“Ăn giấm?!” Minh Khinh Khinh trong lòng cả kinh, đầu lưỡi như muốn xoắn lại, lật đật xoay người đưa lưng về phía Tiểu Phó, nhìn ngang nhìn dọc vòi nước: “Giấm đâu? Đồ ăn còn chưa nấu, lấy đâu ra nêm giấm?”
(Từ ghen tuông trong tiếng Trung là 吃醋, còn có nghĩa tại mặt chữ là ăn giấm.)
“Em biết là anh không có ý đó mà.” Phó Tuyết Thâm nắm lấy bả vai cô, để cô xoay người lại đối diện với mình.
Anh sát lại gần, từ trên cao nhìn xuống Minh Khinh Khinh, ánh mắt mang theo nỗi khao khát gần như là khẩn thiết, hy vọng có thể tìm được manh mối gì đó trên mặt cô.
Minh Khinh Khinh bất đắc dĩ phải ngẩng đầu lên nhìn anh.
Tiểu Phó vẫn là Tiểu Phó của trước đây, vành tai cũng bởi vì thẹn thùng mà phát đỏ, nhưng đôi mắt xanh lam của anh lại vô cùng sâu thẳm, còn loáng thoáng mang theo chút cảm giác áp bức.
Minh Khinh Khinh cảm giác hô hấp như bị khí thế của anh lấn lướt, cô bất giác lùi về sau hai bước.
Thắt lưng của cô vừa tới mặt bàn nấu ăn lạnh lẽo, trước khi tông mạnh vào đó đã được bàn tay lạnh buốt của Phó Tuyết Thâm giữ lại.
Lúc này anh càng ép sát cô hơn.
Minh Khinh Khinh bị kẹp giữa lồng ngực của anh và mặt bàn nấu ăn phía sau, như thể đang rơi vào vòng vây truy kích của một con sói con hung dữ, ngay cả chỗ xoay người cũng không có.
Cô miễn cưỡng nâng hai tay lên, dựng thẳng cánh tay che trước ngực, cố gắng tách mình ra khỏi Phó Tuyết Thâm một chút.
Cô buộc phải ngã người ra phía sau, đôi mắt nhướng lên gần như không còn nhìn thấy ánh đèn trên đỉnh đầu, vì ánh đèn đã hoàn toàn bị bóng dáng cao lớn mang tính xâm lược của người thanh niên này chặn lại.
“Tự nhiên anh lại gần như vậy làm gì?” Minh Khinh Khinh cây ngay không sợ chết đứng nhìn chằm chằm Tiểu Phó trả đũa.
“Em trước, em trả lời câu hỏi của anh trước đã.” Mặt Tiểu Phó cũng ửng hồng, nhưng rút kinh nghiệm sâu sắc từ quá khứ, anh mà không từng bước ép sát, Minh Khinh Khinh chắc chắn sẽ bỏ chạy ngay.
Anh chống hai tay lên bàn nấu ăn, dứt khoát bao vây Minh Khinh Khinh lại.
Ở khoảng cách gần như vậy, hơn ai hết anh là người hồi hộp nhất, trái tim như sắp nhảy cả ra ngoài.
Nhưng anh vẫn bướng bỉnh dùng đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm Minh Khinh Khinh: “Em trả, trả lời rồi, anh sẽ buông ra.”
“Anh tránh ra trước đã.” Minh Khinh Khinh đẩy đẩy lồng ngực rắn chắc của anh, “Em sắp gãy eo rồi đây này.”
“Anh không.” Vương tử điện hạ mè nheo.
Minh Khinh Khinh nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn anh: “Em kêu anh đến nhà em ở, chứ không phải đến nhốt em lại như vậy nha.”
Ở Trái đất đã lâu, Tiểu Phó cũng học được cách lươn lẹo: “Anh trở lại Trái đất lần này cũng không định tay không mà về. Huống hồ theo luật pháp của Trái đất, làm chút chuyện như vậy ngay cả rìa mép của phạm tội cũng chưa chạm tới nữa là.”
