Minh Khinh Khinh cũng không biết vì sao cô lại lóe lên suy nghĩ kỳ lạ như vậy, phải chăng dạo gần đây cô đã đọc quá nhiều kịch bản giả tưởng?
Cuộc sống chứ đâu phải chuyện cổ tích, làm gì có nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra như vậy.
Cô đặt cái đĩa xuống, khẽ lắc đầu, cố gắng gạt đi những suy nghĩ quái đản vừa lóe lên trong đầu.
Còn lúc này, Tiểu Phó giống hệt như con ong nhỏ cần cù, trắng đêm không ngủ, ở bên ngoài bận rộn tới lui.
Cậu đang mải miết tìm kiếm một vùng rừng mới, có thể yên ổn làm tổ.
Khoa học kỹ thuật của con người bây giờ phát triển rất nhanh, toàn cầu đều nằm trong hệ thống vệ tinh, và hầu như không có vùng núi hoang vu cằn cỗi nào là không nằm trong hệ thống giám sát.
Hơn nữa với cậu, không phải ngọn núi nào cũng thích hợp làm tổ, vì hàm lượng ôxy càng cao thì khả năng phục hồi của cậu ngược lại càng kém.
Khả năng phục hồi không được triệt để thì việc liên hệ với hạm đội của Phụ vương không biết bao giờ mới làm được.
Lần hạm đội xảy ra sự cố đó đã trực tiếp phá hủy một đội quân tinh nhuệ của hành tinh Claflin. Tiểu Phó lúc đó vừa mới sinh ra, còn là một quả trứng, chưa kịp nứt vỏ chui ra thì đã bị rơi khỏi vũ trụ bao la. Dưới sự sai khác về âm dương, cậu đã bị rơi thẳng xuống Trái Đất.
Cũng may là thời kỳ vỏ trứng của người hành tinh Claflin khá dài, nên trong quá trình còn nằm trong vỏ trứng, cậu đã phát triển trí tuệ.
Đến khi nứt vỏ chui ra thì đã sắp đến độ tuổi trưởng thành.
Khi sức mạnh thể chất và tinh thần của Tiểu Phó ở thời điểm tốt nhất, cậu có thể loáng thoáng cảm nhận được một chút xíu mối liên hệ giữa bản thân và Mẫu tinh. Nhưng chỉ dựa vào cảm nhận mỏng manh này, anh vẫn chưa đủ khả năng để quay lại.
Chỉ còn cách tạm thời ở lại Trái đất, nghĩ ngơi lấy lại sức, đợi năng lực phục hồi.
Vì vậy, cậu vẫn đang tìm kiếm ngọn núi nào có nguyên tố 335 không quá loãng, hầu như không có người ra vào, trái cây rừng và chim chóc hoang dã phong phú, giúp cậu phục hồi sức khỏe.
——nhưng sau quá trình nỗ lực tìm kiếm, kết luận của cậu là không có chuyện tốt như vậy.
Trái đất quá cằn cỗi, căn bản là không tìm được.
Tiểu Phó tìm cả một đêm, chiếc áo hoodie đã có chút ướt đẫm vì sương đêm mùa đông, nhưng vẫn chưa tìm thấy được gì. Cậu chán nản, lông mi rỉ cả nước, ngồi xổm trên ngọn cây cao ngất, chiếc áo khoác cũ kỹ bị gió thổi bay phần phật. Một tia chơ vơ thoáng hiện lên trong đôi mắt xanh xám của cậu.
Đây là một cảm giác rất cô đơn.
Không thể hòa nhập vào thế giới loài người, càng không có cách nào trở lại quê hương. Giống như đang đi trong đêm tối mênh mông, xung quanh là những tiếng vọng vô biên vô tận, không có người nói chuyện với cậu, không có ai giao lưu với cậu, càng không có ai quan tâm cậu là ai, cậu đi đâu, cậu có lạnh ướt gì không.
Càng đáng sợ hơn, là hết thảy những thứ này đều xa xăm vô tận, không có điểm dừng.
Tiểu Phó ủ rũ một hồi lâu, mãi cho đến khi mặt trời sắp ló dạng, cậu mới cố gắng nâng người đứng dậy.
