PT.12
*
Châu Ngọc không hổ là trái tim của Vũ Đức ty, ngài ấy nhường cho ta phòng ngủ rồi đến trạm gác nghỉ ngơi, chạy đi chạy lại nhiều ngày như thế ta cuối cùng cũng có một đêm an giấc rồi, ngày hôm sau tỉnh dậy mặt trời đã chiếu sáng rực rỡ rồi, ta cảm giác như mình đã quên thứ gì đó, hơn nữa còn là một việc rất quan trọng.
Ta vừa xoa bụng dưới vừa nghĩ cuối cùng cũng nghĩ ra rồi, vội vàng mặc đồng phục rồi đeo mặt nạ, ta cấp tốc chạy tới chỗ thái y, Tưởng Trạch Hy đang ngồi xổm ăn mỳ ở cửa ra vào, thấy ta đi tới thì liến nhanh nhẹn nhét một tép tỏi vào miệng.
“Đại nhân ngài đến roiif~”
“Sao lại ăn tỏi vào giờ này, ngươi không sợ có vị quý nhân nào đó không vui liền thưởng cho vài trượng ư?”
Ta chán ghét đi trước, Tưởng Trạch Hy mới đứng dậy ngáp một cái, “Ngày hôm nay ta phụ trách thuốc thang ở hậu viện, đại nhân đến đây có chuyện gì?”
“Kê cho ta một đơn t.huốc tr.ánh th.ai.”
Chiếc bát trong tay Trạch Hy suýt rơi xuống đất, ta dùng đao đỡ nó lên, chàng ta thấy vậy thì liền run rẩy đón lấy.
“Đại nhân, ngài không nỡ ra tay với cha đứa trẻ nên ra tay với nó ư?”
Người này sao lại cho rằng ta lấy thuốc cho phi tần của Quân thượng chứ? Bọn họ có thai cũng đâu có lấy họ của ta đặt cho đứa bé, liên quan cái mông gì?
Ta dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chàng ta, “Nghĩ gì thế, m.ưu h.ại hoàng tự là trọng tội chu di cửu tộc đó, ta đâu cần phải tranh sủng với các phi tần, ngươi nghĩ ta có vấn đề về đầu óc không?”
“Không phải là tốt rồi”, Trạch Hy đỡ căng thẳng hơn nhiều, đưa ta đến hậu viện, vừa đi vừa hỏi, “Th.uốc tr.ánh th.ai này cho ai uống vậy ạ?”
“Ta.”
Bát mỳ trong tay Trạch Hy cuối cùng cũng không thoát được cảnh mỳ đi bát ở lại…
*
Lúc ta đang nhìn đông nhìn tây ở hậu viện thì Trạch Hy ra sức dùng quạt hương bồ để giữ lửa, nồi thuốc bốc khói nghi ngút, chàng ta chau mày như thể đang bị ai lấy mất 200 xâu tiền vậy.
“Ta chỉ là uống th.uốc tr.ánh th.ai chứ đâu có b.ỏ đ.i đứa bé nào, kể cả trong bụng ta bây giờ thực sự đã có gì đó thì đó cũng đâu phải là ngươi, làm gì mà phải cau có mặt mày như thế?”
Ta đứng ở bên cạnh chọc vào má Trạch Hy một cái, chàng ta bực bội tránh đi, “S.inh ra không được ư? Ngài không thích trẻ con ư?”
“Đ.ứa b.é này không được, ta không muốn nó vừa mới s.inh ra đã không có phụ thân.”
“Sao lại không có phụ thân? Đại nhân ngài có thể danh chính ngôn thuận… bất kể là nam hay là nữ đều có thể nối dõi tông đường.”
“Chính vì vậy nên ta mới càng không muốn.”
“Tại sao?”
Trạch Hy nhìn trông rất giống một tên ngốc, ta đỡ cằm nghiêng đầu nhìn chàng ta, không nhịn được mà bật cười, “Đúng thế, tại sao nhỉ?”