Minh Khinh Khinh chán nản: “Đúng là không tính là phạm tội, nhưng em cần thiết phải nhắc nhở anh rằng, khi một người đàn ông bao vây một người phụ nữ trên quầy bếp và không cho cô ấy động đậy như vậy, rất có khả năng người phụ nữ đó sẽ trở tay cho anh ta một cái tát.”
Phó Tuyết Thâm đỏ mắt, đôi mắt xanh lam xinh đẹp mang theo vài phần ướt át: “Minh Khinh Khinh đã đánh anh một cái tát. ”
Minh Khinh Khinh:?.......
“Em đã đánh anh đâu?” Minh Khinh Khinh tức giận nói: “Đã đánh, tức là thì quá khứ hoàn thành. Tiếng Trung anh học xong vứt đi đâu hết rồi hả?”
Phó Tuyết Thâm: “Anh đã hỏi Minh Khinh Khinh một câu, nhưng Minh Khinh Khinh vẫn chưa trả lời anh, không biết có phải là chột dạ hay không nữa.”
Anh nhìn Minh Khinh Khinh, cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘đã hỏi’ và’ vẫn chưa’.
Minh Khinh Khinh: “....”
“Tránh ra.” Minh Khinh Khinh phí sức của chín trâu mười hổ mới đẩy được lồng ngực của Tiểu Phó ra một chút.
Cô khom người, từ dưới cánh tay của Tiểu Phó chui ra ngoài, vì để che giấu nhịp tim chẳng hiểu sao lại đập nhanh của mình mà nói một câu rất không có ý nghĩa: “Đồ ăn ngoài chẳng có món gì ngon cả, em thấy mình vẫn nên tự nấu cơm tối thì hơn.”
Tiểu Phó bướng bỉnh nói: “Đừng lảng sang chuyện khác.”
Minh Khinh Khinh mở tủ lạnh ra: “Nầm bò hầm với cà rốt ngon hơn hay là nấm hương nấu với thịt gà ngon hơn nhỉ?”
Tiểu Phó giống hệt như một cái máy lặp lại: “Đừng lảng sang chuyện khác.”
Minh Khinh Khinh: “....”
Minh Khinh Khinh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đóng cửa tủ lạnh một cái ‘bụp’, sau đó quay người lại khoanh tay, trừng mắt nhìn anh: “Sao em cứ cảm thấy từ lúc anh thổ lộ đến nay, càng ngày anh càng bất chấp tất cả vậy?”
Phó Tuyết Thâm sâu sắc nhìn cô: “Đừng lảng sang chuyện khác.”
Minh Khinh Khinh: “....”
Minh Khinh Khinh hít một hơi thật sâu: “So với việc em nghĩ thế nào, em cảm thấy anh nên lo lắng cho căn bệnh di truyền bẩm sinh của mình nên giải quyết thế nào thì hơn. Râu Quai Nón nói với em kỳ mẫn cảm tiếp theo của anh lại sắp đến, tuy rằng anh có thể chống chọi vượt qua một lần, nhưng phần đời dài đằng đẳng của anh còn phải chống chọi thêm nhiều lần như vậy nữa, mà lần nào cũng...”
Lần nào cũng đau đớn như vậy.
Đôi khi trong lòng Minh Khinh Khinh thiết nghĩ, giả như cô là người định mệnh gì đó của Tiểu Phó thì có lẽ cô đã không rối rắm như vậy. Cô sẵn sàng ở bên cạnh anh càng sớm càng tốt.
Hoặc có lẽ, trong chính thâm tâm cô cũng hy vọng được ở bên cạnh anh. Chỉ là chuyện này vừa vặn có thể thôi thúc cô, cho cô thêm dũng cảm để bước về phía anh.
Nhưng ngặt nỗi, cô lại không phải là người có thể giúp được anh.
Thế nên, tất cả giả thiết này đều không tồn tại.
Trở ngại giữa cô và anh quá sâu, sâu đến nỗi một Minh Khinh Khinh vốn dĩ luôn trốn trong vỏ bọc của mình nay lại càng trốn vào trong hơn.
