"Tiểu giống cái, ngươi có thể muốn giúp Ngoan Y nhưng đừng nói lung tung chứ." Mã Nhĩ lên tiếng, lời nói thấm thía khuyên nhủ nàng.
Chỉ là ánh mắt hắn nhìn Kỷ Tán Cẩm mang theo ý trào phúng.
Lúc này đã có người báo cho tộc trưởng sự việc, tộc trưởng cùng các tộc nhân khác vừa bước vào đã nghe được.
"Đây là cãi nhau chuyện gì vậy, Lê không sao chứ?" Tộc trưởng nhíu mày nhìn trước mắt, bầu không khí có gì đó không ổn.
Nhưng tình hình hiện tại phải lo cho hắn trước.
"Tộc trưởng, đột nhiên có tiểu giống cái nói chính mình biết y thuật, còn tự ý muốn chữa cho Lê đại thúc." Mã Nhĩ giành trước nói.
Những người ở đây nghe xong đều cho rằng đầu óc Kỷ Tán Cẩm có vấn đề, không ai tin điều đó.
"Tiểu giống cái, ngươi không thể nói bậy."
"Đúng vậy.
Cẩm, người nên tránh xa thì hơn."
Những lời khuyên bủa vây lấy nàng làm nàng cảm thấy thực phiền.
"Không phải ngươi mới là người không biết sao?"
"Hả? Ta..." Đột nhiên bị dội lại một câu, Mã Nhĩ có chút chột dạ, hắn cao giọng lấy lại tự tin:
"Ta sẽ là vu y đời kế tiếp, chắc chắn sớm muộn gì cũng tìm ra cách chữa."
"Ồ, ra là vậy."
Mã Nhĩ bị nàng nói cho nghẹn họng.
Đợi người tìm ra cách chữa, mộ của vị đại thúc này cỏ có thể mọc cao hơn đầu ngươi rồi.
"Tộc trưởng, ta khẳng định có thể cứu hắn.
Chỉ cần cho ta 10 ngày!"
Ngữ khí chắc nịch, tộc trưởng nghĩ đến nàng hướng dẫn bộ tộc trồng khoai lang, giống cái này rất khác người, nhưng nàng thật sự có thể làm được sao?
"Tộc trưởng, ta có thể làm chứng lời Cẩm nói là thật, ta từng thấy nàng đem một con thỏ bị gãy chân hồi phục lại, cuối cùng còn có thể chạy nhảy bình thường." Mọi người sửng sốt quay về phía giọng nói, thấy Dã Anh đang đỡ cửa thở dốc.
Hắn cũng vừa mới trở về, nghe tin đã không kịp nghỉ ngơi chạy đến.
Kỷ Tán Cẩm chợt bừng tỉnh, vừa mới đến nàng quả thật bắt gặp một con thỏ toàn thân màu bạc, toàn thân phủ lông dài như cáo bị gãy chi sau không thể nhảy.
Nàng thấy nó đặc biệt nên mới băng bó cho nó, dùng kỹ thuật nối xương hiện đại.
Dã Anh thấy còn trêu chọc nói nàng làm điều thừa.
Nhưng khi chân con thỏ lành lại thật lại dọa hắn một trận.
Chỉ là sau khi khỏi xong thì nó đã đi rồi.
"Tê..."
Chúng thú đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.
Dã Anh không phải cũng bị điên rồi chứ.
Biểu tình của các thú nhân từ như bị sét đánh chuyển sang kinh sợ, đôi mắt trừng to không dám tin, biểu cảm còn đặc sắc hơn cả khi nhìn thấy mấy vết bớt của nàng.
"Gãy chân, đó còn không phải chỉ có thể nằm chờ chết sao?" Các thú nhân lắp bắp kinh hãi.
Nàng cảm thấy từ "chết" này có hơi quá, đâu đến mức như vậy, xấu hổ giải thích:
"Cái đó, chỉ là gãy chân thôi mà..."
Tập thể hoàn toàn trầm mặc.
Nàng có ý thức được gì không vậy.
Vu y trên thế giới này hiếm đến mức bị coi là bảo vật rồi.
Vu y giỏi lại càng ít.
Nhưng cũng chưa bao giờ nghe tới vu y có thể chữa chân gãy.
Dù là "vị kia" ở kim điểu bộ lạc cũng không thể.
Nhưng