Cuối cùng cậu cũng đã tìm thấy một khu rừng có khá nhiều trái cây dại. Cậu đưa bàn tay vụng về lên, đấm một phát làm vỡ tảng đá, tạo ra một cái hố rồi cất giấu mấy bảo bối mà cậu đã tích lũy được vào đó.
Sau đó bắt hai con chim để ăn.
Cách bắt chim của cậu cũng rất đơn giản và thô bạo.
Trước khi hai con chim điên cuồng cất cánh bay lên trời cao để trốn thoát, cậu phải cố định chúng lại. Lúc này, tròng mắt của cậu nhất thời chuyển sang màu xanh đen, giống như một trận cuồng phong đang kéo đến, sau đó dịch chuyển tức thời, giữ chặt đôi cánh của hai con chim, kéo chúng từ trên không trung xuống đất.
Ngoại trừ tay chân không linh hoạt, đi đứng không vững vàng, giữa các động tác vang lên tiếng cót két ra, thì hầu như không có sinh vật nào sống trên Trái đất có thể ngăn cản sự tấn công của loại sinh vật cấp cao như Tiểu Phó.
Đương nhiên, Tiểu Phó cũng có thể dùng năng lực này để vào các trung tâm mua sắm hoặc siêu thị như chốn không người, càng có thể treo bọn côn đồ mà đợt trước đã lấy gạch ném cậu lên không trung.
Cho dù hành động của cậu chậm chạp, đi ba bước té một trận, nhưng chỉ cần cố định bọn chúng lại là được.
Mặc dù sử dụng năng lực này sẽ tiêu hao một số tinh lực, mà cậu bây giờ vừa mới nứt vỏ, tinh lực không đủ, nhưng chỉ cố định một vài người thì vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Tuy nhiên, cậu không làm như vậy.
Cậu sẽ không dùng năng lực của mình để làm những chuyện như vậy.
Bởi vì ngoài quy định ‘Không gần nữ sắc’ ra, trong quân đội của Claflin còn có một điều khoản là ‘Cấm trộm cướp’.
Hơn nữa, càng bởi vì da mặt của một ‘tiểu zombie’ Tiểu Phó rất mỏng.
Chỉ ăn trộm hai củ cà rốt của Minh Khinh Khinh mà đến tận bây giờ cậu vẫn còn thấy xấu hổ.
Khi Tiểu Phó từ bên ngoài trở về với bộ dạng bơ phờ, Minh Khinh Khinh đã ra khỏi nhà.
Tiểu Phó dỏng tai nghe thử, còn khịt mũi đánh hơi trong không khí, xác định là Minh Khinh Khinh đã đi ra ngoài.
Chiếc mũ áo hoodie rũ xuống đầu cậu, che đi làn da tái nhợt, chẳng hiểu sao nhìn cậu càng thê lương hơn.
Cảm giác này giống như chủ nhân vắng nhà, con chó con không biết theo ai——mặc dù nó biết, ngay cả khi chủ nhân ở nhà cũng không có thời gian để chơi với nó, thậm chí là không thể để cô nhìn thấy, nếu không sẽ dọa cô sợ hãi. Nhưng bất luận thế nào thì những lúc có cô ở nhà, nó sẽ nằm dài trên mái nhà tắm nắng, còn cô đọc sách ở tầng ba, chỉ cần cảm nhận được hơi thở của cô là nó đã an tâm rồi.
Nhưng, sau đó Tiểu Phó đã nhìn thấy bữa sáng mà Minh Khinh Khinh để lại cho Đản Đản trước khi ra ngoài.
Bữa sáng hôm nay còn phong phú hơn cả hôm qua.
Bên cạnh phần thịt bò được hầm rục có trang trí chút bông cải xanh tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, vẫn còn một cái đĩa khác là đùi gà và miếng ức gà lớn. Ngoài ra còn có thêm đĩa thứ ba —— nhưng trong đĩa thứ ba lại chứa đầy thức ăn cho chó.
Tiểu Phó ngồi nhìn mấy đĩa thức ăn đặt trước mặt đến ngây người.