“Hạm trưởng đúng là lắm chuyện thật.” Phó Tuyết Thâm khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn về phía biệt thự đối diện, sau đó quay đầu lại, một lần nữa nhìn sâu vào mắt Minh Khinh Khinh, nghiêm túc giải thích: “Thực ra cũng không cần phải chống chọi quá nhiều lần. Trong vòng 70 năm nhiều lắm cũng chỉ có 280 lần mà thôi, chẳng có gì phải lo lắng cả, cứ tin tưởng anh.”
“Hoặc có lẽ đây chỉ là cái cớ của Khinh Khinh mà thôi.” Tiểu Phó sâu sắc nhìn Minh Khinh Khinh, “Nếu không, anh thề rằng điều này sẽ không phải là trở ngại gì cả.”
“Tại sao lại là bảy mươi năm?” Minh Khinh Khinh thoáng sửng sốt: “Nếu em nhớ không lầm thì Raymond đã nói với em rằng, tuổi thọ của hoàng tộc các anh thông thường đều khoảng 800 năm —— hay là anh muốn sau khi em chết đi lại đi tìm người định mệnh của mình?”
Minh Khinh Khinh nói xong, chẳng hiểu sao lại có chút khó chịu: “Chẳng phải người hành tinh Claflin bọn anh một đời một kiếp chỉ chung thủy với một người bạn đời thôi sao? Sao thế, anh lại định có tam thê tứ thiếp ư?”
“Bởi vì không có 600 năm sau nữa.” Phó Tuyết Thâm nhìn cô, thấp giọng nói: “Em đã chết thì anh sống còn ý nghĩa gì nữa. Claflin không lưu hành người góa vợ, thông thường mọi người đều sinh cùng khâm, chết cùng huyệt.”
Minh Khinh Khinh cả người cứng đờ, cô nhìn Tiểu Phó, hô hấp như ngừng lại.
Phó Tuyết Thâm khi nói những lời này không hề có ý định thể hiện lòng chung thủy, mà dường như anh chỉ đang đàm luận về sinh tử tuần hoàn một cách rất tự nhiên, như thể đang trần thuật cho cô nghe một sự thật vậy.
Đôi mắt xanh của anh yên lặng nhìn Minh Khinh Khinh, dưới vỏ ngoài bình tĩnh là khát khao cháy bỏng và tình yêu sâu đậm đang kìm nén, nhưng vẫn như mọi khi, nếu Minh Khinh Khinh không yêu anh, anh cũng sẽ không trách Minh Khinh Khinh.
Anh vùng vẫy giữa biển cả mênh mông, không hề sợ hãi sẽ đụng phải tảng băng, cũng không mong được Minh Khinh Khinh đáp lại bằng một tình yêu tương tự.
Minh Khinh Khinh nhìn sâu vào mắt anh, tâm tình dao động kịch liệt, cô có cảm giác sắp không lo được cho thân mình nữa rồi.
Có lẽ, quần áo của cô đã sớm ướt đẫm.
“Nhưng mà—— ” Minh Khinh Khinh vẫn đang cố gắng tìm cớ: “Đến lúc đó, không cần phải mấy chục năm sau, chỉ cần ba mươi năm nữa là em đã già rồi, nhưng anh vẫn còn là một cậu trai trẻ, anh đứng bên cạnh em, người khác sẽ cười nhạo em, sẽ dùng ánh mắt khác thường để đánh giá chúng ta...”
Tiểu Phó dứt khoát ngắt lời Minh Khinh Khinh: “Anh sẽ học cách hóa trang, nhất định sẽ già hơn Khinh. Nếu em không muốn cùng anh ra ngoài, vậy thì chúng ta không cần đi đâu cả. Nếu em muốn, anh sẽ cùng em quanh minh chính đại già đi dưới ánh nắng mặt trời.”
“Hóa trang thành người già, đâu có giống như lão hóa thật sự chứ?” Minh Khinh Khinh khẽ lầu bầu: “Năm tháng cứ như vậy trôi qua, đến lúc đó em già rụng hết cả răng, mà anh thì vẫn còn trai tân mơn mởn, đâu có gì chắc chắn là anh sẽ không thay lòng đổi dạ...”
