Mấy ngày nay đối với An Thuận là một loại dày vò.
Hắn chờ đến nóng lòng, chỉ hận không thể lập tức đi học pháp thuật, cứ mỗi ngày nâng niu Thọ Nguyên Quả trên tay mà chờ được gọi.
Nhưng Tư Hằng từ sau khi ra ngoài đều chưa từng xuất hiện qua.
Trên thuyền đều là những tu sĩ hắn không thể trêu vào, An Thuận không dám tự ý mở cửa, mỗi ngày đều ngốc ở trong phòng, cam ba bữa đều phải dựa vào Tích cốc đan giải quyết.
Mắt thấy tới thời gian "Quá hai ngày" mà Tư Hằng nói, An Thuận không tiếp tục chờ người tới mà lấy hết can đảm thật cẩn thận mà mà tới phòng tận cùng trong lâu thuyền, vừa mới chuẩn bị gõ cửa, trong tầm mắt liền xuất hiện một tiểu đậu đinh.
An Thuận buông tay, quay đầu đối với tiểu đồng cười cười, ngay sau đó lại nghĩ đến bộ dạng mình hai ngày trước trần truồng bị đối phương nhìn thấy, nụ cười mang theo một tia xấu hổ.
Y Chu hỏi: "Ngươi tới chỗ này làm chi?"
"Là như thế này." An Thuận nói: "Trước đó tiên trưởng nói qua hai ngày sẽ dạy ta công pháp, bảo ta mang Thọ Nguyên Quả đến."
Hắn lấy đồ ra nói: "Thọ Nguyên Quả đã mang đến, không biết tiên trưởng khi nào rảnh... "
Sau khi kinh mạch trọng tố, A Thuận thoạt nhìn trẻ hơn trước rất nhiều, tựa như chỉ vừa hai mươi.
Hoa văn trên mặt do thời gian tạo ra cũng bị lau sạch sẽ, làn da cũng từ ám hoàng hôn cũng biến thành màu trắng khỏe mạnh.
Y Chu rũ mắt, thoáng nhìn thứ hắn cầm trong tay, ngón tay An Thuận thon dài hữu lực, đầu ngón tay mượt mà, ngón cái hơi hơi dùng sức nắm lấy Thọ Nguyên Quả.
Tư Hằng bởi vì hắn ta mới mệt thành cái dạng đức hạnh kia!
Nghĩ tới hai ngày trước trong nháy mắt Tư Hằng mở cửa, nhìn thấy tia suy yếu trên mặt y, tâm tình Y Chu liền không cách nào tốt lên được.
"Sư phụ còn có chuyện khác, rãnh rỗi tự nhiên sẽ kêu ngươi." Y Chu xụ mặt nói, sau đó nâng tay ý "mời" An Thuận rời đi.
"Không có việc gì thì không cần lại đến đây quấy rầy sư phụ."
Tiểu đồng chỉ mới vài tiểu, thanh âm giòn giã non nớt, âm cuối còn mang theo chút giọng sữa, nhưng bộ dáng hiện tại của đối phương (Y Chu) cùng với vị sư phụ tu vi cao thâm kia của hắn lại dị thường giống nhau.
Ở trong mắt An Thuận thì Tư Hằng trước nay không phải là người dễ ở chung, tuy rằng trong lòng cảm kích đối phương, nhưng chuyện xảy ra trước đó làm hắn theo bản năng đối với vị tiên trưởng ít khi nói cười kia có chút sợ hãi.
Hiện tại nhìn thấy Y Chu như vậy, An Thuận cũng không dám hỏi lại, chỉ có thể bị đối phương "thỉnh" trở về phòng.
Y Chu nhìn chằm chằm bóng dáng người nọ, thẳng cho đến khi đối phương mở cửa vào tận phòng rồi mới thu hồi ánh mắt, trải qua lần này hắn cũng không có ý định trở về, trực tiếp lấy ra đệm hương bồ, khoanh chân ngồi xuống trước cửa.
Sườn thứ nhất của lâu thuyền chỉ có một mình Tư Hằng ở, người khác cũng dễ dàng tiếp cận, hắn ở chỗ này đả tọa, cũng coi như là ở trong phòng của mình.