Mùi đồ ăn thơm ngon bất chấp xộc vào đầu mũi.
Tâm trạng của cậu cũng đột nhiên tốt lên.
Đôi mắt màu xanh xám cũng sáng rực lên như màu xanh nước biển.
Người ngoài hành tinh chỉ cần đơn giản như vậy là đã thấy hạnh phúc rồi.
Mặc dù ở bên ngoài đã ăn thịt chim no nê, nhưng lúc này ngửi thấy mùi đồ ăn, trong lòng cậu lại có một định nghĩa khác về từ ‘no’.
Bất kể có phải giả mạo Đản Đản hay là làm thế thân cho Đản Đản, thì cũng có người nhớ đến cậu, có người dậy sớm nấu đồ ăn cho cậu. Đối với Tiểu Phó, đó là những điều ấm áp nhất trong những ngày cô đơn lẩn đông trốn tây kể từ khi cậu nứt vỏ chui ra.
Ăn bữa sáng xong, cậu bèn đem thức ăn cho chó đi đổ (....), rồi trèo lên mái nhà nằm phơi nắng.
Lần này cậu chuyển sang đọc mấy mẩu chuyện cổ tích trong cuốn ‘Từ điển Bách khoa toàn thư’, lớp tóc trên đỉnh đầu bay phất phơ theo gió, trong đầu bỗng nhiên nảy lên suy nghĩ ——
Hôm nay Minh Khinh Khinh đi đâu thế nhỉ?
*
Minh Khinh Khinh đang ở trong đoàn làm phim thử vai.
Vai nam chính quả nhiên đã được quyết định, chính là Âu Dương Hạo.
Bộ phim mà lần trước cô đóng cặp với Âu Dương Hạo rất ăn khách, Fan CP cứ tăng lên ùn ùn, mặc cho Fan Only vẫn không ngừng chửi rủa, nhưng không thể không công nhận là Fan CP rất có lợi về mặt chiến lược cho cả cô và Âu Dương Hạo.
Việc chọn diễn viên cho bộ phim này vẫn chưa được công bố chính thức, nhưng cô và Âu Dương Hạo chỉ mới đăng dạo một lần lên mạng mà độ hot đã tăng lên không ngừng.
Có thể nói, việc cô và Âu Dương Hạo hợp tác với nhau là điều vô cùng mong đợi của các bên đầu tư, đội ngũ làm phim và cả bên phía Âu Dương Hạo.
Chỉ có cô là người duy nhất không cảm thấy vui vẻ như vậy.
——Vì lúc cô vừa đến đoàn phim, Âu Dương Hạo đã nhẹ nhàng bước tới kéo cửa xe ra, quan tâm ân cần đưa cho cô ly trà sữa nóng để ủ ấm tay.
Anh ta chỉ thiếu điều cởi áo khoác ra choàng lên người cô nữa thôi.
Trước mắt bao nhiêu người trong đoàn phim như vậy, Minh Khinh Khinh chỉ cảm thấy rất xấu hổ.
Minh Khinh Khinh nói Âu Dương Hạo có phải bị rối loạn nhân cách kịch tính* rồi không, theo đuổi cho bằng được người khiến anh ta rung động.
(Rối loạn nhân cách kịch tính (HPD): bệnh nhân rối loạn nhân cách kịch tính sử dụng ngoại hình của mình, hành động một cách quyến rũ hoặc khiêu khích không thích đáng, nhằm thu hút sự chú ý của người khác. Họ thiếu ý thức tự định hướng và có tính ám thị cao, thường hành động một cách ngoan ngoãn để giữ sự chú ý của người khác – nguồn: Google.)Chị Kim thì cho rằng Minh Khinh Khinh chưa từng yêu đương nên chưa có kinh nghiệm, nên nói với cô: “Xã hội bây giờ ai cũng bận rộn, bận chết bận sống để kiếm tiền, cho dù có yêu nhau thì hai bên cũng tính toán chi li từng đồng từng cắc, lấy lợi ích đặt lên hàng đầu. Em thấy còn mấy người đàn ông thật lòng theo đuổi phụ nữ đâu? Đa số theo đuổi trong vòng một hoặc hai tuần mà không có kết quả là họ thay đổi mục tiêu ngay, thậm chí còn không bỏ ra chút thời gian, tiền bạc và công sức nào luôn.”
