Rốt cuộc thua thắng, thua thắng, thua thắng, hay là thua nhỉ? Trong lòng Diệp Phi Diệp có hai ý nghĩ giao chiến.
Hắn tưởng rằng thứ mà Nhan Nghiên muốn đương nhiên sẽ là giải nhất trong cuộc thi luyện đan, nhưng ai biết rằng lại là giải nhì?!
"Diệp ca ca, chúng ta không thể thua như thế này đúng không? Nhưng nếu không được đồ cũng không thắng được thì phải làm sao?" Khanh Mặc đứng bên cạnh, một tay kéo nhẹ góc áo hắn, nhỏ giọng nói.
Chỉ là mặt nàng ta đầy rối rắm, hiển nhiên là với mối quan hệ giữa nàng ta với Nhan Nghiên, nàng ta cũng hy vọng Diệp Phi có thể đoạt được giải thưởng, nhưng nếu để Lâm Miểu Miểu có cơ hội để giao dịch như thế này, nàng ta cảm thấy rất không vui.
Diệp Phi Diệp không thể nói ra sự phức tạp trong lòng mình, có rất nhiều người trên sân, việc luyện đan sai một ly đi một dặm, trước khi kết thúc, hắn cũng không biết mình đứng thứ hạng nào, với vị trí đứng đầu, chỉ cần hắn có khả năng luyện ra hồi hồn đan cấp bảy mà lão gia gia tùy thân chỉ bảo sẽ nắm chắc, nhưng thực sự rất khó để có được vị trí thứ hai.
"Thi đấu đã bắt đầu rồi, đừng ở đây làm phiền hắn." Đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói như vậy, Diệp Phi Diệp đột ngột quay lại, chỉ thấy Nhan Nghiên duỗi tay kéo Khanh Mặc đến bên cạnh nàng.
Tâm tư hắn có chút phức tạp, không biết phải nói gì, lại thấy Nhan Nghiên gật đầu với hắn và mỉm cười xin lỗi, "Ta khiến công tử khó xử rồi, thật xin lỗi."
Lời nói của Nhan Nghiên có phần khách sáo khiến Diệp Phi Diệp cảm thấy khó chịu trong lòng, hắn lắc đầu định phản bác thì Nhan Nghiên tiếp tục nói: "Mặc Mặc không hiểu chuyện, không nên ở đây quấy rầy công tử.
Còn về cuộc thi này, ta vốn dĩ không biết công tử sẽ tham gia.
Đối với ta mà nói, quả la phi chỉ là việc lấy vật đổi vật, nhưng nếu công tử thắng, ta đương nhiên sẽ vui mừng cho công tử."
Nhan Nghiên nói chuyện luôn hào phóng và khéo léo, nhưng sự hiểu chuyện và dịu dàng này đối với Diệp Phi Diệp thân là vị hôn phu của nàng, lại cảm thấy không thích hợp, ngược lại cảm thấy bất an, như thể khoảng cách trước đây giữa họ bị kéo giãn ra khiến họ trở nên xa cách một cách kỳ lạ, hắn không thích như vậy.
"Không, ta tham gia cũng chỉ muốn biết thực lực của bản thân mạnh đến đâu, nếu nàng hy vọng ta thắng, ta nhất định sẽ thắng." Diệp Phi Diệp chỉ có thể nói như vậy, nhưng hắn đột nhiên nghĩ ra, sau khi hắn giành được vị trí đầu thì hắn có thể tìm người đứng thứ hai để đổi lấy giải thưởng! Không có kẻ ngốc nào không rõ sự khác biệt giữa các giải thưởng!
Nhan Nghiên nghe vậy lại muốn nói gì đó, nhưng thấy Lâm Miểu Miểu đứng bên một lò luyện đan khác chạy tới, hướng Nhan Nghiên nói, "Nhan tỷ tỷ, tỷ chờ xem, muội nhất định sẽ đem giải thưởng về cho tỷ."
Nghe đến đây, Diệp Phi Diệp sốt ruột, hắn không biết tại sao Lâm Miểu Miểu lại chắc chắn rằng thị sẽ giành được hạng hai, nhưng hắn cũng không dám nói gì, khéo quá hóa vụng thì toi.
Nhưng nhìn Nhan Nghiên mím môi cười, dường như tốt tính khích lệ Lâm Miểu Miểu: "Cơ hội để so thực lực luyện đan tốt như vậy, sao muội có thể khó chịu chỉ vì giải thưởng chứ."
Nhìn Lâm Miểu Miểu hơi do dự, Nhan Nghiên tiếp tục nói: "Tỷ biết bản lĩnh luyện đan của Diệp Phi Diệp, hắn có chút thiên phú từ nhỏ, nhưng tỷ không rõ khả năng của Lâm cô nương, muội trông có vẻ rất tự tin, nhân cơ hội này, chi bằng so tài với hắn xem ai có thực lực tốt hơn, đây mới là việc nên làm."
Nàng nói một cách rất ôn hòa, nhưng Diệp Phi Diệp lại tinh ý nghe ra sự khó chịu trong lòng nàng.