Giống như con kiến bò trên chảo nóng khoảng vài ngày, An Thuận rốt cuộc cũng được vị tiên trưởng kia cho gọi đến, hắn từ trên ghế nhảy dựng lên, trong tay nắm chặt ngọc phù đưa tin, ngón tay run rẩy mở ra vải bố đang bao lấy Thọ Nguyên Quả, xác nhận trái cây không có vấn đề gì mới nhét lại nó vào lòng ngực, hít sâu một hơi đi ra ngoài.
Đứng trước cửa phòng còn chưa kịp gõ cửa, cửa phòng đã tự động mở ra.
An Thuận nuốt một ngụm nước miếng, nhấc chân tiến vào, bởi vì quá khẩn trương thiếu chút nữa đã vấp vào ngạch cửa.
Hắn lảo đảo một cái liền nhanh chống đứng vững, đỡ khung cửa ngẩng đầu, thấy hai người trong phòng không chú ý đến mình tia xấu hổ trên mặt mới chậm rãi biến mất.
Hắn xoay người đem cửa phòng đóng lại, sau đó đến trước mặt Tư Hằng hành lễ: "Tiên trưởng."
Sau đó lại hơi gật đầu với Y Chu ngồi bên cạnh, lấy ra Thọ Nguyên Quả, hai tay dâng lên: "Tiểu bối đã mang Thọ Nguyên Quả đến."
"Ừ." Tư Hằng lên tiếng, xoay người nâng tay, Thọ Nguyên Quả trên tay An Thuận liền chuyển sang tay y.
Cầm được quả trên tay Tư Hằng cũng không nhiều lời, chỉ lấy ra quyển sách đưa cho An Thuận, chỉ lưu lại một câu: "Xem không rõ chỗ nào thì hỏi ta."
Sách là công pháp của Thái Diễn Tông, áp dụng cho phàm nhân không hề có căn cơ, chủ yếu dạy làm sau để cảm nhận linh khí và hấp thu vào trong cơ thể, lại làm thế nào đem linh khí chuyển hóa thành pháp lực.
An Thuận trước đó cũng đã trãi qua mấy năm tư thục, còn tham gia qua khoa cử, kỹ năng học thuộc lòng sớm đã được tôi luyện, công pháp này không dài, chưa bao lâu hắn liền học thuộc lòng từ đầu đến cuối.
Mấy thứ viết trên công pháp cũng không phức tạp, đối với An Thuận khó nhất là làm sao cảm nhận được linh khí, hắn cầm sách, do dự hỏi Tư Hằng có thể đả tọa trong phòng y hay không.
Tư Hằng gật đầu đồng ý.
Vì thế An Thuận liền ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, nhắm mắt lại, tận lĩnh thả lỏng tinh thần.
Động tác hắn rất tiêu chuẩn, tựa hồ cùng với bức họa giống nhau như đúc.
Nhìn hắn như vậy Y Chu lại nhớ tới bộ dáng mình lần đầu tiên đả tọa, khi đó hắn còn chưa biến thành nguyên hình, bị Tư Hằng lừa gạt đả tọa, tiểu chân ngắn đều không đứng dậy được, cuối cùng bị cười nhạo một phen.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Y Chu lắc lắc đầu, không tiếng động thở dài, từ trong mâm linh quả bên cạnh cầm một quả mà ăn. Linh quả này là do một vị sư huynh Kim Đan kỳ dâng lên, linh khí không nhiều lắm, nhưng hương vị lại hơn một bậc.
Trong phòng có người đả tọa không nên ầm ĩ, nên thời điểm Y Chu ăn liền phá lệ yên tĩnh, hắn dùng răng chậm rãi cắn vào vỏ linh quả, đầu lưỡi dán lên hút lấy nước trái cây bên trong.
Tư Hằng thấy bộ dáng tiểu đồ đệ lén lút như tặc, có chút bất đắc dĩ trong tay áo lấy ra mấy khối linh thạch phóng xung quanh bốn phía Y Chu, bày ra trận pháp cách âm.
Y Chu đối với y cười mị mắt, vui sướng mà gặm từng ngụm to trái cây, nhai ra âm thanh giòn vụn.
