Nhìn thứ giống như la bàn bạch ngọc kia, Diệp Phi Diệp im lặng, trước đây hắn cũng không thể tưởng tượng được rằng lệnh bài Thanh Đế sẽ lại là thứ này, nhờ có nó, Diệp gia có tổ tiên là một nhân vật lớn hiển hách một phương, nhưng cũng bởi vì nó, cho dù là Chiến Thần cũng không được chết già.
Cái gọi là số mệnh lớn, rốt cuộc là cái gì?
Diệp Phi Diệp cũng không bỏ qua điểm mấu chốt mà giọng nói kia nhắc tới, hắn nhớ lại những gì Khanh Mặc đã nói khi thành thật với hắn, hắn cũng nhớ rằng bản thân vốn kiên định cho rằng mình mang thân phận nam chính.
Nhưng tất cả đều bởi vì cái gì?
Dường như có một ngọn lửa yếu ớt bùng lên trong lòng hắn, ánh lửa rực rỡ soi sáng trái tim hắn, từng manh mối vốn giấu đầu hở đuôi bị vạch trần từng bước một, dần được xâu chuỗi lại, hắn bừng tỉnh, hóa ra là vậy.
"Ngươi là lệnh bài Thanh Đế".
Diệp Phi Diệp nói ra đáp án mà hắn chắc chắn.
"Ha ha ha".
Giọng nói kia phá lên cười, tựa như cực kỳ vui sướng, như thể khó có thể có được thời khắc vui vẻ như vậy, nó cười hồi lâu mới nói: "Không tồi, ngươi nói đúng, nhưng lệnh bài Thanh Đế là tên mà người ta gọi, tên của ta vốn là Mệnh Luân".
"Chủ nhân ban đầu của ta là một vị mang số mệnh lớn, cả đời hắn cực kỳ trôi chảy, chỉ là ngay cả người vô cùng cường đại cũng không thể đột phá tuổi thọ, cuộc đời của phàm nhân dài lắm cũng chỉ trăm năm, mà cho dù có tu vi của Chiến Tổ, có năng lực làm long trời lở đất, tuổi thọ cũng chỉ có hai trăm năm thôi.
Hắn không cam lòng nên muốn dùng ta để kéo dài tuổi thọ."
"Ngươi có biết ngươi phải trả giá bằng cái gì không?"
"Bằng số mệnh chăng, ta vẫn luôn cho rằng ta là nhân vật chính thế giới này, có vẻ ta cũng đang không có hiểu sai".
Diệp Phi Diệp không chút do dự nói, khi nói thế, cảm giác mừng thầm len lỏi trong lòng hắn, những vinh nhục buồn vui trong quá khứ dường như là để xác định hắn vốn khác biệt, hắn là người độc nhất vô nhị, là nhân vật chính của thế gian.
"Không sai, thứ ngươi phải trả giá chính là số mệnh, năm đó Diệp Khanh không thể phá huỷ ta nên đánh cuộc với ta, ta nói với hắn rằng nếu có người có số mệnh lớn nguyện vứt bỏ số mệnh tới tinh lọc ta, ta đây cam nguyện bị phá huỷ, chỉ là chính hắn cũng không tin nên rời khỏi gia tộc, chữ Khanh trong tên đổi thành Thanh, dùng sức mạnh của huyết thống Diệp gia thành Minh Nguyệt để trấn áp ta."
"Nhân loại các ngươi buồn cười thật, dựa vào cái gì cho rằng bản thân muốn trường sinh thì vạn vật trên thế gian cũng muốn thế, ta chỉ là một vật chết, thế mà cũng ghen ghét chỉ vì ta trường tồn.
Năm đó khi chủ nhân đầu tiên của ta qua đời, linh thức của ta mới được sinh ra, còn chưa hiểu rõ chuyện sống chết, cho dù hắn có thế nào thì cũng là chủ nhân duy nhất mà ta chấp nhận."
Giọng nói kia bỗng im lặng một lát, "...!Tiểu tử, chắc ngươi cũng biết số mệnh là gì nhỉ? Là được mất trong tương lai của ngươi, là mọi khả năng tất yếu, số mệnh lớn thì khổ tận cam lai, số mệnh kém thì lận đận cả đời.
Những gì ngươi đã làm hôm nay sao lại không may mắn chứ? Trên đời này bao nhiêu người khi phá huỷ chiến lực cảm thấy sống không bằng chết, làm thế nào để lúc này đây ngươi có thể trở thành người duy nhất?".
"Hôm nay ngươi từ bỏ, không bao lâu sẽ xuất hiện một người khác, hắn sẽ trải qua những gì ngươi đã trải qua, có được địa vị mà ngươi vốn nên được, thanh danh, uy quyền, vinh quang, hắn sẽ thay ngươi trải qua trắc trở do ý thức thế giới an bài, trong tương lai trở thành đệ nhất thiên hạ! Nhưng hắn lại không phải ngươi, không ai biết được hắn là dạng người gì, có lẽ hắn là người có phẩm chất xuất sắc, nhưng nhiều khả năng là người đê hèn vô tình, số mệnh bị người như vậy giẫm đạp, đó sẽ là tương lai mà ngươi phải đối mặt, đến lúc đó, ngươi sẽ không cảm thấy đáng buồn sao?"
Lời này vừa được thốt ra, Diệp Phi Diệp trầm mặc, Khanh Mặc từng nói cho hắn nghe về số mệnh nên hắn biết được số mệnh quan trọng với một người ra sao.
