Edit: Tracy F Quán ăn vặt bên đường rất nhiều, Y Chu có thể thỏa sức ăn uống, nhưng hắn nhìn thấy cái gì cũng đều muốn ăn nga, cuối cùng bất đắc dĩ dùng pháp thuật ở một bên tiêu hóa thức ăn vừa ăn xong, một bên lại quấn lấy Tư Hằng mua đồ ăn cho mình.
Kỳ thật Y Chu rất giàu nha, trong đại điển thu đồ đệ lần đó, linh thạch hắn thu được đã chất đầy một túi trữ vật nhỏ, phần lớn còn là linh thạch trung phẩm và thượng phẩm đó.
Nhưng tự mình bỏ tiền mua, cùng với được người khác mua cho, tư vị khác nhau rất lớn nha.
"Còn muốn sao? " Đi đến đầu phố, Tư Hằng dừng lại hỏi hắn.
Y Chu vuốt bụng, mắt liếc nhìn đến một quầy hàng cuối cùng bên đường, tiếc nuối lắc lắc đầu.
Pháp lực trên người bị tiêu hao không sai biệt lắm, bụng cũng không còn chỗ nào trống nữa, Y Chu cho dù muốn ăn cũng không cách nào nuốt xuống nổi.
"Ách" Hắn che miệng ọ ọe một tiếng, đồ ăn vừa ăn phảng phất như chắn ngang cổ họng, dạ dày bị căng trụy, đi một bước đều cực kì khó chịu.
"Sư phụ." Y Chu kéo kéo tay Tư Hằng, chờ khi nam nhân nhìn qua hắn liền dang mở hai tay, bĩu môi nói: "Đi không nổi."
"Ta làm ngươi ăn nhiều như vậy sao?" Nhìn Y Chu làm động tác tỏ ra rất đương nhiên kia, Tư Hằng bị hắn chọc cười, trước đó làm nũng lăn lộn một hai đòi ăn cũng là hắn, hiện tại ăn không nổi nữa liền bắt y ôm đi?
Tư Hằng làm lơ đồ đệ đang dang tay cầu ôm ấp, ném xuống câu "Không đi được thì cứ đứng ngốc ở đây", sau đó xoay người chuẩn bị vứt "con" giữ chợ.
Mới vừa đi được một bước, cổ tay áo đã bị túm lấy, tiểu gia hỏa phía sau thân thể nghiêng về trước, trợn to mắt đáng thương vô cùng: "Sư phụ ~~~"
Âm cuối còn kéo dài thật dài a dài, dường như chịu phải ủy khuất cực kì lớn.
Tư Hằng không quản cũng không quay đầu, tùy tiến để hắn nắm, kéo theo cái đuôi nhỏ tiếp tục đi về phía trước.
Cái đuôi nhỏ phía sau vẫn còn lẩm bẩm lầm bầm.
"Sư phụ, ta rất là khó chịu nha~"
"Ngươi không muốn nhìn ta chút xíu thử sao?"
"Trước kia ngươi đều ôm ta đi đường."
Càng nói, âm thanh càng thấp dần, còn mang theo chút âm nức nở, Tư Hằng bước chân dừng lại, cảm giác eo bị người ta ôm lấy.
Tiểu đồ đệ đem mặt cọ cọ trên pháp y, đem nước mắt vất vả lắm mới vắt ra được lau khô, sau đó nức nở nói: "Ngươi không thương ta nữa sao?"
Cho dù biết đây là tiểu đồ đệ đang giả vờ giả vịt, nhưng Tư Hằng cũng không tránh khỏi run sợ trong lòng.
Y nghĩ thôi xong rồi, bị tiểu gia hỏa này ăn triệt để rồi!
Tuy rằng tận đáy lòng đã giương cờ trắng khuất phục, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện gì khác thường. Sắc mặt y không vui quay lại nhìn Y Chu, nhìn thấy cánh tay tiểu đồ đệ trên eo mình lại siết chặt hơn một chút, lúc này mới làm như không quá vui mà mở miệng: "Ôm ngươi cũng được."
Đôi mắt Y Chu nháy mắt sáng ngời lên, buông tay ra lau lung tung trên mặt, sau lại mở rộng hai tay nhìn Tư Hằng.
Không đợi hắn cao hứng xong, Tư Hằng lại nói: "Nhưng không thể ôm với hình dạng hài tử thế này."
Hai cánh tay dang ra rồi lại rũ rượi rơi xuống, Y Chu ngơ ngác hỏi: "Vì sao nha?"