An Thuận ngày đầu tiên tu luyện không có tiến triển gì nhiều, đả tọa vài tiếng canh giờ cũng không cảm nhận được linh khí, còn làm cho hai chân tê rần.
(Truyện chỉ được đăng tải chính thức tại wattpad Tracy_vitieubao, không tự ý đem đi chỗ khác, các hạ, thỉnh tự trọng! Chớ như vậy nữa)
Thời điểm rời đi thân thể hắn có chút lảo đảo, nhưng biểu tình cũng không có mất mát gì nhiều, khi nghe Tư Hằng bảo hắn ngày mai lại đến đây, hắn còn chân thành cảm ơn.
Người đi rồi, Tư Hằng ngồi xuống, lấy ra linh quả cẩn thận đánh giá, Y Chu chạy tới bên cạnh, cằm gác trên vai sư phụ, hỏi: "Sư phụ muốn đem trái cây này đưa trở về sao?"
Nói đến đây Y Chu có chút không vui, nếu không phải vì linh quả này, Tư Hằng cũng sẽ không bị thương, càng sẽ không mang theo thương thế mà mệt nhọc.
Hắn cũng biết giận chó đánh mèo là không đúng, trên mặt tuy rằng không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng lại âm thầm bắt đầu không thích vị Huyền Trạch sư bá chỉ mới gặp qua một lần kia.
"Không cần đưa về." Trong tay Tư Hằng có đơn thuốc dân gian, hắn đối với đan dược chưa từng thử luyện qua luôn rất có hứng thú.
Dựa theo sách cổ ghi lại, một lò Duyên Thọ Đan cũng không chỉ có một viên, bên phía Huyền Trạch chỉ cần dùng một viên đan dược là có thể đổi lấy một món đồ mình muốn, còn dư lại y sẽ thu lại, chờ đến thời điểm hữu dụng sẽ dùng tới.
Chuyện luyện chế đan dược cũng không cần gấp, Duyên Thọ Đan cũng giống như Tạo Hóa Đan, thời điểm ra lò sẽ đưa đến thiên kiếp, kinh nghiệm lần trước có được Tư Hằng sẽ không bao giờ xem thường uy lực của thiên kiếp.
Vẫn là chờ thêm một thời gian nữa rồi nói sau.
Thu hồi Thọ Nguyên Quả, Tư Hằng lấy ra một thanh ngọc giản đưa cho Y Chu: "Ta thấy thân pháp lần trước ngươi luyện cũng đã không sai biệt lắm, về sau luyện thêm cái này đi."
Y Chu gật đầu tiếp nhận, đọc nội dung bên trong.
An Thuận rốt cuộc vào ngày thứ ba cũng cảm nhận được sự tồn tại của linh khí, sau đó dẫn khí nhập thể lại phí thêm một phen công phu, chờ hắn luyện hóa ra một tia pháp lực đầu tiên, lâu thuyền cũng vừa vặn đến Ly Hận Thiên.
Ly Hận Thiên ở phía nam Đông đại lục, không giống với Thái Diễn Tông và Tán Tu Minh, Ly Hận Thiên vừa không ở núi sâu rừng già, cũng không có trực tiếp xây dựng thành tòa thành.
Các nàng ở trong một động thiên phúc địa cùng tên với tông môn, đồn rằng chỗ động thiên này là do tổ sư Ly Hận Thiên ngẫu nhiên khai phá được, bên trong linh khí nồng đậm, tụ thành một tiểu thế giới, hơn nữa trải qua theo thời gian động thiên này còn dần dần rộng lớn thêm.
Lâu thuyền dừng ở giữa không trung, trước mắt là một tòa đình hóng gió cực lớn, có thể chứa được trên dưới trăm người.
Ở phía trên đình hóng gió dùng thần văn ba chữ Ly Hận Thiên to đùng.
Tấm biển này không biết do người nào viết, Y Chu nhìn thoáng qua, liền cảm thấy có tiếng chuông bạc vang lên, từng trận gió thêm đánh úp lại, chính mình như chìm vào trong mùi hương ôn nhu.
Nhưng trong cổ ôn nhu này mang theo sát khí tứ phía, uy thế cực đại phủ tới.