Tiểu Phó bước lại gần Minh Khinh Khinh: “Vậy thì vẫn còn một cách nữa, đó là trên Andrew Bạch Ải Tinh có một loại thuốc có thể rút ngắn tuổi thọ.”
“Nhưng anh thiết nghĩ, biết đâu em muốn cùng anh kéo dài tuổi thọ hơn thì sao.” Tiểu Phó có chút xấu hổ khi nói câu này: “Như vậy thì chúng ta có thể được ngắm thêm vài lần hoàng hôn, được đi dạo biển cùng nhau thêm vài lần.”
Minh Khinh Khinh ngẩng đầu nhìn anh, ngây ngẩn cả người.
Sau đó, cô thấy anh từ trong túi trữ đồ ở cổ tay áo lấy ra hai cái lọ nhỏ, cũng không biết là anh đã chuẩn bị sẵn sàng từ khi nào: “Trước kia hạm trưởng Jormungandr có tiện
đường tạt qua Andrew Bạch Ải Tinh mang về, nên anh mang theo đến đây. Có điều, muốn sử dụng được bắt buộc phải quay về Claflin, vì ở đó, loại nước sinh mệnh này mới có thể phát huy hết tác dụng.”
Minh Khinh Khinh nghe một chuỗi địa danh được dịch từ ngôn ngữ Claflin sang tiếng Trung sứt sẹo mà không thể hiểu nổi, nhưng miễn cưỡng lắng nghe thì vẫn có thể hiểu là hai chuyện tuổi thọ và lão hóa đã được giải quyết.
Nói cách khác, cô không thể vịn vào điều này để mượn cớ được nữa.
“Vậy hôn nhân của gia tộc anh thì sao?” Minh Khinh Khinh lại nói: “Nếu em đoán không lầm thì hoàng tỷ của anh đến Trái đất là vì muốn bắt anh trở về, ép anh phải tìm người định mệnh rồi sau đó kết hôn.”
“Bắt?” Phó Tuyết Thâm nghe thấy động từ này, sắc mặt có chút kỳ lạ: “Hình như Khinh Khinh có hiểu lầm gì đó về sức chiến đấu của anh thì phải? Bọn họ không thể đánh lại anh, càng không có khả năng ép anh làm chuyện anh không thích.”
Minh Khinh Khinh: “Như vậy thì anh đâu thể trở thành người thừa kế?”
Phó Tuyết Thâm nhìn cô chăm chú, đáp một cách ngắn gọn: “Anh không quan tâm.”
Anh không quan tâm.
Minh Khinh Khinh đột nhiên nghẹn lời.
Cô chợt nhận ra những trở ngại mà cô nghĩ tới thực tế đều không hề tồn tại. Lúc cô đang dùng những thứ đó để làm cái cớ trốn tránh, Tiểu Phó đã vượt qua mọi rào cản để đến trước mặt cô.
Ban đầu khi Minh Khinh Khinh nhìn thấy tình cảm của Phó Tuyết Thâm, cô chỉ thấy được phần nổi của tảng băng chìm, còn ở những góc khuất khác mà cô không biết, thứ mà anh phải trả giá lại ào ạt tràn bờ hệt như đại dương.
Phần tình cảm này gần như muốn nhấn chìm Minh Khinh Khinh, khiến cho Minh Khinh Khinh không biết phải làm sao.
“Xem ra chuyện gì anh cũng đã dàn xếp êm đẹp. Khi vẫn còn là một tiểu zombie, anh đã từng cứu em rất nhiều lần....” Minh Khinh Khinh tự cảm thấy xấu hổ vì đến lúc này rồi cô vẫn còn cân nhắc lợi và hại, nhẹ giọng hỏi: “Còn em thì có thể cho anh được gì đâu?”
Cô không biết mình có thể cho Tiểu Phó được cái gì.
“Chỉ cần em yêu anh, nếu có thể.”
Minh Khinh Khinh tim đập điên cuồng, lưng cô dính sát vào tủ lạnh như không còn chỗ nào để chạy trốn: “Nhưng mà, nhưng mà, cho dù em thích anh, chúng ta vượt qua mọi rào cản, sau này sinh con phải làm sao? Sẽ sinh ra loài gì đây?”