Tuy rằng hắn từng chán chường và hoài nghi, thậm chí còn suy ngẫm, nhưng trong khoảnh khắc này, hắn mới thực sự cảm nhận được sự khác biệt của bản thân.
Nhưng sự lắng đọng của hai năm qua cũng đã làm hắn hiểu rõ tầm quan trọng của thực lực, chính xác hơn là điều hắn để ý không phải là hắn lợi hại đến đâu, mà là hắn phải có năng lực bảo vệ người mà hắn quan tâm, cho dù phải trả giá bằng số mệnh, hắn cũng cần phải khôi phục!
Hơn nữa, hiện tại ai dám nói hắn không phải nam chính! Hắn không hề hiểu sai nhá!
Ánh mắt Diệp Phi Diệp kiên định, hắn hơi mỉm cười, hít sâu một hơi, hai tay đan vào nhau đặt ở trước ngực, nói ra suy nghĩ chân thực nhất của bản thân: "Bởi vì đã từng có được cho nên ta không thể chấp nhận việc trở thành người thường, ta muốn khống chế vận mệnh bằng năng lực của chính mình.
Ta chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành người vĩ đại thế nào trong tương lai, đối với ta mà nói, có thể được bảo vệ người nhà là đủ rồi, cho nên ta đã nghĩ kĩ, ta sẽ không hối hận".
La bàn bạch ngọc bỗng hơi sáng lên, lại dần bị vôi hóa, giọng nói kia dường như vô cùng vui vẻ: "Rất tốt, nhưng ngươi phải hiểu rõ là tu luyện bộ công pháp này không hề dễ dàng, bước đầu tiên vô cùng nguy hiểm, có thể nói là sống không bằng chết, thông thường chiến lực đến từ kỳ kinh bát mạch của con người, hiện tại ngươi chỉ có máu thịt, còn kinh mạch thì đã bị hủy, tái tạo kinh mạch giống như lùi lại thời gian vậy, cho nên ngươi cần phải rèn cốt".
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng nghe xong, Diệp Phi Diệp vẫn hơi ngạc nhiên, "rèn cốt? Đánh gãy xương là được à?".
Theo bản năng hắn hỏi như thể đánh gãy xương là một việc vô cùng bình thường, nhưng thật ra hắn hơi sợ, đến mức đầu óc cũng đơ luôn, có trời mới biết hắn đã gặp những người tái sinh sau khi rèn cốt, mấy ai có thể khôi phục như cũ, phần lớn đều có dị dạng nhất định, hắn không sợ đau, nhưng hắn sợ xấu, sợ trở thành dị loại, sợ vì thế mà Nhan Nghiên không đủ can đảm ở bên hắn.
"...!Là rèn.
Trong thân thể ngươi ẩn chứa một loại dị hỏa, rèn cốt thông qua phương thức tương tự với luyện hóa máu thịt để thay thế kinh mạch vốn có và phụ trợ cho một loại công pháp mới."
"Ở khía cạnh nào đó, bộ công pháp này được tạo nên từ lòng tin, cần một lòng tin đủ để chống đỡ, nói cách khác, mọi thứ ngươi có cũng có thể đến từ sự tự nhận thức chứ không chỉ dựa vào chiến lực, hai thứ phụ thuộc lẫn nhau, ngươi có thể thành công hay không phụ thuộc vào suy nghĩ chính ngươi.
Thoạt nhìn có vẻ khá thích hợp với ngươi."
Nghe xong, Diệp Phi Diệp buông xuống gánh nặng trong lòng, hắn thở dài, gật đầu, điều con người sợ nhất là điều mà mình không biết, cũng giỏi nhất là liên tưởng miên man, về phần hắn, như la bàn đã nói, mấy năm nay hắn vẫn luôn vô cùng tin tưởng thân phận nam chính của bản thân, cho rằng tất cả đều do vận mệnh muốn mài giũa hắn, cùng lắm cũng chỉ một hai năm nay hơi hoài nghi thôi.
Về một mức độ nào đó, thứ này nói nhiều như vậy, Diệp Phi Diệp hiểu rằng chẳng qua là sau khi mất đi số mệnh, sau này hắn sẽ không còn là nam chính nữa, nhưng! Nhưng! Ai bảo thế, một quyển sách đã viết đến tận bây giờ thì sao có thể đột nhiên đổi nhân vật chính được, cùng lắm thì đổi kịch bản, tức là hắn có thể từ nam chính bị từ hôn chuyển qua nam chính của mấy thể loại điền văn, phản công! Ấy, không đúng, hắn là nam chính truyện mỹ thực!
Diệp Phi Diệp tin theo một cách khó hiểu như thế.
Nghĩ như vậy, hắn không khỏi ưỡn ngực, đứng thẳng tắp như một con gà trống đầy kiêu ngạo.
Hắn là nam chính!
Nghĩa là sao!
Nghĩa là hắn nhất định chịu đựng được sự rèn cốt!
Hơn nữa, ai có thể có lòng tin hơn hắn thân là nam chính chứ!
Hắn nhất định có thể ở bên người mình thích, nhất định có thể bảo vệ tốt người nhà!
"Ngươi vẫn luôn nói với ta về số mệnh, ta không hiểu điều đó, nhưng ta có phải nhân vật chính hay không không hề liên quan đến những gì ngươi nói, không cần nói gì thêm nữa, cứ nói thẳng cho ta biết nên làm thế nào, ta nhất định có