*
Bởi vì Sở Tịnh Quân không thích ta…
*
Ta chỉ là một Hiền Vương phi trên danh nghĩa, đợi đến khi đại hôn của thái tử thành công, ta sẽ gửi giấy hòa ly cho Sở Tịnh Quân để chàng có thể tự do đến với người mà mình thật tâm yêu mến, đứa trẻ này đã định sẵn là không thể có phụ thân rồi, thậm chí còn có thể bị người đời cho rằng nó là công cụ để tranh giành quyền lợi. Trẻ con mà, ta vẫn hy vọng nó có thể sống trong sự yêu thương và chào đón của tất cả mọi người, sống một đời hạnh phúc.
Đợi đã, cứ như thể ta đã có em bé thật rồi thế? Ta chẳng qua chỉ là uống th.uốc tr.ánh th.ai thôi mà!
Tưởng Trạch Hy tên tiểu tử chỉ biết đến thuốc thang này không nghĩ được nhiều như thế, lúc ta thúc giục chàng ấy hãy đẩy nhanh tốc độ, vẫn không từ bỏ việc khuyên bảo ta, “Nhất định phải uống ư?”
“Đừng phí lời.”
Ta bực mình huých tay Tưởng Trạch Hy một cái, chàng ta nhăn nhó bê bát thuốc tới, chính vào lúc ta đưa tay chuẩn bị đỡ lấy bát thuốc thì ta bất ngờ quay người, á/m kh/í giấu trong cánh tay ma sát với đồ chống bỏng phát ra tiếng kêu khó chịu, sau đó bát thuốc rơi xuống đất, vỡ tan tành. Ta đỡ Tưởng Trạch Hy đang đứng nép vào một bên để tránh nước thuốc nóng bỏng đang văng tung tóe dậy, chàng ta lúc này đang hốt hoảng nhìn tứ tung.
“Sao… sao vậy?”
Trạch Hy thật thà bấu lấy cánh tay ta như con chim non ngoan ngoãn, dáng người cao ráo vậy mà lúc này lại phải khom lưng khuỵu gối, nhìn rất buồn cười. Có điều ta rất lấy làm ưng ý với sự phối hợp này, là một đại phu yếu ớt, mỗi lần gặp phải những chuyện phải động chân động tay như thế, Tưởng Trạch Hy đều rất nghe lời, trước giờ đều không le te làm hỏng chuyện của người khác.
“Có lẽ là đi rồi.”
Thấy chàng ta không có đ.ịch ý gì ta cuối cùng cũng buông tay, Tưởng Trạch Hy đứng dậy vội vàng kéo tay trái của ta, “Đưa ta xem xem.”
Tháo găng tay ra, lớp chất lỏng màu xanh đen ở bên trong khiến Tưởng Trạch Hy chau mày, đưa ta vào bên trong, nhanh nhẹn giúp ta xử lý vết thương, giọng điệu đầy lo lắng, “Là bọn chúng?”
“Không đâu, nếu như là những kẻ đó thì mọi chuyện đâu chỉ đơn giản như thế này.”
Theo như ta quan sát, thứ mà chúng nhắm vào là bát thuốc trên tay Tưởng Trạch Hy, nếu không phải ta thay chàng ấy chặn lại thì ngày hôm nay hoặc là Tưởng Trạch Hy phải bỏ mất một bàn tay hoặc là bị nước thuốc làm cho b.ỏng rát.
*
Dám làm hỏng chuyện của ta? Đúng là chán sống rồi mà!
*
Ta đến Vũ Đức ty tìm Vương Kiều, bảo cô ấy đến chỗ Tưởng Trạch Hy với thân phận người học việc để bảo vệ chàng ấy, từ một tiểu nha đầu tối ngày bận bịu với bếp núc đột nhiên biến thành một cung nữ duyên dáng yêu kiều, khiến tên cẩu độc thân ở thái y viện bị làm cho tức điên.
*
Nói thật lòng, việc khiến Tưởng Trạch Hy thu hút sự chú ý của kẻ khác khiến ta khá bận lòng, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc ta bớt ra chút ít thời gian để xử lý một đứa trẻ thiếu trung thực.
