Edit: Hồ ly lông xù
Dịch Tiêu đưa bốn thành viên trong lữ đoàn Cự Mãng trở lại biệt thự, cả bốn người thay phiên nhau tắm rửa rồi nghỉ ngơi. Một lát sau, trưởng khoa cũng thành công thoát khỏi người dị dạng truy đuổi phía sau, thở hồng hộc chạy trở về biệt thự.
Trưởng khoa miêu tả lại cách anh anh dũng loại bỏ năm con mãng xà và người dị dạng đuổi theo mình, đang nói đột nhiên anh thay đổi sắc mặt, kéo Dịch Tiêu sang một bên, nhỏ giọng nói:
''Lúc chạy trốn tôi phát hiện thi thể của một người đàn ông.''
Dịch Tiêu quay đầu lại nhìn bốn người phía sau, nói: ''Có phải là bạn của bọn họ không?''
Trưởng khoa gật đầu, khẽ cau mày nói: ''Nhìn qua giống như hắn bị siết cổ đến chết.''
Ánh mắt hai người giao nhau, Dịch Tiêu mím môi: ''Trưởng khoa, anh đang nghi...''
''Tôi không nghi ngờ gì cả.'' Trưởng khoa nói: ''Tôi kéo thi thể đó vào một cái hang, cô có thể đến đó xem một chút.''
''Tôi còn tưởng anh sẽ mang thi thể trở về.''
''... Quá nặng.'' Trưởng khoa thở dài, ''Hơn nữa tôi cũng sợ ở cùng người chết.''
Trên khuôn mặt Dịch Tiêu không biểu lộ cảm xúc, nhưng trong lòng lại không ngừng trợn mắt.
Sau khi bốn thành viên của lữ đoàn Cự Mãng ăn xong, Dịch Tiêu mới nói cho bọn họ tin tức trưởng khoa đã tìm thấy một thi thể, bốn người vẫn đang đắm chìm trong hậu quả của thảm họa vừa rồi đột nhiên nhìn nhau trầm mặc hồi lâu.
''Là A Huy... Có lẽ A Huy cũng...'' Đội trưởng Uông Dương nói, ''Sau khi mấy người chúng tôi ở hoang mạc đụng phải người dị dạng, A Hoàng và A Huy chạy sau cùng, chắc chắn bọn họ cũng bị người dị dạng bắt đi...''
Lần lượt từng người trong nhóm tỏ ra buồn bã, khi chuẩn bị đến đảo, không ai biết trên hòn đảo này còn có những sinh vật kì quái như vậy, nếu biết trước, chắc hẳn chẳng ai dám tới đây khám phá.
''Chúng ta rời khỏi đây đi.'' Uông Dương nói. Anh ta là thành phần cốt cán trong nhóm, để phát sinh chuyện như vậy, không thể lấy tính mạng của mọi người ra làm tiền đặt cược được nữa, ''Dịch tiểu thư, cô nói cô thấy tàu của chúng tôi ở phía nam hòn đảo phải không?''
''Đúng.''
''Được, Hi Hi, Tiểu Mỹ, A Trùng, chúng ta lập tức trở về thôi.''
Trịnh Hi Hi vội vàng nói: ''Chúng ta có nên đưa thi thể của A Hoàng và A Huy trở về không?... Em không đành lòng để bọn họ chết trên hòn đảo này, ít nhất... Ít nhất có thể đưa thi thể bọn họ về cũng tốt.''
Hầu kết của Uông Dương chuyển động: ''Hi Hi nói đúng, vậy chúng ta đi tìm thi thể của bọn họ trước, sau đó lập tức lên thuyền về nhà, mọi người có đồng ý không?''
''Được!''
''Không thành vấn đề!''
''Nghe theo cậu!''
Uông Dương có uy tín cao trong nhóm, các thành viên rất nghe lời anh ta.
Khoảng bốn, năm giờ trước khi mặt trời lặn, lữ đoàn Cự Mãng chuẩn bị lên đường. Ban đầu, Dịch Tiêu và trưởng khoa dự định đi cùng, Uông Dương đứng ra gánh vác trách nhiệm nói:
''Thật xin lỗi, chúng tôi không thể làm phiền mọi người thêm nữa... Hiện tại không biết lúc nào người dị dạng sẽ tới tấn công, nếu lại kéo mọi người vào chuyện này thì không tốt lắm, cho nên chúng ta cứ tạm biệt nhau ở đây đi.''
Dịch Tiêu vừa muốn nói chuyện, trưởng khoa chen miệng nói: ''Mấy người không tìm được chỗ giấu thi thể kia đâu, tôi dẫn mấy người tới đó. Sau đó mấy người tự tìm đường trờ về.''
Trịnh Hi Hi gật đầu liên tục, Uông Dương và hai người kia hơi do dự.
Trịnh Hi Hi kéo cánh tay Uông Dương: ''Anh yêu, anh còn do dự cái gì? Nhóm người Dịch tiểu thư rất tốt, có bọn họ dẫn chúng ta đi sẽ an toàn hơn a.''
