PT.14
“10 năm?”
Ta chau mày nhìn Hiền Vương điện hạ vì sợ chàng nhận sai người, ấn tượng lớn nhất của ta suốt 10 năm nay chỉ có đ.ao k.iếm của kẻ thù và bóng hình của mẫu thân lúc bà ấy rơi xuống vách núi.
“Ta biết nàng quên rồi, thái y nói sự việc năm đó ảnh hưởng rất lớn đến nàng, có nhiều chuyện nàng không còn nhớ được nữa rồi.”
Giọng nói của Sở Tịnh Quân vừa mềm mại vừa đem theo vài phần tủi thân, ta đau lòng vuốt ve mái tóc chàng.
“Xin lỗi.”
“Hôm đó ta đến Văn Uyên Các tìm sách, trên đường trở về thì nghe từ đâu truyền đến một tiếng đàn cầm, đó là một khúc nhạc hay nhất mà ta từng nghe, ta thật sự tò mò người đánh được một khúc nhạc hay như thế là ai, thế là vô thức đi theo tiếng nhạc. Người đánh đàn là một cô nương xa lạ, có lẽ nhỏ hơn ta một chút, nàng xinh đẹp, đang ngồi một mình trên bờ hồ, đôi mắt hơi cụp xuống có phần lãnh đạm, tựa như nàng và cõi trần tục này chẳng mảy may có lấy một chút liên quan.”
Sở Tịnh Quân vừa kể, đôi mắt hạnh phúc như đang sống trong những ngày tháng đó, mặc dù ta không nhớ nhưng ta cảm nhận được, người đó chính là ta.
“Vốn dĩ ta đã định rời đi, bởi vì nhìn cô nương đó không dễ gần cho lắm, ta sợ nếu như làm phiền nàng ấy đánh đàn sẽ bị nàng ấy chán ghét mất. Kết quả tình cờ có một chú chim nhỏ bay đến khiến nàng dừng lại, nàng ngoảnh đầu qua thì liền nhìn thấy ta, đôi mắt nàng tựa như mặt hồ Thái Thể lúc phẳng lặng, không lo sự đời, sau đó nàng cười một cái, mặt hồ đó liền trở nên lóng lánh nhấp nhô, nàng đưa đĩa bánh sen đến trước mặt ta, nói: Ngươi có muốn ăn chút điểm tâm không, cái này ngon lắm đó.”
“Trên đời này làm gì có tiên nữ nào như thế chứ?”
Ta nghe xong lịch sử đen tối của mình thì vạn phần xấu hổ, Sở Tịnh Quân trìu mến nhìn ta, hôn nhẹ lên bàn tay của ta một cái.
“Trên đời này không có tiên nữ, nhưng cô nương mà ta yêu xinh đẹp chẳng khác gì tiên nữ cả.”
*
Sở Tịnh Quân đang chuẩn bị từ chối thì thấy tiểu cô nương nhiệt tình mời gọi, “Vậy đậu cuốn thì sao? Ta còn có bánh bao nhân đậu, bánh bột lọc củ sen, còn có đậu vàng cực kì ngon! Chè Dương Mai đã ướp lạnh, có uống không nào?”
“... Một bát là được rồi.”
Sở Tịnh Quân nhìn nụ cười của tiểu cô nương mà không nỡ từ chối, kết quả là đánh chén thêm một đĩa điểm tâm và có được một chỗ ngồi. Tiểu cô nương đánh cho chàng ấy nghe rất nhiều khúc nhạc, có nhiều khúc chàng chưa bao giờ nghe qua.
“Vì sao ngươi lại biết đánh nhiều khúc nhạc như thế?”
Sở Tịnh Quân cầm bát chè, thấy tiểu cô nương đang ăn bát bột lọc củ sen đến phồng má, rất đáng yêu.
“Bởi vì ta thích đánh đàn, sau này ta muốn trở thành nhạc công giỏi nhất đại lục này! Ngươi thấy ta đánh thế nào?”
“Rất hay”, Sở Tịnh Quân nghiêm túc gật đầu, như thể cảm thấy không đủ lại bổ sung thêm một câu nữa, “Hay hơn tất cả những người ta biết.”
Tiểu cô nương vui vẻ chuyển sang cho chàng một miếng đậu cuốn.
“Có mắt nhìn đấy.”