Hành động quá cẩu thả, người của Vũ Đức ty dùng chưa đến 2 ngày đã điều tra ra rồi, đối với kết quả này ta tương đối bất ngờ, mặc dù do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định sẽ giữ cho người đó chút thể diện. Nên ngày hôm đó ta đã dậy thật sớm, ăn vận hệt như mọi ngày đến làm việc ở Vũ Đức ty, mũ sa và mặt nạ đã được lau chùi sạch sẽ.
Ta tự thừa nhận rằng bản thân mình làm như vậy để thể hiện sự tôn trọng với đối phương, thế nhưng nhìn bộ dạng hoảng hốt của Tiểu Trúc ta mới phát hiện ra hình như phản tác dụng rồi thì phải.
Ta rõ ràng chỉ đến một thân một mình nhưng bộ dạng của Tiểu Trúc lại như thể ta mang theo một đội quân đến vậy, giọng điệu run rẩy còn đem theo phần quyết tâm muốn đồng vu quy tận với ta nữa.
“Bái kiến đại nhân.”
“Chỉ huy sứ của Vũ Đức ty, tới gặp Hiền Vương điện hạ.”
Mặc dù ngữ khí của ta chỉ có đôi chút lạnh lùng thế nhưng sắc mặt của Tiểu Trúc càng khí coi hơn nữa, muội ấy cảnh giác nhìn ta, tựa như một chú mèo đang xù lông lên vậy.
“Đại nhân tới tìm điện hạ, không biết có việc gì không ạ?”
Ta không hề muốn dọa muội ấy một chút nào, sợ muội ấy sẽ khóc lóc rồi một sống một mái với ta mất nên chị đành dịu giọng, “Có một số việc muốn nhờ điện hạ xác nhận, phiền cô nương chuyển lời.”
Tiểu Trúc hơi sững sờ, rồi thận trọng nói, “Vương phi?”
Ta cũng sững sờ rồi.
*
Giọng nói của ta dễ dàng phân biệt như vậy sao?
*
Tiểu Trúc biết ta kỳ thực không phải là bận rộn hay ốm yếu gì nhưng muội ấy không hề biết rằng ta lại ở Vũ Đức ty, càng không biết ta còn là chỉ huy ở đó.
*
“Vương phi người dọa c.hết muội rồi, muội còn tưởng rằng có ai đó tới để b.áo th.ù”, Tiểu Trúc vỗ ngực thở phù phù, sau đó đưa ta vào chính phòng, “Vương gia đi dùng bữa với Hoàng hậu rồi, một lát nữa mới trở về, Vương phi người ăn tối chưa ạ?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy muội đi làm cho người nhé!”
Tiểu Trúc mang hoa quả điểm tâm lên để ta nhấm nháp trước, sau đó xuống bếp nấu một bát hoành thánh lớn, còn nấu thêm hai món mà ta thường hay ăn.
Thơm lừng!
*
Tiểu Trúc vừa thêu hoa vừa cùng ta tán gẫu, ta vừa ăn đậu cuốn vừa hóng chuyện đó đây, sau đó không nhịn được mà đề nghị, “Đợi một lát nữa ta đi rồi, muội có thể chuẩn bị cho ta thêm chút điểm
tâm được không, ta là ta thích nhất bánh bột lọc củ sen và bánh bột hồng đậu mà muội làm đó.”
“Vương phi, muội chưa làm bánh bột củ sen đâu.”
“Đúng rồi, bánh hoa sen xốp giòn cũng ngon nữa.”
Ta vừa ăn đậu cuốn vừa tấm tắc, làm sao lại có thể ngon như vậy chứ?
“Vương phi, điểm tâm ở Vương phủ đều do Tiểu Cúc làm đó ạ.”
Tiểu Trúc dừng mũi kim, nhìn ta bằng ánh mắt kì quái.
“Ồ, ta nhớ nhầm rồi.”
Chè đậu xanh để trong băng giám vừa man mát vừa ngòn ngọt, ta uống một hơi đã vơi lưng bát.
“Cho ta thêm một chút kẹo nữa đi.”
“... dạ.”
