Vốn là Kỷ Tán Cẩm cũng chỉ muốn dọa hắn một chút nhưng xem thấy hắn sợ thành như vậy, cũng không có tiếp tục trêu hắn nữa.
"Biết được ít nhiều loài thảo dược là rất tốt, ngoài kia còn rất nhiều loại độc mà ngươi cũng không thể ngờ đến."
Dừng lại một chút, Kỷ Tán Cẩm không biết có nên nhiều lời hơn với hắn hay không.
"Đây là để nhắc nhở ngươi cẩn thận."
Kỷ Tán Cẩm là lấy tâm thái của một trưởng bối để nói với hắn.
Dù sao nàng cảm thấy hắn còn khá nhỏ tuổi.
Dã Anh nghe nàng nói với hắn như vậy, khuôn mặt vốn bình thường luôn ranh mãnh bỗng chốc đỏ ửng lên, hắn hơi liếc nhìn sườn mặt của nàng cảm thấy ngại ngùng.
Kỷ Tán Cẩm đang nghiêm túc ngồi nghiền thảo dược nên không để ý tới phản ứng của hắn.
Dã Anh ngồi im lặng nhìn nàng bào chế thảo dược, được một lúc lại cảm thấy không khỏi thấy quá nhàm chán liền chạy đi chỗ khác chơi.
Kỷ Tán Cẩm nghiền xong thảo dược, bỏ vào mấy chiếc lọ khác nhau rồi cất vào trong người.
Nàng đứng dậy, thu dọn một chút để chuẩn bị trở về, không ngờ đi được một đoạn lại chạm mặt với Nhã Đồ.
Nhã Đồ cũng không biết rằng sẽ gặp lại giống cái này.
Mấy ngày trước, khi bị Kỷ Tán Cẩm điểm huyệt, cơ thể nàng ta cứng còng không cách nào cử động, phải một lúc lâu sau mới trở lại bình thường.
Truyện Tiên Hiệp
Khi cơ thể cử động lại được, cả người Nhã Đồ đầy mồ hôi, người như vớt ra từ dưới nước lên.
Ai cũng cho rằng nàng mắc quái bệnh.
Ban đầu Nhã Đồ cũng nghĩ như vậy, nhưng trong thâm tâm, nàng ta lại nghi ngờ đó là do Kỷ Tán Cẩm làm.
Nhã Đồ cũng nói chuyện này với bạn lữ của nàng, nhưng mọi người đều cảm thấy rất khó tin.
Lenni từ hôm đó cũng không gặp mặt nàng.
Nhã Đồ nhìn Kỷ Tán Cẩm.
Chán ghét giống cái! Dựa vào đâu nàng ta chật vật như thế, giống cái này vẫn sống yên bình như vậy.
Hiện tại rất nhiều giống đực không dám lại gần nàng!
Kỷ Tán Cẩm qua tinh thần lực thấy Nhã Đồ đang hướng về chính mình đi tới, vươn tay muốn đẩy ngã nàng.
Nàng nhanh chóng tránh qua một bên.
Giống cái này không phải bị mù sao? Sao hết lần này tới lần khác đều có thể tránh được.
Mãi không thể đánh trúng, ngược lại đem chính mình không đứng vững mà suýt nữa vấp ngã.
Bạn lữ của Nhã Đồ nhanh tay kéo lại nàng ta.
Nhã Đồ đã bị đả kích, tức giận đến ngực phập phồng.
"Ta biết là ngươi lúc trước giở trò quỷ.
Xem ta đánh ngươi, đến lúc đó ngươi còn dám câu dẫn giống đực khác nữa không!"
Kỷ Tán Cẩm cảm thấy thật khó hiểu, chẳng phải nãy giờ nàng còn chẳng nói câu nào sao.
Nhìn giống cái trước mặt, Kỷ Tán Cẩm chỉ muốn quay lưng bỏ về ngay.
Nhưng hai giống đực khác đã chặn lại đường đi của nàng.
Đang lúc không biết có nên đánh lại hay không.
Từ đâu một giọng nói cắt