Bất quá chủ trong nháy mắt, lòng ngực Y Chu bỗng khó chịu, khí huyết cuồn cuộn dâng lên, pháp lực trong cơ thể tiêu hao nhanh chóng, hắn vội vàng nhắm mắt lại không dám lại nhìn tấm biển này, qua hồi lâu mới dần bình ổn lại.
(Truyện chỉ được đăng tải chính thức tại wattpad Tracy_vitieubao, không tự ý đem đi chỗ khác, các hạ, thỉnh tự trọng! Chớ như vậy nữa.)
Tư Hằng sớm đã cho lâu thuyền hạ xuống, người đều đã rời thuyền, chỉ còn mình y đứng bên cạnh đồ đệ.
Thấy hắn trợn mắt, Tư Hằng đưa tay xoa xoa đỉnh đầu hắn: "Đã quên nói cho ngươi. Tấm biển này từ sơ đại Thiên Nữ trước khi phi thăng viết, người tu vi quá thấp nếu nhìn thẳng tấm biển sẽ dễ bị nội thương."
Y lại cười bổ sung thêm câu: "Bất quá cũng có lời đồn tấm biển này chứa truyền thừa của vị Thiên Nữ kia, nhìn bộ dáng này của ngươi, hẳn là không có duyên với truyền thừa."
Y Chu tận đáy lòng trợn trắng mắt, trước khi rời khỏi tông hắn đã biết công pháp Ly Hận Thiên là vì nữ tu sáng chế, nếu là nam nhân tu luyện, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì... Giới tính xoay ngược lại.
Hơn nữa trên mặt Tư Hằng một chút vẻ nôn nóng cũng không có, Y Chu nhìn thấy mọi người sớm đã vào chờ ở đình hóng gió, hừ một tiếng, đẩy ra tay y chính mình bò xuống lâu thuyền.
Trong nhóm người Thái Diễn Tông cũng có vài người tu vi cùng hắn không sai biệt lắm, những người có không có việc gì, chỉ có mình hắn ngốc hề hề mắc mưu.
Dựa theo kinh nghiệm có được, Y Chu có lí do hoài nghi Tư Hằng căn bản không phải quên mất, mà người nọ tuyệt đối là cố ý không nói!
Tuy rằng Y Chu rất có cốt khí không cần Tư Hằng ôm xuống thuyền, nhưng do tiểu chân ngắn, chờ khi đi xuống dưới, nam nhân đã ung dung ngồi chờ ở trước rồi.
Bởi vì đại biểu cho thể diện của Thái Diễn Tông, phục sức Tư Hằng hôm nay phá lệ long trọng, pháp bào ửng đỏ dùng chỉ bạc thêu ra rồng bay, ngọc quan cao ngất, khí chất xuất trần, phảng phất như trích tiên giáng thế.
Vị trích tiên kia nửa nghiêng người, hướng hắn vươn ra một bàn tay, Y Chu rối rắm trong nháy mắt, quyết định hôm nay là ngày tương đối quan trọng nên cho Tư Hằng chút mặt mũi.
Vì thế hắn chạy chậm hai bước tiến lên bắt lấy bàn tay kia.
Những người khác của Thái Diễn Đông chờ ở ngoài đình, Tư Hằng đi đến trước đình hóng gió, lấy ra thiệp mời, làm một pháp quyết, thiệp mời hóa thành bạch quang, bay vào trong đình hóng gió.
Ly Hận Thiên vẫn luôn an bài người chú ý động tĩnh lối vào, cận kề ngày chúc thọ Thiên Nữ vì để nghênh đón tu sĩ đến chúc thọ càng không được qua loa.
Tư Hằng vừa mới đem thiệp mời đánh ra không bao lâu, trong đình
liền truyền đến một trận linh khí dao động, chờ dao động qua đi, liền xuất hiện một đoàn người.
Tuy Y Chu trong lòng sớm đã có chuẩn bị, nhưng cũng bị làm cho hoảng sợ.
Hắn đứng một bên phía sau Tư Hằng, dùng thân thể sư phụ che chắn nửa bên mặt của mình, một con mắt lộ ra bên ngoài, lặng lẽ nhìn đoàn người phía trước.
Đoàn người trong đình đều là nữ tu, còn là quốc sắc thiên hương, nữ tu đi tuốt đằng trước một thân váy dài phấn nhạt, khi đi hoa đào thuê dưới góc váy dần dần nở rộ, trong không khí phảng phất tràn đầy hương hoa.