Tiểu Trúc đứng dậy đi ra ngoài, ra đến cửa thì dừng lại, “Hôm qua muội đã làm một chút sốt thịt bò, làm nhân màn thầu cũng ngon lắm ạ.”
“Yêu muội nhất.”
Ta vui đến mức như muốn nhảy lên ôm lấy muội ấy.
*
Sở Tịnh Quân về sớm hơn mọi khi, ta đoán là có người đã tryền tin cho chàng rồi, lúc bước vào chàng không có lấy nửa phần bất ngờ, thái độ vô cùng thân thiết.
“Sao nàng lại ăn vận như thế này?”
Ta ra hiệu bảo chàng ngồi xuống rồi trực tiếp vào vấn đề luôn.
“Gọi Lan Thấm ra đây.”
Sở Tịnh Quân vẫn giữ nụ cười ôn nhu như cũ.
“Được.”
Đến giờ này, tâm trạng của Hiền Vương điện hạ vẫn rất tốt.
*
“Mai Lan Trúc Cúc” đều là những người hầu thân cận của Sở Tịnh Quân, Tiểu Mai là quản gia, Tiểu Lan là hộ vệ, Tiểu Trúc phụ trách sinh hoạt hàng ngày, Tiểu Cúc phụ trách nấu nướng.
Người ra tay với Trạch Hy chắc chắn là Lan Thấm.
Trong số 4 người bọn họ chỉ có muội ấy là từ khi vào phủ đến giờ ta chưa từng gặp mặt nói chuyện qua.
*
Lan Thấm ăn vận gọn gàng, thắt một con đ.oản đao ở eo, tóc búi đơn giản, để mặt mộc nên trông có vẻ khá lạnh lùng, sau khi hành lễ xong thì muội ta không nói thêm lời nào, ta vừa cắn miếng đào vừa nghĩ, mọi chuyện có vẻ không đơn giản như ta tưởng tượng rồi.
*
Thấy hai chúng ta nửa ngày không nói lời nào, Sở Tịnh Quân mới bắt đầu nghi hoặc, “Tiểu Lan, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Thuộc hạ không biết.”
Lan Thấm trả lời ráo hoảnh, ta không nhịn được mà bật cười.
“Lan cô nương đây là coi thường Vũ Đức ty chúng ta hay là cảm thấy chỉ huy ta hữu danh vô thực?”
Sở Tịnh Quân quay đầu sang hỏi ta.
“Cũng không phải là chuyện lớn gì.”
Ta ít nhiều cũng có chút đắn đo, bởi, vị trí của tiểu cô nương này trong lòng Sở Tịnh Quân cũng không hề đơn giản, ta ở trước mặt chàng làm lớn chuyện thì không được hay cho lắm.
“Hay là chàng tránh đi một chút. Ta muốn nói chuyện riêng với Lan cô nương một lát.”
“Tô tiểu thư đây là không muốn Vương gia biết được ư?”
Lan Thấm bất ngờ cất lời, giọng nói đem theo vài phần địch ý, ta đột nhiên nhớ đến Trần Uyển Quân, nỗi đắn đo trong lòng trong khoảnh khắc liền biến mất, thậm chí còn khởi lên những tâm niệm không mấy lương thiện.
Người này không biết phân tốt xấu ư?
“Đầu óc các người có vấn đề đúng không, thích người ta sao không chịu nói ra, thấy người ta lập thê thì liền khó chịu trong lòng, còn ngấm ngầm ra tay, muốn lật đổ ta để lên ngôi chứ gì? Nếu như thật lòng thật dạ thì sao không ra tay từ sớm đi, khi còn người ta còn ở vậy sao không bày tỏ tâm ý, cứ phải đợi đến lúc người ta thành gia lập thất rồi mới bày trò hãm hại?”
Ta không khách khí phi quả đào trong tay tới, Lan Thấm ôm cánh tay, nước mắt cũng sắp rơi rồi.
“Hiền Vương điện hạ, quản cho tốt oanh yến của người, đừng để nó bay nhảy lung tung, coi chừng đến ngày bị người ta b.ắn h.ạ.”
*
“Sắc Sắc, chúng ta đi chèo thuyền nhé!”
