Na Tư dừng lại để nàng leo xuống.
Ngoan Y nhanh chóng phát hiện ra nàng, chạy đến chỗ Kỷ Tán Cẩm.
Khi nhìn đến mặt của nàng, Ngoan Y hai mắt kinh ngạc trợn to, tay run rẩy chỉ vào nàng.
"Cẩm, mặt ngươi sao lại thế này!"
Phi Cát đi bên cạnh cũng ánh mắt phức tạp nhíu lại mày, nhưng hắn không trực tiếp hỏi ra lời.
"Ta giữa đêm bị bạo bệnh, lúc ngủ dậy thì đã như thế này."
Thú nhân luôn mẫn cảm với bệnh tật, nhất là với giống cái luôn coi trọng nhan sắc của mình.
Nhưng Ngoan Y cố nén xúc động muốn chạy, không nỡ làm nàng bị tổn thương đến.
"Ngươi không cho gọi Vu y sao, có thể còn chữa được không."
Kỷ Tán Cẩm lắc đầu, giọng nói không nhanh không chậm đáp:
"Ta đã gọi nhưng Vu y, nói bệnh này hắn cũng không có cách chữa."
Kỷ Tán Cẩm chính là đang nói dối.
Bất quá đây cũng là sự thật, Vu y có thật sự đến xem cũng không thể khám ra đây là bệnh gì.
Nàng nói lọt vào tai Ngoan Y lại trở thành vô lực tuyệt vọng, không còn thiết đến xấu đẹp nữa.
Đối với một giống cái, đây là cỡ nào bi ai a.
Nhưng bên cạnh Phi Cát trực giác lại cảm thấy quỷ dị, nhưng chính hắn cũng không nói rõ là như thế nào.
Ngoan Y lấy can đảm tới gần nàng nắm lấy tay, nhìn vào khuôn mặt tái nhợt có chút thương tiếc.
"Ai, ngươi cũng đừng quá buồn, vẫn có Na Tư ở bên cạnh người."
Nhưng hít lấy mùi hương trên cơ thể Kỷ Tán Cẩm, nàng không ngửi thấy mùi kết lữ.
Không khỏi nhìn nhiều một chút Na Tư.
Không phải chứ, cũng ở cùng nhau lâu như vậy rồi còn chưa có giao phối.
Không khỏi thương hại nhìn về phía Na Tư làm hắn không thể hiểu nổi, Ngoan Y có chút mừng cho ca ca nhà mình.
Còn cố tình đẩy nàng hướng về phía Phi Cát nhưng không may bị Na Tư giữ lại.
"Ta còn tưởng ngươi sẽ không đi chứ.
Ai bảo lúc ta tìm Cẩm, mặt ai đó lại hung dữ như vậy."
Nàng cũng không biết nên nói gì.
Ngoài trừ lúc thi thoảng bán manh làm nũng với nàng, Na Tư bên ngoài luôn lạnh mặt.
Chỉ đành vuốt vuốt lưng an ủi Ngoan Y.
"Ta nghe con chuột nào ồn ào như vậy, hóa ra là xấu giống cái."
Từ phía xa Lenni giương giọng chất vấn, đám đông nhanh chóng tách ra một con đường để nhường chỗ cho Lenni đang tiến đến gần.
Nghe được giọng nói kiêu căng quen thuộc, Ngoan Y khinh thường xì mũi.
Phi Cát ở đây chủ yếu vẫn là để quản nàng, có hắn nàng không dám chửi nhau với Lenni.
Rất nhiều lần trước đây vì quá xúc động, Ngoan Y còn thường xuyên ăn mệt trước nàng ta.
Có rất nhiều thú nhân ở đây chưa từng gặp qua Kỷ Tán Cẩm.
Lenni nói đã thành công thu hút sự chú ý