“Âu Dương Hạo có thể theo đuổi em lâu như vậy, còn bị em từ chối nhiều lần vẫn không bỏ cuộc, ít nhất cũng chứng tỏ là cậu ta thật lòng thích em. Chị cảm thấy, thực ra em có thể cân nhắc lại cậu ta thử xem.”
Minh Khinh Khinh thừa nhận chị Kim nói rất có lý.
Mọi người đều phải sống thực tế, mà trong giới giải trí này còn thực tế hơn nữa. Đứng ở mức độ nào đó mà nói, thực ra Âu Dương Hạo đã là một người rất tốt.
Nhưng Minh Khinh Khinh có sự cố chấp của riêng mình.
Không có cảm giác là không có cảm giác.
Có thử cũng không được.
Huống hồ, lỡ như ở bên nhau mà tình cảm thật sự nảy sinh thì phải làm thế nào? Nếu
ngày nào đó chia tay chắc chắn sẽ đau lòng lắm.
Trong tiềm thức, Minh Khinh Khinh cảm thấy không yêu thì sẽ không có cảm giác tan vỡ.
Giống như bố mẹ cô vậy, cho dù mở đầu tốt đẹp đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ dẫn đến sự nghi ngờ, cãi vã và thù hận. Thay vì để nó trở nên tệ hại về cuối, tốt hơn hết là không nên bắt đầu.
Hơn nữa, cô cũng không tin Âu Dương Hạo có thể thích cô nhiều đến như vậy. Bản chất của con người vốn ích kỷ, làm sao có khả năng trao hết phần tình cảm nồng nhiệt cho đối phương như đã hứa hẹn?
Ngay cả khi có, người như cô cũng không bao giờ gặp được.
Mối quan hệ giữa người với người rất mỏng manh, còn không bền chặt bằng mối quan hệ giữa người với thú cưng.
Minh Khinh Khinh rõ ràng đã từ chối Âu Dương Hạo vô số lần, nhưng Âu Dương Hạo vẫn kiên trì theo đuổi, cô cũng không thể báo cảnh sát để nhờ cảnh sát ngăn cấm. Mọi người đều là người trong showbiz, có rất nhiều thứ không thể hiện ra ngoài, nhưng thực chất đã hình thành một quy tắc, đó là —— đừng khiến đối phương quá khó xử.
Thế là Minh Khinh Khinh chỉ còn cách khách sáo qua loa, trước tiên cứ tổng cổ đi chỗ khác.
Cuối cùng cũng hoàn thành xong phần trang điểm, bắt đầu buổi thử vai.
Cảnh thử vai hôm nay là một cảnh diễn bùng nổ cảm xúc.
Khi nữ chính Kinh Khanh còn nhỏ, cha của nàng đã bỏ rơi hai mẹ con, mặc cho vợ và con gái lăn lóc ngoài phố, đối mặt với cảnh túng quẫn của cuộc đời.
Thành ra nữ chính rất căm hận cha mình.
Sau khi nữ chính Kinh Khanh lớn lên, cha của nàng lại xuất hiện trong thế giới của nàng, nhưng lúc này ông ta không phải là quan to hiển quý, mà đã bị chìm xuống dưới đáy xã hội, suốt ngày lót chân yên ngựa cho Tri phủ đại nhân.
Thế là nữ chính càng thêm chán ghét cha mình.
Ông ta đã bỏ rơi vợ và con gái, nhưng cuối cùng chẳng làm nên trò trống gì, là một kẻ thất bại từ đầu đến cuối.
Nhưng một ngày nọ, khi bị kẻ thù đuổi đến hồ băng, người đàn ông này lại vì cứu nàng mà đã chịu vạn tiễn xuyên tim ngay trước mặt nàng, rơi xuống hồ băng sâu không thấy đáy.
Nữ chính Kinh Khanh đến ngày hôm đó mới nhận thức được, sự ra đi của cha nàng năm xưa thực chất là để bảo vệ nàng.