"Ngươi nhìn trên đường có ai ôm tiểu hài tử đi sao?"
Nhìn theo hướng Tư Hằng chỉ, Y Chu phát hiện xác thật là không có.
Ung Thành là đại bản doanh của Tán Tu Minh, cư dân phần lớn bên trong thành đều là tu sĩ, mà tu sĩ sau khi mười sáu tuổi mới có thể nhập môn, muốn tìm một tiểu hài tử bảy tám tuổi lắc lư trên phố, quả thật tương đối khó.
Y Chu mặt đầy nghi vấn hỏi: "Vậy làm sao mới có thể ôm chứ?"
Tư Hằng nhìn hắn cười, lại nhìn gương mặt phúng phính thịt của hắn, sư đồ hai người nhìn nhau một hồi, Y Chu chậm rãi cúi đầu, khuất nhục gật gật đầu: "Vậy được rồi."
Thấy tiểu đồ đệ đáp ứng, biểu tình trên mặt Tư Hằng có chút sung sướng, y xách theo tiểu đồ đệ đi đến một con ngõ nhỏ, sau khi bày trận pháp ở xung quanh, gật gật đầu với Y Chu: "Được rồi."
Y Chu từ khi đồng ý xong vẫn luôn không ngẩng đầu, nghe được câu này cũng không có động tác gì, Tư Hằng kiên nhẫn đứng đợi, rốt cuộc chờ được thứ mình muốn.
Tiểu hài tử trước mặt đột nhiên biến mất không thấy, pháp y rơi trên mặt đất thành một cái bọc nhỏ, bên trong quần áo có thứ gì đó giật giật, sau một lúc giãy giụa thì có một tiểu móng vuốt đen từ bên trong vươn ra, theo sau là một tiểu gia hỏa tròn vo vo hắc bạch sắc* cũng bò ra tới.
*màu trắng đen Tiểu gia hỏa có mặt to tròn, mắt nhỏ, miệng hồng nhạt, chân ngắn, cái bụng tròn tròn sắp kéo dài trên mặt đất, tiểu mao đoàn sau khi đi ra mắt trợn trắng ngẩng đầu nhìn Tư Hằng, sau đó chậm rì rì mà đi đến dưới chân người nọ, chậm rãi đứng lên, dùng chân trước vỗ vỗ chân Tư Hằng, "ừ" một tiếng.
Mau ôm lấy gia! Tư Hằng theo lời ngồi xổm xuống, đem tiểu đoàn tử bế lên, sau lại thu hồi quần áo trên mặt đất, triệt hồi trận pháp, đi ra ngoài.
Sau khi Y Chu biến thành gấu trúc lượng cơm ăn hình như biến lớn, hiện tại dạ dày cũng không thấy căng nữa, hắn đỡ lấy cánh tay Tư Hằng gian nan ở trong ngực người nọ xoay người, mặt nhìn về phía ngoài, chờ đến khi ra ngoài đường cái, lại vỗ vỗ cánh tay đang ôm mình, nhìn chằm chằm quầy hàng cuối cùng kia kêu một tiếng.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Tư Hằng xoa nhẹ lỗ tai hắn, vô tình cự tuyệt. Còn cố tình đi ngang qua quầy hàng bên cạnh, đồ ăn trên sạp mùi hương mê người bay đến hấp dẫn Y Chu liên tiếp quay đầu lại, biểu tình vô cùng luyến tiếc.
Dù cho hắn đáng thương thế nào cũng không chút nào có thể đả động đến Tư Hằng, y bước nhanh đến giao lộ phía trước quẹo phải, bước vào một con đường phồn hoa khác.
Ở đây không thấy mấy thứ như đồ ăn, Y Chu thất vọng thở dài, sau đó lại nghẹn bụng tụt xuống, tụt tới khi chỉ còn cái đầu ở trên cánh tay Tư Hằng, mới duỗi ra móng vuốt vỗ vô y.
Tư Hằng đầu nhìn mắt tiểu đồ đệ, thở dài một tiếng, lại đem một tay khác chuyển sang phía dưới, nâng mông tiểu mao đoàn.
Cũng không biết hai cái sư đồ này rốt cuộc là ai chỉnh ai.
So với con đường vừa rồi có thể tùy ý thấy được quầy hàng khắp nơi, thì con đường này cao cấp hơn nhiều.
Đường phố được lát cự thạch màu đen chỉnh tề, có thể chứa được tám chiếc xe ngựa song song thông qua, cửa hàng hai bên cửa cực cao, từ ở ngoài nhìn vào có thể thấy tất cả thương phẩm bán bên trong không sót thứ gì.