Nữ tu đi đến cách Tư Hằng không xa, khuất thân hành lễ: "Ly Hận Thiên Ngọc Quỳnh cung nghênh chư vị đạo hữu."
Đoàn người Thái Diễn Tông cũng sôi nổi đáp lễ.
Một đám người khách sáo xong, Ngọc Quỳnh mời bọn họ vào đình hóng gió.
Khi đi vào mắt nàng liếc nhìn sang An Thuận theo phía sau, có chút nghi hoặc vì sao Thái Diễn Tông lại mang theo người tu vi thấp kém như vậy.
Bất quá ở xa tới là khách, Ngọc Quỳnh cũng không nói nhiều, một đám người sau khi tiến vào đình, mới mở ra cửa vào động thiên.
Tục truyền mấy vạn năm trước tòa động thiên của Ly Hận Thiên này còn không đến năm trăm khoảnh*, chỗ ở không đủ, đệ tử nội môn cùng đệ tử ngoại môn phải ở cùng nhau. Hiện tại mấy vạn năm qua đi, diện tích Ly Hận Thiên bây giờ rộng lớn vô ngần, thậm chí còn tương đương với hai quốc gia của phàm nhân hợp lại.
*1 khoảnh = 100 mẫu đất
Ngọc Quỳnh mang theo bọn họ tiến vào nơi chuyên chuẩn bị cho khách khứa ở.
Tu chân giới cấp bậc thể hiện cho thể diện, chỗ ở cũng không ngoại lệ, làm đệ nhất tông môn, đoàn người Thái Diễn Tông tất nhiên là ở tại sân tốt nhất.
Sân này cực kì lớn, trong đó lại phân ra nhiều khu, mỗi khu vực cảnh trí không giống nhau.
Đại khái do toàn là nữ tu, Đoạn Sầu viên này được bố trí cực kì tinh xảo, tùy ý để cánh hoa hồng nhạt bay xuống, làm cho nhóm người đại đa số đều là nam tu này có chút nhìn không quen.
"Chư vị đạo hữu nếu có yêu cầu thay đổi gì, cứ việc phân phó những người "ngẫu nhiên" này, chúng nó tuy không có tác dụng gì lớn, nhưng chút sức lực thật ra không thiếu." Ngọc Quỳnh mời bọn họ vào sân, tùy ý chủ vào nhóm người đi theo nói với bọn họ.
Những người "ngẫu nhiên" phần lớn thấp bé, thoạt nhìn so với Y Chu cũng không chênh lệch bao nhiêu, biểu tình cứng đờ, ăn mặc áo bố xám quần ngắn, làn da lộ ra ngoài ẩn ẩn màu xanh lá.
Chú ý đến ánh mắt tò mò của Y Chu, Ngọc Quỳnh giải thích: "Người "ngẫu nhiên" đều là từ đầu gỗ làm thành, tu vi cao thấp nhìn đầu sẽ biết."
Này gọi thử một cái tên, người "ngẫu nhiên" cách đó không xa cao sắp xỉ Y Chu liền tiến lại, chờ người đó đến rồi, Y Chu mới nhìn rõ chữ trên đầu người "ngẫu nhiên".
"Chữ trên đầu chính là tên của bọn họ, cần phân phó gì chỉ cần gọi tên chúng là được." Ngọc Quỳnh cười nhạt, thái độ ôn hòa: "Con rối cao giống như vậy, tu vi đều là Trúc Cơ trung kì."
Y Chu:.....
Không vui chút nào.
Hắn mới tới Trúc Cơ sơ kì, không bằng cả một con rối cơ đấy!
Tựa hồ cảm giác được oán niệm của Y Chu, Ngọc Quỳnh lại bổ sung: "Bất quá mấy thứ này rất cứng nhắc, cũng chỉ để người ta tiêu khiển mà thôi."
Lời nói tuy rằng ghét bỏ, nhưng ánh mắt nàng lại mang theo nét cười, lộ ra chút kiều mị của thiếu nữ.