Lúc Sở Tịnh Quân định đưa tay ra để đón lấy thì cô nương đột nhiên nắm lấy tay chàng, Sở Tịnh Quân giật mình, theo bản năng định thu lại nhưng nhìn thái độ nghiêm túc của đối phương nên lại thôi.
“Thiếu niên này, ta thấy ngươi rất có thiên phú đó, có muốn học đàn cùng ta không?”
“Ngươi dạy ta?”
“Đúng rồi! Có điều ta sắp phải đi xa một chuyến, đợi đến khi ta trở về đi, ta sẽ dạy cho ngươi. Đảm bảo ngươi sẽ trở thành nhạc công nổi tiếng của Nam Bình Quốc, à không của cả Đại Lục này!”
Đôi mắt tinh anh, đẹp đẽ như chứa muôn vàn ánh sao khiến Sở Tịnh Quân không khỏi rung động, chàng cũng cười rồi khẽ nắm lấy bàn tay của tiểu cô nương.
“Được, ta đợi ngươi.”
*
Sau đó thứ mà chàng nhận được lại là tin tức Quân thượng gặp phục kích, tiểu cô nương bị thương nặng mất đi mẫu thân và một phần ký ức, nàng không còn nhận ra chàng nữa rồi.
Sở Tịnh Quân rất buồn, buồn cho mình mà cũng buồn cho nàng, chàng muốn tới an ủi cô gái không cười thì lạnh lùng tựa như một tiên nữ mà hễ cười lại trở thành một cái bánh bao đáng yêu nhưng nàng đã không còn ở Tân An nữa rồi. Nhiều năm bặt vô âm tín, cho đến khi Sở Tịnh Quân thăm dò được thì biết được nàng đã đến Tô thị ở Tây Vực, còn trở thành thân sự chỉ huy sứ của Vũ Đức ty nữa
Chàng biết tiểu cô nương muốn báo thù cho mẫu thân nên đã vào Quang Lộc ty làm việc, danh chính ngôn thuận tiếp cận với các loại hồ sơ giấy tờ, chàng biết không ai muốn để nàng dấn thân vào vũng bùn lầy này cả, nhưng nàng lại quá đỗi ngoan cường.
Sở Tịnh Quân nghĩ, nếu như không khuyên được, vậy thì làm chiến hữu của nàng một cách thầm lặng cũng tốt, tóm lại không để nàng phải một mình chiến đấu.
*
“Chàng có phải nam chính khốn khổ vì tình yêu nhảy từ trong truyện ra không?”
Ta nghe Sở Tịnh Quân nói xong liền cảm thấy có chút bực mình.
“Không nói ra thì có phải độc thân nguyên một đời rồi không?”
Tỏ bày thì sẽ chếc sao? Nói câu “Ta thích nàng” khó lắm sao?
“Vậy sao A Sắc thích ta mà cũng không nói ra?”
Sở Tịnh Quân tủi thân nhìn ta, đổi một cách xưng hô khác, “Ta giống chàng ư? Ta ít nhiều cũng là một tiểu thư còn đang gánh vác trọng trách trên vai, còn chàng lại là vị vương gia vướng vào mối tình tay ba nổi tiếng tứ phương, đến cả việc cưới ta cũng chẳng khác nào bị ép, tâm phúc ở bên cạnh thì có tới mấy người nhìn ta không thuận mắt. Ta đúng là mất trí rồi mới chủ động tỏ tình với chàng.”
Ta bực mình đáp lại một tràng.
“Mai Lan Trúc Cúc” 4 tiểu nha đầu này, cũng chỉ có Tiểu Trúc là hết sức vun đắp cho chuyện tình của ta và Sở Tịnh Quân, Tiểu Mai thì chỉ chú tâm vào việc của Vương phủ, Vương Gia có cưới 5, 10 người nữa, nam nữ gì cũng được tất. Nhưng Tiểu Lan và Tiểu Cúc thì chỉ hận không thể sớm ngày đá ta ra khỏi phủ.