Hai mắt Phó Tuyết Thâm đột nhiên sáng lên: “Lặp lại lần nữa.”
Minh Khinh Khinh: “Sao cơ? Thì sau này sinh con phải làm sao? Sẽ sinh ra cái quỷ gì đây?”
Phó Tuyết Thâm: “Câu đầu tiên.”
Minh Khinh Khinh: “Cho dù em thích anh——”
Phó Tuyết Thâm hai mắt sáng rực như sao trời, gần như không kiềm chế được mà mừng như điên: “Em thích anh?”
Minh Khinh Khinh: “... ‘cho dù’ trong tiếng Trung là từ chỉ giả thiết.”
Tiểu Phó giả câm vờ điếc, hai tay đè lên tủ lạnh, ý đồ ngăn không cho Minh Khinh Khinh bỏ chạy lần nữa.
Lần này Minh Khinh Khinh ngay cả nâng cánh tay còn không được chứ đứng nói là đẩy anh ra.
Cô bị buộc phải mắc kẹt giữa tủ lạnh và lồng ngực của anh, sau lưng cô lạnh ngắt một mảnh, thân nhiệt của bóng người cao lớn trước mặt cũng gần như bằng không, nhưng càng bị kẹp ở giữa như vậy, cô lại cảm thấy cả người mình càng lúc càng nóng lên.
Minh Khinh Khinh hơi hé miệng, nhưng chưa kịp nói lời nào thì Tiểu Phó đã dùng đôi mắt xanh lam gắt gao nhìn cô, cố chấp nói: “Em lại muốn kêu anh tránh ra? Biến đi? Cút ngay? Anh không đi, em ở đây thì anh không đi đâu cả.”
“Nói thật với Khinh Khinh.” Tiếng Trái đất của Tiểu Phó hiện tại đã tương đối lưu loát: “Mỗi lần nhìn thấy giống đực họ Âu với họ Bùi kia anh đều rất ghen tị, chỉ muốn đánh cho bọn họ một trận.”
Minh Khinh Khinh sửa lời: “Âu Dương, họ kép.”
Tiểu Phó siết chặt nắm đấm, hùng hồn uy hiếp: “Nếu như không muốn anh đánh người, ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu, Khinh phải ở bên cạnh anh mãi mãi.”
Minh Khinh Khinh muốn đỡ trán: “Ỷ lớn hiếp nhỏ không phải dùng như vậy đâu.”
“Bất cứ điều gì không biết anh đều có thể học, ngay bây giờ anh có thể làm được một bàn thức ăn ngon, có thể làm cho Khinh bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, bữa khuya, trà chiều...”
Minh Khinh Khinh: “Cứ dùng từ ‘cơm’ để thay thế là được rồi, anh nói nhiều như vậy là đang định tập hợp số chữ hay gì?”
“Anh còn có thể tìm một công việc trên Trái đất. Tuy rằng tiền Trái đất trong tài khoản của anh mười đời cũng tiêu chưa hết, nhưng chắc hẳn Khinh Khinh không hy vọng anh là một kẻ vô công rồi nghề. Anh có thể làm được cả tổng tài.”
Tiểu Phó vô số lần ngắt lời và quấy nhiễu Minh Khinh Khinh, vênh váo tự chào hàng bản thân: “Tất nhiên anh sẽ là một tổng tài lên được phòng khách xuống được phòng bếp, chứ không phải như vị tổng tài độc đoán và thô lỗ Cố Bắc Thành* kia.”
(Cố Bắc Thành là một vị tổng tài trong truyện Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê của tác giả Nguyệt Hạ Hồn Tiêu.)Minh Khinh Khinh: “....rốt cuộc là anh đã đọc những sách gì trên Trái đất thế?!”
“Cho nên, em chỉ cần trả lời câu hỏi vừa rồi là được.” Phó Tuyết Thâm bỗng nhiên chuyển chủ đề như tàu vội vàng chuyển hướng, nhìn chằm chằm Minh Khinh Khinh: “Khinh Khinh, có phải em đang ghen không?”