Nói xong chuyện con rối, Ngọc Quỳnh lại giới thiệu cho bọn họ chút thứ khác ở đây, xác định nhóm người này không còn vấn đề gì nữa, mới dẫn người lui ra ngoài.
Ngọc Quỳnh đi rồi, đám người Thái Diễn tông mới bắt đầu thương lượng chia phòng, vị trí tốt nhất tất nhiên là để lại cho Tư Hằng, tốt tiếp theo an bài cho hai vị Nguyên Anh ở, còn lại đến Kim Đan kì, Trúc Cơ kì...
Mọi người đều đã chia tốt rồi, cuối cùng chỉ còn lại An Thuận xấu hổ đứng một bên.
May là cuối cùng vẫn còn thừa lại một gian phòng, vị trí phòng kia tuy không tốt lắm, nhưng ngược lại cũng không quá kém, An Thuận không đến chọn cũng không dám chọn, chỉ đứng một bên nghe Tư Hằng phân phó, sau đó vội vàng gật gật đầu.
Sau khi phân phòng xong cũng không còn chuyện gì, mọi người ngây ngốc ở trên thuyền hơn nửa tháng, dù sao cũng có chút không thoải mái.
Tư Hằng đơn giản phân phó hai câu, mang theo Y Chu rời đi. Thân làm đồ đệ y, Y Chu tự nhiên sẽ ở cùng một chỗ với y, nếu không như vậy, chỗ ở nào tới phiên An Thuận.
Y vừa mới đi, Huyền Ngôn phía sau cũng đi theo, trong hai vị Nguyên Anh chỉ có hắn đối với Tư Hằng không quá sợ mà thôi.
Ba người sau khi rời khỏi đám người, Huyền Ngôn mới mở miệng hỏi: "Sư huynh vì sao lại mang theo tên phàm nhân kia?"
Tuy rằng hiện tại An Thuận đã có thể dẫn khí nhập thể, nhưng đối với Huyền Ngôn mà nói tí pháp lực đó chẳng khác gì thổi lay một cọng tóc trên đầu, không có gì đáng nói.
Hắn vốn tưởng rằng lại muốn thu thêm đồ đệ, còn nghĩ vị này chẳng lẽ là tuyệt thế thiên tài, nhưng cả đường quan sát thấy thái độ Tư Hằng đối với hắn ta chẳng khác gì với những người khác, càng đừng nói đến có thể so với vị đồ đệ chân chính lúc nào y cũng mang theo bên người.
"Chỉ là giao dịch, tạm thời giữ mạng cho hắn."
Nhiều ngày như vậy, tin tức Ung Thành sớm đã lan truyền ra ngoài, mà nguyên nhân gây ra những người đó chắc sẽ không giấu giếm, hiện tại đuổi An Thuận đi, khẳng định đối phương sẽ sống không được mấy ngày.
Những việc này Tư Hằng hiểu rõ, An Thuận tất nhiên cũng hiểu, cho nên mới cố tình thả chậm tốc độ, mãi đến ngày cuối cùng mới luyện hóa ra một tia pháp lực, chính là vì muốn ở lại cùng đám người Thái Diễn Tông.
Tư Hằng nhớ tới người nhìn trông thật thà trung hậu kia, lại liếc mắt nhìn độ đệ ngây ngốc bên cạnh đang thổi cánh hoa chơi, cảm thấy một trận nghẹn lòng.
Ngốc đồ đệ nếu có một nửa khôn khéo của người ta thì tốt rồi, y cũng sẽ không đến mức suốt ngày lo lắng.
Huyền Ngôn nghe xong lời này, như suy tư gì đó.
Hắn tuy rằng không có tham gia ám điển, nhưng từ trong miệng đệ tử khác biết được khi kiện đấu giá cuối cùng đưa lên, những đệ tử đó chính mắt thấy Tư Hằng đi vào trong phòng, không lâu sao Tán Tu Minh liền thương vong vô số.
Không ít người cảm thấy Tán Tu Minh cố ý dựng chuyện, muốn lặp uy với Tư Hằng ai dè lại đụng phải tấm ván sắt, nhưng Huyền Ngôn lại nhìn ra vài thứ khác.
Tỷ như cái tên An Thuận vô duyên vô cớ được mang về kia, ban đầu kinh mạch tắc nghẽn, trong thời gian ngắn lại có thể dẫn khí nhập thể.
