Ban đêm vốn yên tĩnh, ngoài cửa sổ đột nhiên nổi gió, như thể nói ra nỗi lòng không thốt nên lời, đập vào cửa sổ, rồi lại hơi chùn bước, chỉ khẽ phát ra tiếng hô.
Nhan Nghiên nhìn thẳng vào mắt Diệp Phi Diệp, nàng vốn đang cười dịu dàng khéo léo, thoáng chốc trở nên cứng đờ, thêm vài phần xa cách và nghiêm trọng.
Nàng sửng sốt một lát, hơi nghiêng đầu tựa như không hiểu, vô tội lại mê man, vô cùng bối rối.
"Vì sao?".
Nàng hỏi.
Diệp Phi Diệp không rời mắt đi chỗ khác, đối diện với ánh mắt phức tạp kia, chớp mắt, lại cực kì kiên định.
"Bây giờ ta không xứng với nàng".
Hắn dường như không hề do dự mà trả lời.
"Ta không để bụng chuyện này."
"Nhưng bản thân ta không thể chấp nhận được."
Nhan Nghiên thở dài, nghĩ ngợi, như thể đang nghĩ cách trấn an Diệp Phi Diệp, thay đổi chủ đề, nhẹ nhàng hỏi: "Nếu chàng không thể tốt lên, chẳng lẽ chàng định không thành thân cả đời?".
Diệp Phi Diệp rất muốn cho nàng câu trả lời khẳng định, nhưng đó chỉ là ý muốn trong lòng hắn, trên thực tế, hắn là đích tử của Diệp gia, sao có thể cả đời không thành thân được.
Nếu hắn còn thực lực Chiến Vương, chắc chắn là người đứng đầu lứa hậu bối Diệp gia, gia tộc muốn dựa vào năng lực của hắn tiến thêm một bước, khi đó hắn mới có quyền lên tiếng.
Mà hiện tại, hắn chẳng qua là một người thường, không thể góp một viên gạch cho gia tộc, thứ hữu dụng duy nhất cũng chỉ là thân phận đích tử, đương nhiên phải dùng để liên hôn.
Nhưng đều là liên hôn, hắn cũng biết, liên hôn với Nhan gia là tốt nhất, hơn nữa Nhan Nghiên còn là người hắn thích, tuy hắn không thể chịu được việc bản thân trở thành như vậy, cho dù có yêu nhau, nhưng hắn không thể bỏ qua nỗi tự ti kia, nó nhất định sẽ là vết rạn giữa hai người, chẳng thà nhân lúc vẫn còn hồi ức tốt đẹp nhất biệt lưỡng khoan*.
*cả câu là "nhất biệt lưỡng khoan, các sinh hoan hỉ", trích từ "Thỏa thuận phóng thê" của người thời Đường (thời Đường gọi ly hôn là để "phóng thê" = trả tự do cho người vợ).
Câu này có nghĩa là sau khi biệt ly, chỉ mong hai ta đều sẽ có được một cuộc sống tự do thoải mái, mỗi người đều sẽ có vui vẻ hạnh phúc của riêng mình.
"...!Ta sẽ nghe theo an bài gia tộc".
Hắn có chút chua xót nói đúng sự thật.
Nghe vậy, tươi cười trên mặt Nhan Nghiên rốt cuộc không giữ được nữa, dường như nàng lập tức thu lại ý cười, trên mặt lạnh băng, trong mắt có thêm ý phòng bị cùng đánh giá.
Nhan Nghiên như vậy làm Diệp Phi Diệp không khỏi cảm thấy xa lạ, trước đây hắn từng gặp qua biểu cảm lạnh nhạt như thế của Nhan Nghiên, cũng là lúc này hắn mới phát hiện, trên mặt Nhan Nghiên kỳ thật có thiên hướng băng sơn mỹ nhân, đuôi mắt thon dài, môi mỏng đỏ thắm, mang vẻ khó gần.
Chẳng qua hằng ngày có mặt mày tươi tắn hòa tan sự xa cách này, có thể nói, đối với hắn, nàng luôn mang ý cười dịu dàng, ấm áp thanh nhã, cũng không bận tâm đến sự lỗ mãng của hắn mà đối xử rất rất tốt.
"Chàng phải lòng người nào à?".
Nhan Nghiên hỏi.
"Không có".
Diệp Phi Diệp lập tức lắc đầu.
Nhan Nghiên lại càng thêm hoang mang, nàng không quá quan tâm, cũng không định suy đoán suy nghĩ của nam tử trước mặt, dứt khoát hỏi thẳng: "Vậy vì sao? Chàng không muốn cưới ta sao?".
Diệp Phi Diệp bỗng nở nụ cười, hắn vốn tuấn tú, lúc này tươi cười, dung nhan càng thêm xuất chúng, như thể cười lên liền khiến người khác vui lây, không kìm lòng được mà sinh ra cảm giác yêu thích.