Tiểu Cúc phụ trách việc nấu nướng, lần nào cũng toàn là những món mà Sở Tịnh Quân thích, điểm tâm thì lại đơn điệu và thanh đạm đến là tội nghiệp, từ ngày Sở Tịnh Quân đi làm lại, muội ấy chưa từng thổi lửa một lần vì ta, Tiểu Trúc ngốc nghếch còn không biết là những điểm tâm mà ta làm đều do muội ấy tự tay chuẩn bị. Còn về Lan Thấm, kể từ khi ta bước chân vào Vương phi, chỉ xuất hiện và lần nhưng lần nào cũng đằng đằng sát khí, lần này còn thông đồng với Đức phi để ra tay với Sở Tịnh Quân, còn cảnh cáo ta và Trạch Hy ở Thái y viện.
Nếu như không nể mặt Sở Tịnh Quân, ta sớm đã cho chúng biết cái giá của việc đắc tội với chỉ huy sứ của Vũ Đức ty là gì rồi.
“A Sắc ~”
“Nói chuyện tử tế.”
Sở Tịnh Quân ôm chặt lấy ta, dịu dàng vuốt ve tấm lưng trần trụi, ngón tay nóng bỏng không ngừng di chuyển khiến ta không thể nào trốn tránh.
“Không thấy ta còn đang giận sao?”
Mặc dù ta cố gắng tỏ ra đáng sợ nhất có
thể nhưng cũng không thể ngăn cản việc Sở Tịnh Quân làm bậy, chàng lại thể hiện khả năng “7 tư thế một đêm không trùng lặp” của mình một lần nữa, ta sắp khăn gói bỏ trốn mất thôi.
*
Có điều, lại là “nhất kiến chung tình” à, Sở Tịnh Quân và Thái tử không hổ là huynh đệ.
*
Trạch Hy vẫn thích ngồi ăn mỳ ở cửa ra vào của Thái Y viện như thế, lúc ta đến nơi ngài ấy đang xì xụp uống uống nước mì, “Tứ cô nương lần sau có thể đừng đến vào giờ dùng bữa của ta được không?”
“Đừng tưởng bở, ta đến tìm Kiều Nương.”
Ta sải bước đi vào trước, Trạch Hy ôm bát mỳ đi theo sau.
“Người tìm vợ ta với tìm ta thì có khác gì nhau?”
“Vợ ngài có thể tắm cùng ta, ngủ cùng ta, còn ngài?”
Trạch Hy ngoan ngoãn im lặng.
Chuyến ghé thăm bất ngờ này của ta được Vương Kiều hết sức chào đón, Trạch Hy ngồi sắc thuốc bên cạnh, chỉ trực để hóng hớt câu chuyện của hai chúng ta.
“Ta còn có chút để bụng, ngươi nói chàng ấy và Trần Uyển Quân rốt cuộc là mối quan hệ gì? Còn có Lan Thấm và Tiểu Cúc, thật là phiền phức.”
Ta vừa nhấm hạt dưa vừa nói, tựa như đang bát quái chuyện của người khác vậy.
“Nếu Vương phi muốn biết, sao không trực tiếp đi hỏi ngài ấy?”, Vương Kiều nâng ly trà, nhìn ta bằng ánh mắt khó hiểu, “Đây không giống với phong cách thường ngày của Vương phi chút nào.”
“Không, không, ngươi hiểu lầm rồi, ta không hoài nghi Sở Tịnh Quân, ta đang tò mò suy nghĩ của những cô nương kia.”
Mấy việc mà Trần Uyển Quân làm gần đây chỉ khiến nàng ta rơi vào cảnh gà bay trứng vỡ, bất kể là Sở Tịnh Quân hay Thái tử đều không thể với tới, cuối cùng đến cả danh phận của Thứ phi cũng không thể có được, vị cô cô không bình thường của nàng ấy không biết chừng còn có thể khiến nàng ấy lâm vào đường cùng. Nàng ấy cũng đâu phải là người không có đầu óc, sao lại để mọi chuyện diễn biến như vậy?
Còn về Tiểu Lan và Tiểu Cúc, đá ta ra khỏi phủ thì Sở Tịnh Quân sẽ lấy người khác thôi, hơn nữa “người khác” ở đây đương nhiên sẽ không bao gồm hai người đó. Tiểu Lan thân là hộ vệ nhưng lại kết cấu với người ngoài ra tay với chủ tử, Tiểu Cúc là đầu bếp chính của Vương phủ nhưng ngày nào cũng cố tình cho thuốc tr.ánh th.ai vào trong đồ ăn. Thật sự tưởng rằng Sở Tịnh Quân sẽ không biết ư?