Cảm xúc tích tụ bao nhiêu năm qua, sự hận thù, kinh tởm và tình cảm bị chôn vùi, trong một khắc này, tất cả đã hóa thành đau thương và sụp đổ, khiến nữ chính đau đớn đến nghẹt thở. Ánh mắt nàng dần dần kiên định, bắt đầu đối đầu trực diện với kẻ thù.
Cảnh quay này đòi hỏi một sự bùng nổ mạnh mẽ về cảm xúc.
Minh Khinh Khinh đến đây từ sáng sớm, đứng bên bờ hồ đóng băng ba tiếng đồng hồ, lạnh đến tái mặt, chóp mũi cũng ửng đỏ, trang điểm cũng như không trang điểm, mãi đến chiều mới chính thức bắt đầu.
Sau khi đạo diễn hô ‘Diễn’, mọi việc đều tiến hành thuận lợi.
Tiến triển phần trước diễn ra rất suôn sẻ. Minh Khinh Khinh khá có thiên phú về mặt ngón giọng, cách thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt của cô cũng khiến cho tất cả các nhân viên sau máy quay đều nín thở.
——bao gồm cả Tiểu Phó.
Cả ngày hôm nay cậu không thấy Minh Khinh Khinh đâu, nhịn không được bèn lần theo mùi đến đây tìm cô.
Đối diện hồ nước là một ngọn núi với cánh rừng rậm rạp. Tiểu Phó đang ngồi trên ngọn cây, mũ áo hoodie trùm kín mặt, hòa cùng một màu với núi rừng, vô cùng thích thú quan sát đoàn phim đang làm việc.
Cậu từng nghe được một số hí khúc trên đài radio nhặt được trước đó, vì thế, nhìn thấy nhóm người bên phía xa xa kia đang bận rộn tới lui, cũng đoán được đại khái là bọn họ đang đem những câu chuyện trên cuốn ‘Từ điển Bách khoa toàn thư’ ra trình diễn, cái này ở Trái Đất người ta gọi là diễn xuất.
Trên hành tinh Claflin đương nhiên cũng có nghề này, nhưng chẳng qua là dùng ngôn ngữ Claflin để biểu đạt mà thôi.
Mãi cho đến lúc tiến hành, cả người Minh Khinh Khinh đã bê bết máu, giữ chặt dây thừng, cố gắng kéo cha mình từ hồ băng ra tới ống kính.
Tất nhiên, đoàn làm phim cũng không thể vì cảnh thử vai này mà bắt nam diễn viên trung viên đóng vai ‘phụ thân’ nhảy xuống hồ thật, thế nên dưới đáy dây thừng lúc này là mấy bao cát.
Đúng lúc này, một sự cố đột nhiên xảy ra.
Minh Khinh Khinh dồn tất cả sức lực trụ lại bên bờ hồ. Trận mưa mấy ngày trước đã làm xói mòn đất và không ít cát trôi chảy xuống đáy hồ. Khuôn mặt của cô đầy nét đau khổ. Lúc cô đang định kéo ‘phụ thân’ từ dưới đáy hồ lên, lớp bùn dưới chân không ngừng trượt về phía đáy hồ, giống như một ngọn núi nhỏ đang sụt lún.
Tuy nhiên, bản thân cô và mọi người đều đang chìm đắm trong cảnh quay, cho nên không ai nhận ra lớp bùn dưới chân cô đang từ từ sạt lở.
“Sột soạt—— ”
Đế giày của Minh Khinh Khinh phát ra âm thanh nho nhỏ trên nền đất đang sụt lún.
Sau đó, chân cô bỗng nhiên chùng xuống. Ngay lúc cô đang phân tâm, không kịp đề phòng đã ngã thẳng xuống hồ.
Tất cả mọi người đều tròn mắt kinh hãi.
Có người còn kinh hô một tiếng.
“Bùm.”
Trang phục của Minh Khinh Khinh toàn là máu tươi từ những túi máu vắt lên, nên lúc này màu đỏ liền tản ra mặt hồ.