Uông Dương kéo Trịnh Hi Hi qua một bên, nhỏ giọng nói: ''Hi Hi sao em... Sao em lại ngây thơ đến vậy?''
''...Em làm sao?''
''Em quen bọn họ sao? Vô duyên vô cớ tại sao bọn họ lại giúp em? Hi Hi, đừng dễ dàng tin tưởng người lạ.''
''Nhưng bọn họ đã cứu chúng ta, nhất định không phải là người xấu.''
''Em thật ngốc... Trên hòn đảo này có nhiều người dị dạng như vậy, tại sao bọn họ lại bình yên vô sự sống đến bây giờ... Em không cảm thấy có gì đó không ổn ở đây sao?''
Trịnh Hi Hi ngẩn ra, đầu choáng váng. Uông Dương nhắc nhở cô mới phản ứng kịp, cô còn chưa hỏi bọn họ, cô nam quả nữ ở trên đảo này làm cái gì...
Dịch Tiêu cùng trưởng khoa không cần nghe cũng biết bọn họ đang lo lắng cái gì.
Nhiều lời cũng vô ích, trưởng khoa cũng không có ý định can thiệp, còn mấy ngày nữa là nhiệm vụ đào quáng sẽ kết thúc, trong lúc mấu chốt này không cần thiết phải xen vào việc của người khác, hơn nữa, Dịch Tiêu cũng không phải là đang thi hành nhiệm vụ, đối với một số chuyện mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua là xong.
''Được, mấy người tự đi tìm, tôi đi ngủ.'' Trưởng khoa quẳng xuống một câu rồi xoay người đi vào phòng ngủ ngủ.
Bốn người cảm ơn Dịch Tiêu sau đó đồng loạt rời đi.
Dịch Tiêu nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút kì quái. Trưởng khoa phát hiện thi thể bị siết cổ chết bằng dây thừng, nếu như là người dị dạng gây nên, như vậy cũng quá... Không đẫm máu rồi.
Trong mấy lần tiếp xúc với người dị dạng, chúng trực tiếp công kích con người bằng đao thương hoặc gậy gộc, hoàn toàn không cần thiết dùng dây thừng để gây án.
Nếu như không phải người dị dạng, như vậy...
Dịch Tiêu đứng ngồi không yên, đến khi hoàng hôn buông xuống mới quyết định ra ngoài một chuyến. Trong lòng cô cũng có suy đoán, nhưng không có căn cứ chính xác, dự cảm của Dịch Tiêu từ trước đến nay luôn chính xác, đặc biệt là ở phương diện xấu.
Cô đi tới cửa phòng ngủ, gõ gõ cửa:
''Trưởng khoa, anh đem thi thể giấu chỗ nào rồi? Tôi muốn đi xem.''
''...Cô có thể giữ yên lặng được không.''
Trưởng khoa xỏ giày, bước tới mở cửa, màn hình Ipad trên tay phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Thì ra lúc đàn mãng xà và người dị dạng đuổi theo trưởng khoa đã đánh rơi chiếc Ipad trên đường, trưởng khoa nhặt được nó khi chạy ngược lại đường cũ, phát hiện bên trong có rất nhiều thứ thú vị.
''Đây là...''
Bức ảnh trên màn hình Ipad, Uông Dương thân mật ôm Tiểu Mỹ, môi chạm môi.
''Người đàn ông này thật biết cách chơi a.''
Trưởng khoa cảm thán một câu, sau đó cho Dịch Tiêu xem những bức ảnh khác trong Ipad.
Trong album ảnh có rất nhiều ảnh chụp chung của Uông Dương và Tiểu Mỹ từ ngày hôm qua. Trong ảnh hai người tươi cười vui vẻ, từng hành động cử chỉ không hề giống bạn bè bình thường.
Huống chi...
Ánh mắt trưởng khoa tối lại: ''Dựa theo thời gian hai người này chụp ảnh, ước chừng là lúc bọn họ mới vừa thoát khỏi sự truy đuổi của người dị dạng không bao lâu.''
Dịch Tiêu đưa ngón cái vuốt vuốt cằm nói: ''Trịnh Hi Hi nói rằng Uông Dương đã đưa cô ấy đến phụ cận rừng cây đại thụ, sau đó Uông Dương một mình ở lại chiến đấu với người dị dạng để cho cô ấy có cơ hội chạy trốn.''
Dịch Tiêu mím môi, cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt trưởng khoa: ''Nhưng Uông Dương lại ở cùng với Tiểu Mỹ, trong cái đêm chạy trốn ấy bọn họ còn chụp nhiều ảnh như vậy. Nếu như tôi là Uông Dương, tôi nhất định sẽ không bỏ mặc sự sống chết của Trịnh Hi Hi.''
''...Chớ đoán mò. Nói không chừng hôm nay Uông Dương muốn quay trở lại tìm Trịnh Hi Hi.''
''...Không đúng, không đúng... Trịnh Hi Hi đang gặp nguy hiểm!''
Dịch Tiêu lôi kéo