Tư Hằng nói đây là giao dịch của bọn họ, một phàm nhân lại có thể cùng Hóa Thần đại năng giao dịch cái chi chứ.
Trừ phi là... Huyền Ngôn nghĩ thế, tóm lại vẫn là nhịn không được mở miệng nhẹ hỏi: "Sư huynh là muốn có được Thọ Nguyên Quả sao?"
Việc này sớm muộn gì hắn cũng biết, Tư Hằng cũng không có ý muốn giấu, sảng khoái thừa nhận.
Huyền Ngôn hít sâu một hơi, trong nhất thời có chút hối hận vì không đi tham dự ám điển, bất quá ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong nháy mắt liền tan biến. Huyền Ngôn dù sao cũng còn trẻ, bất quá chỉ hơn ba trăm, phía trước hắn chính là một con đường rộng thênh thang, hiện tại không cần lo lắng đến thọ nguyên.
Nói không chừng có Thọ Nguyên Quả rồi hắn sẽ cảm thấy bản thân đã có đường lui, không dám tiến lên, dần dần sẽ bị thời gian diệt đi tất cả nhuệ khí.
Tâm niệm vừa chuyển, Huyền Ngôn xua đi tất cả vẻ không cam lòng, lại chân thành chúc mừng: "Sư huynh lần này thu hoạch không nhỏ."
Tư Hằng nhìn hắn, một lúc sau mới không biểu cảm mà phun ra một chữ: "Ừ."
Huyền Ngôn:....
Thật khó giao tiếp.
Biết rõ được nghi hoặc gần đây, Huyền Ngôn cũng không day dưa nữa mà rời đi.
Tựa hồ đã định rằng Tư Hằng hôm nay sẽ không được nghỉ ngơi, Huyền Ngôn vừa đi, sư đồ hai người vừa vào nhà không được bao lâu, ngoài viện liền có người thông báo, nói Thiên Nữ muốn gặp y.
"Thiên Nữ sao lại đến tìm a?" Y Chu khó hiểu.
Tư Hằng hơi nhíu mày, sau đó lại buông ra, đại khái đã biết được chuyện gì.
Thiên Nữ tới Động Hư cảnh, theo lí mà nói sẽ có thêm vạn thọ nguyên, nhưng Ly Hận Thiên Thiên Nữ cũng không cần tự mình tu luyện, các nàng từ khi bắt đầu tiếp nhận chức vụ, tu vi liền sẽ được mạnh mẽ nâng lên đến Động Hư.
Như vậy đối với tông môn mà nói là chuyện tốt, không cần lo lắng chưởng môn tu vi quá thấp không áp chế được người dưới, cũng không cần lo bị người ngoài khinh nhục, cho dù tông môn tạm thời xuống dốc, có Động Hư đại năng trấn giữ cũng sẽ không bị người khác coi thường.
Nhưng đối với Thiên Nữ mà nói đó cũng không phải là chuyện quá tốt, các nàng tuy rằng có được cảnh giới Động Hư, nhưng lại không có được thọ nguyên của Động Hư cảnh.
Thọ Nguyên của Thiên Nữ dựa theo cảnh giới trước khi kế nhiệm mà tính, hơn nữa lại hoàn toàn không có khả năng tăng cảnh giới nữa.
Tư Hằng dàn xếp tốt cho đồ đệ, sau đó mới ra cửa. Ngồi bảy tám ngày trên trên xe ngựa tiến vào nơi ở của Thiên Nữ, y rốt cuộc từ trong trí nhớ xa xăm tìm ra được chút manh mối.
Khi đó y mới nhập môn, Thiên Nữ tân nhiệm kế vị Ly Hận Thiên sư thúc cũng phái người đến chúc mừng, khi bọn họ trở về đều cảm thán quá đáng tiếc, nói vị kia chỉ kém một chút liền có thể đến Hợp Thể kì, đến đó liền có thể thêm hai ngàn thọ nguyên.
Không đến Hợp Thể kì, vậy chính là Hóa Thần kì, Tư Hằng thở dài, Hóa Thần kì thọ nguyên không đến ba ngàn năm, Thiên Nữ hiện tại sốt ruột cũng là bình thường thôi.