Trong nháy mắt, Minh Khinh Khinh lạnh buốt đến thấu xương. Hồ nước vào mùa đông không phải là chuyện giỡn chơi, âm không biết bao nhiêu độ C. Sự rét buốt và đau nhức như con rắn lập tức thâm nhập vào xương tủy. Minh Khinh Khinh không khỏi hoảng sợ, từ dưới đáy hồ liều mạng bơi lên trên, nhưng khổ nỗi bên hông cô còn cột một bao cát —— quả thực quá nghiệt ngã, cô sắp ngạt thở đến nơi rồi.
Những người còn lại trên bờ vô cùng luống cuống, có người còn lo lắng chạy đi tìm nhân viên cứu hộ.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc cô gần như không thở được nữa, mọi thứ đang hiện hữu trong đôi mắt to tròn giống như bị nhấn nút tạm dừng.
Tất cả những sự vật cô nhìn thấy đều đột ngột dừng lại.
Đúng vậy, là dừng lại.
Theo đúng nghĩa đen.
Các loại thực vật đang trôi nổi dưới đáy hồ như đông cứng lại.
???
Minh Khinh Khinh hoàn toàn ngơ ngác.
Cô nghi ngờ bản thân đang nảy sinh ảo giác.
Ngoài mặt hồ, những bọt nước bắn lên tung tóe cũng đang đóng băng giữa không trung.
Cơn gió dường như cũng bị cưỡng ép đóng băng, hoàn toàn đứng im.
Những tán lá cây không còn xào xạc như cũ, màu sắc cũng ngưng đọng, tiếng hét thất thanh của người trong đoàn làm phim cũng hoàn toàn biến mất.
Toàn bộ thế giới đột nhiên im bặt. Dưới ánh nắng chói chang, mọi thứ bên bờ hồ đều ngưng đọng, chỉ còn sót lại tiếng máy quay phim kêu cót két, như một đồ vật bị phế bỏ.
Trong nháy mắt, Minh Khinh Khinh giống như đang bước chân vào một bức tranh tĩnh lặng, trở thành một bộ phận bất động trong đó.
Cô nín thở, máu huyết như đang chảy ngước, con ngươi xinh đẹp không dám chuyển động.
Sau đó, có một thân ảnh đột nhiên xuất hiện sau lưng cô.
Cô không thể quay đầu lại nên không thể nhìn thấy, chỉ cảm nhận được hai bên nách của mình được kẹp chặt lại rồi kéo lên trên. Cô vô tình chạm vào da thịt người đằng sau, phát hiện đối phương còn lạnh hơn cả cô, thân nhiệt không giống như người bình thường.
Vô cùng kỳ lạ.
Trong tâm trí Minh Khinh Khinh đột nhiên ập đến nỗi sợ hãi.
Đó là loại sợ hãi hư vô, không biết từ đâu xuất hiện.
Nhưng trừ điểm này ra thì cô còn xuất hiện một cảm giác an tâm, bởi vì cảm nhận được sự vững chắc.
Có người đã nhanh chóng nhảy xuống cứu cô ư?
Chẳng lẽ không biết nước hồ đang âm độ sẽ lạnh cóng chết người sao?
Điều này khiến Minh Khinh Khinh có một cảm giác rất khó diễn tả.
Minh Khinh Khinh được đặt lên bờ, trên người đã được bao bọc thảm lông.
Khoảnh khắc tiếp theo không được báo trước, như cuốn băng ghi âm bị nhấn nút tạm dừng tiếp tục hoạt động, mặt trời lại chiếu sáng.
Đám người lại tiếp tục gào thét loạn xạ.
Tiếng ồn ào vang trời lại một lần nữa truyền vào tai Minh Khinh Khinh.
Đầu gối của cô đã mềm nhũn.
Tỉnh lại lần nữa đã thấy mình nằm trên xe y tế của đoàn làm phim, quần áo trên người cô đã được chị Kim thay đổi, cơ thể cũng đã được lau khô sạch sẽ, đang sưởi ấm bằng lò sưởi.
Minh Khinh Khinh ho khan vài tiếng, nuốt xuống vài ngụm nước nóng, một lúc sau mới hồi phục lại, hỏi: “Ai đã cứu em vậy?”