Sở Tịnh Quân bất ngờ kéo tay ta, chàng không buồn nhìn Lan Thấm lấy một cái, vẫn một mực dịu dàng dỗ dành ta, cơn giận của ta vốn dĩ sắp tới đỉnh điểm nhưng bỗng chốc trở nên lụi tàn rồi, trong đầu nảy ra trùng trùng điệp điệp những câu hỏi. Hiền Vương điện hạ vẫn bình tĩnh như cũ nhưng chính sự bình tĩnh này lại càng khiến ta thêm nghi ngờ.
*
Hành cung non nước hữu tình, vừa có thể cưỡi ngựa bắn cung, lên núi thưởng cảnh, lại cũng có thể chèo thuyền trên hồ, ta phải cảm thán thêm một lần nữa rằng nơi đây khiến tâm hồn con người thư giãn hơn rất nhiều.
Mặt hồ rộng lớn phải chiếu ánh sáng mặt trời biến thành một tấm thảm lóng lánh đến là đẹp mắt, nước hồ trong veo có thể nhìn thấy tận đáy, thi thoảng còn có thể nhìn thấy vài em ca bơi qua. Ta nhớ đến bộ dạng hoảng hốt của mọi người lúc chúng ta chuẩn bị lên thuyền, đường đường là một vương gia mà lại đi chèo thuyền với chỉ huy của Vũ Đức ty, chuyện này có thể nói là kì lạ đến mức chấn động cả một vùng.
Mui thuyền làm từ những mảnh trúc, ánh nắng chiếu vào khiến cả con thuyền phảng phất mùi hương thơm mát của trúc tươi, chiếc bàn nhỏ đặt hai đĩa điểm tâm và một hũ r.ượu, mùi thơm nồng nàn của r.ượu kết hợp với hương trúc thanh mát khiến lòng người ngây ngất.
“Ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày chúng ta chèo thuyền như thế này.”
Sở Tịnh Quân cất lời trước, mặc dù nụ cười vẫn ở trên môi chàng nhưng ta cảm nhận được mọi thứ không hề đơn giản, ta rót một ly rượu rồi cho lên môi nhấp thử, thứ chất lỏng tê cay nhanh chóng đi vào dạ dày khiến cả người ta nóng ran.
“Thất Tịch bị trúng Phong Trâm nên mới phát điên như thế, thuốc mê mặc dù không mùi không vị nhưng kết hợp với nước trà sẽ phát huy tác dụng, cùng châm Lệnh Hương Túy và hương liệu cùng một lúc thì sẽ càng hiệu quả. Lan Thấm, Đức phi, Trần Uyển Quân, còn có Hiền Vương, đóng vai trò gì trong câu chuyện đó?”
Sở Tịnh Quân nắm lấy tay ta, cười tươi như hoa khiến hai chiếc má lúm đồng tiền hiện lên rõ nét.
“Hiền Vương điện hạ, chàng đừng lòng vòng nữa, chúng ta đi thẳng vào vấn đề không được ư?”
Ta bất lực thở dài.
“Bây giờ ta động vào nàng ấy sẽ bứt dây động rừng.”
“Chàng biết rồi?”
Ta có chút bất ngờ.
“Là một Vương phi, đồng thời còn là đại nhân chỉ huy của Vũ Đức ty, nàng nên hiểu về Vương Phủ nhiều hơn mới đúng.”
Chàng nghiêng người về phía ta khiến ta bị ép vào khoang thuyền, may mà lúc nãy đã bỏ đao ra, nếu không chắc gãy eo mất.
“Điện hạ thật là thú vị, Nam Bình Quốc trên dưới chẳng có ai muốn bị Vũ Đức ty nắm rõ cả, người ta sợ còn chẳng hết, người thì hay rồi, còn chưa động đến đã đến gọi mời.”
Ta trả lời đầy ngang ngược.
“Bản vương muốn hiểu thê tử của mình hơn, muốn thê tử của mình hiểu mình hơn, há chẳng phải là chuyện hết sức đương nhiên?”
Nói rồi Sở Tịnh Quân cúi người hôn tới.