“Bởi vì tình yêu chứ còn gì nữa? Tình yêu sẽ khiến con người mất đi lý trí, tên đang ngồi sắc thuốc kia không phải là ví dụ điển hình ư?”
Câu nói của Vương Kiều khiến Trạch Hy dừng tay lại, đối diện với ánh mắt của bọn ta ngài ấy xấu hổ quay đầu đi, còn liên tục lẩm bẩm điều gì đó.
“Nói cũng phải, Tương Sinh năm đó dám một mình đối đầu với ta, cả đời này có nằm mơ ta cũng không nghĩ tới việc sẽ bị một nam nhân coi như tình địch.”
Ta bình tĩnh đ.âm th.êm một nh.át d.ao vào lòng Trạch Hy khiến ngài ta ôm ngực, làm bộ như sắp ph.un m.áu không bằng.
“Uống đi, uống rồi đi nhanh.”
“Hội săn bắn mùa thu vào 3 ngày sau là cơ hội cuối cùng rồi, bố trí thỏa đáng một chút, câu chuyện 10 năm này cũng nên kết thúc thôi. Ơ, thuốc này…”
Ta nhìn Trạch Hy bằng ánh mắt vô cùng nghi hoặc.
“Thuốc này có công hiệu gì?”
“Thuốc bổ thôi.”
Bất kể là màu sắc hay hương vị, đều giống hệt với thứ mà Sở Tịnh Quân thường hay tự mình chuẩn bị cho ta.
“Ngoài ra còn có công hiệu gì khác không?”
Ta mơ hồ đã có được đáp án.
“Ờm… không phải là chủ yếu nhưng mà, thực sự có thể giải được th.uốc tr.ánh th.ai đó.”
Trạch Hy nghĩ một lúc rồi đáp.
*
Ta phát hiệu ra điều bất thường nhưng không muốn để bụng là bởi vì thời gian đầu, ngày nào ta và Sở Tịnh Quân cũng dùng bữa với nhau, Tiểu Cúc không dám làm càn, công hiệu của mỗi lần cho thuốc thì kéo dài đến 10 tiếng là cùng, không ảnh hưởng quá nhiều đến sức khỏe. Sau này khi chàng đi làm trở lại, ta cũng không ăn cơm ở Vương phủ nữa.
Ta sợ khi Sở Tịnh Quân không ở đó, Tiểu Cúc nhất thời nghĩ không thông mà b.ỏ đ.ộc vào, lúc đó ta đã phân vân không biết có nên lật bài ngửa hay không, nhưng cuối cùng vẫn làm như không biết, lấy hòa bình làm nền tảng.
Trước kia ta cho rằng Sở Tịnh Quân không thích mình sở dĩ cũng là vì như vậy. Ta biết chàng đều biết những chuyện này, nếu như chàng không có ý định can dự, vậy thì ta cũng không muốn làm phiền. Chàng đối với ta rất tốt, nhưng ta có thể cảm nhận được giữa chúng ta còn có khoảng cách vô hình nào đó, chàng quá đỗi điềm đạm, đoan trang, ta cũng không dám vượt qua giới hạn.
Đó cũng là động cơ khiến ta ngay sau đêm đó liền chạy đến Thái y viện để đòi thuốc tr.ánh th.ai, ta tưởng rằng chàng không muốn có bất kì dây dưa nào với mình.
*
Thì ra nam nhân này nhân lúc ta không chú ý vẫn luôn cố gắng cắt đứt đi sợi dây ngăn cách đó.
*
Ta tức tối trở về tiểu viện định tìm Sở Tịnh Quân hỏi tội, người của vương phủ coi ta là thần nông hay sao mà suốt ngày cho ăn thứ này uống thứ kia? Thế nhưng chưa kịp bước vào cửa viện thì đã bị một làn khói xộc tới, phía trước tối đen, ta nhanh chóng ngất đi.
Xem ra tình yêu thật sự là thứ khiến con người ta mất trí mà, ta vậy mà lại có ngày mắc chiếc bẫy quá ư cũ rích này.
Khi tỉnh lại, thấy trong người nóng bức nôn nao, lai ở trong một căn phòng xa lạ, bên cạnh còn có Thái tử đang nằm đó, ta liền biết chuyện gì đang xảy ra.
À, có một chút không giống lắm.
Chân tay của ta bây giờ không chút sức lực, hiển nhiên là đã trúng Nhuyễn Gân Tán rồi.