"Cẩm nhi, lần sau không cần phải làm thế"
"A?" Kỷ Tán Cẩm khó hiểu nhìn hắn.
Khoan đã, có phải điều nàng làm sẽ ảnh hưởng quan hệ giữa hai bộ lạc không?
Kỷ Tán Cẩm có chút ảo não.
Ở trong một bộ lạc đồng nghĩa với ở trong một tập thể, hẳn phải nên chú ý một chút.
"Sau này ta sẽ chú ý hơn" Nàng nghiêm túc nhìn hắn.
Na Tư giọng nói nghèn nghẹn: "Ta không phải có ý đó.
Chỉ là...cảm giác rằng ta thân là giống đực lại không thể bảo vệ tốt cho nàng"
Nghe Na Tư nói như vậy, Kỷ Tán Cẩm có chút ngượng ngùng không quen.
Kỳ thật nàng cũng có thể tự bảo vệ mình.
Chỉ là đến đây nàng lại nhớ đến rất nhiều năm về trước.
Trong lòng không khỏi chùng xuống.
Na Tư nhạy cảm cảm thấy nàng không vui, nhưng khi hắn nhìn lại sắc mặt Kỷ Tán Cẩm sắc mặt đã hòa hoãn như thường.
"Nếu vậy ta cũng mạnh lên, ngược lại ta cũng có thể bảo vệ ngươi rồi." Nàng vừa nói tựa như đùa giỡn.
Kỷ Tán Cẩm nghiêm túc nghĩ đến thế giới này phân chia sức mạnh thành cấp bậc.
Chẳng lẽ mỗi lần muốn kiểm tra năng lực của mình đến đâu lại nhờ người đến đánh với mình.
Na Tư sững sờ nhìn nàng.
Dù hắn chỉ nghĩ nàng đang đùa, nhưng Na Tư vẫn cảm thấy ấm áp.
Giống cái của hắn quả nhiên vừa đáng yêu vừa ân cần quan tâm hắn.
Na Tư lộ ra nhè nhẹ đắc ý.
Chỉ là tên tư tế đó...!từ Sử Khuynh hắn cảm giác được một cỗ uy hiếp quá không bình thường, thâm sâu không lường trước được.
Na Tư nhấp khẩn môi.
Tuyệt đối không thể để hắn lại gần Cẩm nhi.
Từ sau khi trở về, nàng lại cảm thấy Na Tư lại càng bám dính nàng hơn.
Thỉnh thoảng đang đi trên đường, Na Tư bỗng quẹo nàng rẽ sang một hướng khác.
Nàng nghi ngờ hắn đang dấu nàng chuyện gì, nhưng dù nàng nhìn chằm chằm hắn, hắn cũng dứt khoát ngậm miệng.
Nàng không còn cách nào.
Chỉ còn thiếu nước không đi vệ sinh cùng nàng thôi.
"Na Tư, ngươi tránh ra, không đừng trách ta không hạ thủ lưu tình."
Không được, nếu hắn không ở đây, ai sẽ nhìn thấy nàng rồi cướp nàng đi thì sao.
Cũng chỉ có lúc đi tắm và trước khi ngủ nàng mới cởi bỏ ngụy trang.
Na Tư làm như không có chú ý nàng sắc mặt lạnh lùng còn lời lẽ vô cùng quang minh chính đại: "Ở đây quá nguy hiểm, ta phải tới canh chừng."
Kỷ Tán Cẩm gân xanh nổi lên.
"Sắc lang! Ngươi mới là người ta đề phòng nhất đó!"
"Cẩm nhi, ta không phải lang, ta là báo"
Kỷ Tán Cẩm nghẹn lời, nàng nhận thấy hắn giống như khắc tinh của nàng, thường xuyên khiến nàng không nói nên lời.
Sau khi vừa đe dọa vừa dụ dỗ một trận mới có thể khiến hắn thỏa hiệp.
Vào một ngày khi đang cùng Ngoan Y nói chuyện.
"Cẩm, ngươi thực sự đánh với Sâm Lữ sao?" Ngoan Y đầy mặt