Hắn chợt nhận ra rằng Nhan Nghiên cũng sẽ vì hắn mà ghen tuông, có thái độ thù địch với người khác, nàng rốt cuộc vẫn còn so đo về những gì đã xảy ra trước đó.
Hắn còn tưởng rằng Nhan Nghiên không quan tâm đến hắn nhiều như vậy, trước đây hắn luôn chủ động, nhưng phản ứng mà hắn nhận được giống với bằng hữu hơn, hắn không có cách nào để xác nhận tâm tư của Nhan Nghiên, lúc này, hắn mới phát hiện, hóa ra nàng vẫn còn quan tâm đến chuyện đó, nghĩ như vậy, trong lòng hắn không khỏi có chút ngọt ngào và tự đắc.
Sau khi ý thức được điều này, Diệp Phi Diệp đột nhiên bình tĩnh lại, hắn cũng suy nghĩ cẩn thận, nếu có thể giành chiến thắng thì nhất định phải giành được vị trí đứng đầu, cho dù Lâm Miểu Miểu giành được vị trí thứ hai thì sao, vị hôn thê của hắn sao có thể dễ lấy lòng?
Tất cả những gì hắn cần làm là giành được danh hiệu hạng nhất này, hắn sẵn sàng trao vinh dự này cho Nhan Nghiên như một lễ vật nhận lỗi.
"Nhan tỷ tỷ quả nhiên vẫn còn tức giận, Diệp ca ca, nhớ phải biểu hiện thật tốt nhé!" Khanh Mặc cũng hiểu một chút về Nhan Nghiên nhờ thời gian tiếp xúc gần đây, lúc này nàng ta cũng nhìn ra tâm tư của Nhan Nghiên, nàng ta nghiêng người về phía Diệp Phi Diệp thì thầm dặn dò.
Diệp Phi Diệp gật đầu, cũng không trả lời, hắn để Khanh Mặc theo Nhan Nghiên đứng sang một bên, bản thân tập trung vào việc luyện đan.
Thời khắc nổi bật như vậy, hắn tất nhiên muốn Nhan Nghiên xem hắn làm thế nào giành được vị trí quán quân.
Hơn nữa hắn cũng có vài phần tư tâm, hắn nghe nói rằng nam nhân lúc nghiêm túc dường như dễ khiến nữ nhân động tâm nhất.
Hắn không biết Nhan Nghiên thích mình đến mức nào, nhưng hắn nghĩ, với tư cách là vị hôn thê của hắn, cho tới nay hành động của nàng tối thiểu cũng thể hiện rằng nàng không chán ghét hắn, cơ hội tốt như vậy, đúng là thời điểm thích hợp để hắn toát ra sức hấp dẫn lấy lòng nàng!
Trong lòng cảm thấy tự tin và xúc động khó tả như vậy.
Diệp Phi Diệp thế như chẻ tre xuất sắc giành được vị trí quán quân trong cuộc thi luyện đan, đồng thời giành giải quán quân trong cuộc thi luyện khí và luyện phù vào hai ngày kế tiếp, kể từ khi thần luyện đại tái được tổ chức tới nay, hắn là người đầu tiên giành được quán quân của tam thần đại tái, được đưa vào sử sách vĩnh cửu của thần luyện đại tái.
Là người đứng đầu trong số những người đứng đầu, phân lượng giải quán quân của hắn không cần phải nói, phía chủ nhà cố ý vì hắn chế tác một huy chương, làm bật lên vinh dự của hắn.
Diệp Phi Diệp không chút nghĩ ngợi, cầm huy chương với khuôn mặt đỏ bừng, hưng phấn đến trước mặt Nhan Nghiên đưa cho nàng, lớn tiếng nói: "Ta mang vinh dự của ta tặng cho nàng!"
Nhan Nghiên vốn chỉ là một khán giả đứng dưới khán đài bỗng đỏ mặt vì hành vi liều lĩnh của hắn.
Nàng không phải là người thích chơi trội, nhưng cũng không ghét cảm giác này, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ mỉm cười, giữ thái độ dịu dàng thường ngày, hiếm có mà cho Diệp Phi Diệp một cái ôm khích lệ.
Tối hôm đó, khi trở về khách điếm, Diệp Phi Diệp đột nhiên không thấy bóng dáng của Nhan Nghiên, sau khi hỏi Khanh Mặc mới biết được rằng Nhan Nghiên đang bận rộn trong bếp, muốn nấu cho hắn món ngon nào đó để ăn mừng.
Hắn không khỏi mong đợi, nhưng nhìn vào đôi mắt đang chớp của Khanh Mặc, hắn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, khi các món lên bàn, hắn nhìn kỹ, phát hiện ở giữa vậy mà là đĩa măng xào thịt.
Hắn vô thức cảm thấy da đầu mình tê dại.
Ngay cả khi măng tươi kết hợp với thịt ba chỉ, cùng với ớt đỏ tươi, đương nhiên hương vị sẽ rất tuyệt.
Nhưng món măng xào thịt cứ cho cảm giác Nhan Nghiên muốn đánh hắn là thế