"Muốn, nhưng ta không bằng lòng, ta sẽ tự ti." Hắn bộc lộ.
Điều này khiến Nhan Nghiên thật sự ngây người.
Đôi mắt đẹp của nàng mở lớn, muốn duỗi tay lại đột nhiên lùi về, bờ môi thanh tú hơi giật giật, lại không nói gì.
Nàng đột nhiên hiểu rõ, nàng không có cách nào thay đổi suy nghĩ của Diệp Phi Diệp.
Hai chữ tự ti này, tựa như cây non vừa mới nhú, chỉ cần có chút nước thì sẽ nắm lấy cơ hội để trưởng thành, trở thành đại thụ che trời.
Biện pháp duy nhất chính là đào lấy gốc rễ từ dưới lòng đất.
Nhưng khúc mắc của Diệp Phi Diệp, đơn giản lại chân thật, đây là xã hội cá lớn nuốt cá bé, tuy rằng hắn luôn tỏ ra khiêm tốn, nhưng trong lòng cũng là sự kiêu ngạo của thiên tài.
Bọn họ nên là hai cây đứng sóng vai nhau, cùng hấp thu ánh mặt trời, được nước mưa tưới, nghênh đón sấm sét và gió sương, chứ không phải là một người được một người khác che chở, trở thành cây dây leo yếu ớt quấn quanh.
Bỗng chốc Nhan Nghiên trở nên bối rối, nàng không biết nên nói gì, đối với đôi mắt tràn ngập tình yêu như trước kia, nàng chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.
"Sắc trời không còn sớm, ta ở lại đây cũng không thích hợp, ta đến chỗ Mặc Mặc ngủ".
Nàng hoảng loạn nói xong những lời này liền chạy trối chết.
Nhìn bóng dáng Nhan Nghiên rời đi, Diệp Phi Diệp trầm mặc đứng bên cửa sổ, giờ phút này, đáy lòng hắn trở nên nhẹ nhõm ngoài ý muốn, có lẽ, không gì khiến hắn cảm thấy áp lực hơn là thấy bản thân tự ti khi đối diện với người trong lòng.
Hắn không cho rằng bản thân sẽ còn thích ai khác, cũng không cho rằng ngoài Nhan Nghiên thì còn có người sẽ không rời không bỏ nguyện ý gả sau khi biết vị hôn phu đã trải qua biến cố lớn như vậy, nhưng một ngày chưa khôi phục thì hắn chưa muốn tiếp nhận thứ tình cảm đó.
【Rõ ràng thích nàng ấy như vậy, người ta cũng thích tiểu huynh đệ, tội gì phải làm thế.】 Lão gia gia tùy thân sau một lúc lâu im lặng thì hỏi hắn như vậy.
Diệp Phi Diệp nhắm mắt lại, trong phút chốc, hắn có rất nhiều lời muốn nói, lại một câu cũng nói không nên lời, những cảm xúc dây dưa phiền muộn cùng mờ mịt đó, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một câu, 【...!Lão không hiểu.】
【Vẫn có biện pháp khôi phục, chỉ cần tiểu huynh đệ có thể nhẫn tâm, phụ thân tiểu huynh đệ, Nhan Nghiên, còn có mấy người Khanh Mặc sẽ luôn giúp tiểu huynh đệ.】Lão gia gia tùy thân đề nghị.
Diệp Phi Diệp lại cự tuyệt không chút do dự.【Không cần, việc đã đến nước này, tuy rằng ta không hối hận, nhưng ta cũng nhận mệnh.】
Tất nhiên hắn không hề hối hận, nhưng vẫn tiếc nuối ít nhiều.
Hắn nên là cường giả, nên là hùng ưng của Diệp gia, là tương lai, hy vọng, là người che chở cho gia tộc, là niềm kiêu hãnh và chỗ dựa của thê nhi.
Chứ không phải như bây giờ, một phế nhân mơ màng hồ đồ.
Muốn khôi phục cũng quá khó, dù rằng hắn không phải một người lương thiện, nhưng mỗi một biện pháp hắn biết đều phải đạp lên xương máu của người vô tội, hắn không làm được.
...
Ngày hôm sau.
Hừng đông muộn ngoài ý muốn, thậm chí mây đen đầy trời, tuy mát mẻ nhưng ánh sáng trong phòng ảm đạm, khiến người ta không vực dậy nổi tinh thần.
Đêm trước chủ động cự tuyệt người mình thích, Diệp Phi Diệp khó nói là không đau lòng, hắn đứng im lặng bên cửa sổ gần như cả đêm.
Cùng với thời tiết u ám, hắn chưa bao giờ cảm thấy thời gian dài như vậy, hắn trơ mắt nhìn đám mây trôi trên bầu trời che khuất ánh trăng như thế nào, tụ lại thành một đám như thế nào, rồi trở nên âm u.
Hắn như thể hòa với bụi bặm trong không khí, yếu ớt đến mức có thể bị phá vỡ bởi một