Tư Hằng lập tức đi đến cửa hàng thứ nhất, phất tay ngăn lại tiểu nhị đang nhiệt tình đến chiêu đãi, hỏi tiểu đồ đệ trong lòng: "Có muốn thứ gì không?"
Cửa hàng này chính là bán pháp bảo, đại đa số phẩm giai đều không cao, nhưng bộ dáng tinh xảo, so với thẩm mỹ của Tư Hằng không chỉ cao hơn một bậc thôi đâu.
Y Chu nhìn một vòng xung quanh tiệm, không thấy thích cái gì cả, pháp bảo được bày biện phần lớn đều là sắc thái xinh đẹp, tạo hình cũng thiên về nhu hòa,
vừa nhìn liền biết là muốn kiếm tiền từ nữ tu.
Thấy hắn không thích, Tư Hằng cũng không ép buộc, ôm tiểu đồ đệ xoay người ra cửa.
Cửa hàng nơi này đủ mọi chủng loại, bán đan dược bán pháp bảo bán pháp y bán linh thú vân vân, đều liên quan đến sinh hoạt của tu sĩ.
Sau khi rời khỏi cửa hàng kia, Tư Hằng lại xoay người vào một chỗ khác, vẫn là cửa hàng bán pháp bảo. Khác với cửa hàng trước, chỗ này bán pháp bảo vẻ ngoài thoạt nhìn ngắn gọn hơn nhiều, không có mấy thứ hoa hòe lòe loẹt.
Y Chu có chút hứng thú, bảo Tư Hằng ôm mình đến gần xem. Sư đồ hai người nhìn từ lầu một đến lầu hai, cuối cùng Y Chu nhìn trúng một thanh trường kiếm màu đen dài không quá hai thước.
Sau khi tiểu mộc kiếm trước đó bị gãy hỏng, Tư Hằng lại cho Y Chu thêm một cái nữa. Chỉ là kiếm gỗ không thể chịu nhiều ít pháp lực, Y Chu dùng cảm thấy không đã tay, hiện tại lại có duyên nhìn thấy một thứ vừa mắt, liền động tâm.
"Ân ~" Hắn quay đầu, chụp xuống ngực Tư Hằng, dùng một móng vuốt chỉ chỉ về phía pháp bảo treo trên tường.
Muốn cái này. "Cái đó quá xấu." Tư Hằng nháy mắt không ưng, thuận tiện đè lại móng vuốt hắn phòng ngừa hắn làm loạn.
"Ân~"
Một chút cũng không xấu, ta muốn cái này! Thân thể bị Tư Hằng ôm chặt cứng, Y Chu tránh tránh lại tránh không ra, đối phương xoay người đi sang một bên, thuận tiện còn dùng thân thể chặn tầm nhìn của hắn về phía thanh kiếm kia.
Mắt thấy pháp bảo yêu thích cách mình càng ngày càng xa, Y Chu liền lớn gan nổi giận, há mồm cắn xuống cánh tay bên miệng.
Sau khi biến thành gấu trúc lực cắn cũng tăng lên đôi chút, hắn cũng không dám thật dùng sức, cứ như vậy ngậm lấy cánh tay, dùng mấy cái tiểu răng nanh chậm rãi cọ xát.
Chút lực đạo này đối với Tư Hằng cũng không khác gì cào ngứa, mặc kệ tiểu đồ đệ cọ cọ mài mài, biết rõ còn hỏi: "Lại nháo cái gì đây?"
Y Chu dùng đầu lưỡi chống lại thứ trong miệng, hàm răng thoáng dùng thêm sức, sau đó điên cuồng xoắn đầu, giả bộ dáng vẻ hung ác.
Giọng nói phát ra hai câu liền biến điệu âm thanh: "Ân ~ân"
Gia muốn mua kiếm! "Cái loại sắt vụn đồng nát đó cũng xứng làm kiếm?" Tư Hằng chướng mắt thanh kiếm kia, vì thế cũng không cho đồ đệ dùng, hai mắt y đảo qua bên kia, nhìn thấy một thứ rất thú vị.
Tư Hằng đến gần thêm một chút, nói với tiểu nhị cửa hàng nói: "Ta muốn cái kia."
Tiểu nhị là một tu sĩ Trúc Cơ, nghe vậy liền đem đồ vật Tư Hằng vừa ý gỡ xuống, phóng đến trước mặt y: "Mời tiền bối xem."