“Em——” Minh Khinh Khinh suýt chút nữa đã bị cuốn vào cái bẫy của anh, may mà kịp thời ngậm miệng lại.
Cô không ngờ Phó Tuyết Thâm vẫn còn nghĩ tới điều này, nhưng cô phải trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ lại thừa nhận cô quả thực đang ghen?
Như vậy thì quá mất mặt, quá không phù hợp với hình ảnh một nữ minh tinh cao quý lạnh lùng và quyến rũ của cô.
Huống hồ Marites còn là hoàng tỷ của Tiểu Phó, cô lại đi ghen với hoàng tỷ của anh, chuyện này mà nói ra thì càng thêm mất mặt.
Minh Khinh Khinh bị mắc kẹt giữa Tiểu Phó và tủ lạnh. Cô quay đầu sang chỗ khác, hy vọng Tiểu Phó sẽ thức thời một chút mà cho cô bậc thang đi xuống.
Thế nhưng Tiểu Phó vẫn cố chấp như thể khó khăn lắm mới lấy được viên kẹo, nhất quyết không chịu buông tay, giống như thể nào cũng phải xác nhận viên kẹo đó là của con mình mới chịu, không hé nửa lời đợi Minh Khinh Khinh trả lời câu hỏi.
Ai cũng không chịu nhượng bộ.
Bầu không khí nhất thời rơi vào im lặng.
Hốc mắt Tiểu Phó bỗng nhiên đỏ lên.
Anh từ từ buông cánh tay đang vây hãm Minh Khinh Khinh ra.
Đáy lòng Minh Khinh Khinh xẹt qua chút bất an. Cô len lén dùng khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt anh, chỉ thấy đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp của anh đang cụp xuống, trong mắt đều là sự cố chấp, kìm nén, thất vọng, hoặc có lẽ còn một chút nhẫn nại.
Trong đầu Minh Khinh Khinh thoáng chốc hiện lên rất nhiều hình ảnh, trong sáu tháng kể từ khi cô gặp tiểu zombie tới nay, phần lớn thời gian đều là anh khiến cô bất ngờ và vui vẻ, còn cô thì luôn làm anh thất vọng.
Minh Khinh Khinh nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, cái lúc mà cô bị anh dọa cho một phen hoảng hồn, cô đã đưa cho anh một tấm thẻ và yêu cầu anh đừng lởn vởn xung quanh cô nữa, lúc đó anh chỉ cúi đầu như một con chó săn nhỏ, vô cùng khó khăn nở với cô một nụ cười, sau đó xoay người rời đi...
Cô lại nhớ tới cái đêm hôm đó ở Bắc Kinh, lúc anh rơi vào cuộc bạo loạn tinh thần trong thời kỳ mẫn cảm, thân thể đông cứng lại, nhưng cô lại quay lưng bỏ đi, để lại anh một mình trong bóng tối...
Đặt mình vào lập trường của anh mà suy nghĩ, trong lòng Minh Khinh Khinh đột nhiên như bị kim đâm —— thứ mà cô muốn không phải là kết quả này, bằng không, cô cũng đâu vội vội vàng vàng mà xông qua kêu Phó Tuyết Thâm đừng rời đi khi nghe tin anh sắp chuyển nhà đi như vậy?
Vậy thì tại vì điều gì mà cô không thể đi đến bước cuối cùng?
Khó nhọc đến vậy sao?
Cô kháng cự mọi quan hệ thân mật, kháng cự việc cùng người khác bước chân vào hôn nhân.
Nhưng, tiểu zombie không phải người khác.
Đúng vậy, tiểu zombie không phải người khác.
Phó Tuyết Thâm là tiểu zombie của cô.
Minh Khinh Khinh đột nhiên không biết lấy dũng khí từ đâu, cô nhắm chặt mắt lại, quyết định kéo cánh tay đang từ từ thả ra của Phó Tuyết Thâm lại.
Sau đó kiễng chân lên, ôm lấy cổ anh, dưới ánh mắt kinh ngạc của anh hôn lên đôi môi lạnh lẽo đó.