Tư Hằng nhẹ giơ tay, cái này đối với y bất quá không tính là vấn đề gì cả, chỉ thấy kiện pháp bảo kia dựng lên giữa không trung, đến trước mắt y mới chậm rãi xoay tròn.
Pháp bảo thon dài hình trụ, toàn thân thúy lục sắc, thứ này có hình dạng giống như hai khớp xương trên người, tới gần cuối chỗ một khớp, còn có hai cành nhỏ tinh tế vươn ra, trên đó còn có lá trúc rất nhỏ.
( cái này chắc là như cây trúc đó, hai khúc (¯口¯)) Thoạt nhìn... Rất rất y như thật.
Tiểu nhị ở một bên giới thiệu: "Pháp bảo này tên là Thiên Diệp, có thể làm côn cũng có thể làm kiếm, khi làm côn nặng ngàn quân*, thành kiếm lại nhanh như gió..."
*1 quân = 30 cân = 15kg. "Tiền bối mời xem." Tiểu nhị nói một tiếng cáo tội, lại cầm thanh Thiên Diệp kia lui về phía sau hai bước, hướng vào không trung rót pháp lức vào.
Pháp khí nháy mắt biến lớn, thành một cây gậy khoảng nửa trượng, cây gậy vẫn như cũ là thúy lúc sắc, ở giữa lại dài ra thêm mấy cái chạc cây, cái phiến lá cũng từ chặc cây ló đầu ra.
Tiểu nhị vốn định cường điệu giới thiệu trọng lượng pháp khí, nhìn thấy tình huống này cũng không biết làm thế nào mở miệng.
Thiên Diệp này là pháp khí trung phẩm, ở chỗ khác đều là không tồi, sở dĩ bán đi không được là bởi vì vẻ ngoài kì quái này.
Trong lòng nghĩ phỏng chừng hôm nay cũng không ngoại lệ, tiểu nhị cũng không lại vận chuyển pháp lực vào Thiên Diệp, pháp bảo nguyên bản đã lớn hơn nửa trượng dần dần thu nhỏ lại, chỉ còn chừng hơn một thước.
Pháp bảo rút nhỏ, ngược lại vẻ ngoài vẫn không biến trở về, chạc cây dài ra vẫn còn ở đó, màu sắc lại càng thêm xanh non.
Trong lòng bất đắc dĩ, tiểu nhị cười gượng một tiếng: "Phiến lá này chỉ cần một lúc là có thể thu trở về, nếu không tiền bối ngài lại nhìn xem những món khác thử xem?"
Nói xong hắn ở trong lòng tìm kiếm pháp bảo không sai biệt lắm với cái này, vừa định nói ra một cái lại nghe được vị tiền bối kia lên tiếng, "Nhất định phải là cái này!"
Chuyện phát sinh giữa hai người Y Chu không biết, hắn còn bận cùng đồ vật trong miệng đấu tranh.
Vừa rồi vì tỏ vẻ chính mình phẫn uất, thuận tiện cũng muốn hù dọa sư phụ một phen, liền tăng lực cắn trong miệng lên không ít, kết quả cắn nửa ngày, Tư Hằng một chút phản ứng cũng không có.
Y Chu không tin, miệng liền buông tha cánh tay, lại dùng đầu lưỡi liếm liếm. Sau đó dí sát mặt lại nhìn nhìn.
Ở trên cánh tay tìm nửa ngày, hắn ngay cả một cái dấu răng cũng không tìm được.
"Ân~"
Trong miệng phát ra một tiếng vô nghĩa, Y Chu trợn to mắt, vươn móng vuốt, dùng đầu ngón tay nhắm ngay chỗ vừa cắn, dùng sức ấn xuống.
Hạ thủ xuống làm da mềm mại, đầu ngón tay ấn xuống lúc sau tạo thành cái hố nhỏ, nhưng khi hắn đang tiếp tục dùng sức, cái hố nhỏ kia lại không có bất kì biến hóa gì.
"Ân~"
Gặp quỷ nga! Tư Hằng thanh toán tiền, duỗi tay tiếp nhận Thiên Diệp.
Tay đang nâng mông đột nhiên biến mất, Y Chu sợ tới mức hai chân sau gấp gáp giẫm đạp, hắn la lên một tiếng, đem đôi mắt từ cánh tay dời đi, liền thấy Tư Hằng đem một thứ đang cầm trong tay đưa đến.
"Đồ vừa mới mua cho ngươi đó, thích không?"
_______________
Editor lảm nhảm: ổng đã phát giác bản thân bị em nó ăn chết rồi, vậy mà ko chừa cái tật hà.... Ps: cầu vote, cầu ủng hộ.... ????