Lúc này hai người Từ Trúc sau khi trả ủy thác cho Dương Trung Lưu đang liền lên xe ngựa đi thẳng về Lục Phiến Môn.
Dương Trung Lưu sau khi biết chuyện của Diệp Tố Y hắn liền trông già đi mấy tuổi trong miệng lầm bẩm năm chữ: “Tại sao lại như vậy ?”.
Đối với việc này hai người Từ Trúc cũng không thể làm gì thêm.
Trong sáu vị bộ đầu của Lục Phiến Môn đi tới viện trợ, có hai vị đã mang theo tên Ma binh cấp tốc đi về Lục Phiến Môn tra khảo, còn bốn vị tiếp tục ở lại điều tra hiện trường và truy xét xem coi có còn tên Ma binh nào của Hắc Ám Thần Điện lọt lưới hay không, Thục An An cũng nằm trong số bộ đầu ở lại truy xét.
Trong xe ngựa Từ Trúc lúc này liền cảm khái:
“Tên Tú Tài kia dùng cả một đời để tìm kiếm Hoa Vô Sắc nhưng hắn lại không biết hắn đã vô tình đánh mất đi “Hoa Vô Sắc” thật sự.
Truyền thuyết kể rằng Hoa Vô Sắc không có màu sắc vô hình vô dạng nhưng lại có thể cầm nắm, hắn nào có thấy được tình thương của mẹ hắn đối với hắn lớn chừng nào, hắn cũng nào biết từ nay hắn đã hết cơ hội để được nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ hắn.
Truyền thuyết kể Hoa Vô Sắc có mùi thơm nhè nhẹ, nhưng không ai biết nó bắt đầu từ đâu.
Hắn nào có biết….”.
Thiết Kinh Thiên lúc này chỉ có thể lặng im nghe nàng càm ràm.
Sau khi đưa Phù Sinh Hoa cho tên Tú Tài hai người cũng chỉ có thể lặng im bỏ đi.
Hai người cũng không thể nhẫn tâm cưỡng ép hắn phục dụng Phù Sinh Hoa dù sao đó cũng là do mẹ của hắn hóa thành.
Còn việc hắn có sử dụng hay không hoàn toàn không liên quan tới hai người.
Rất nhanh hai người Từ Trúc cũng đã về tới Lục Phiến Môn.
Tuy nhiên lúc này trước đại môn của Lục Phiến Môn đã tụ tập một đám Cẩm Y Vệ.
Mà đứng ở giữa là đương kim Thái Tử của Đại Lý quốc.
Thấy Thái Tử, Từ Trúc liền cảm thấy không lành.
Dù nàng còn đang ở trạng thái nam thân nhưng khi đối mặt Thái Tử nàng hoàn toàn không tự tin chút nào.
Đúng như nàng lo sợ, Thái Tử sau khi thấy nàng liền nói:
“Nghê Thường dạo này nàng ở đây vui chứ ?”
Từ Trúc lúc này đã sợ đến tê dại cả người nhưng nàng vẫn nói:
“Nghê Thường nào ? Ngươi đang nói gì vậy ?”.
Thái Tử lúc này liền cười cười nói:
“Chỉ là một con Chuyển Thân Trùng mà nàng cũng nghĩ qua mặt được ta ? Nàng cũng rất to gan dám chạy trốn khỏi ta, hay nàng không quan tâm đến sống chết của mẹ nàng nữa ?”
Lúc này Từ Trúc đã không nhịn nổi nữa nàng gằng giọng:
“Ngươi đã làm gì mẹ của ta ?”
Thái Tử liền trầm giọng:
“Nàng nên chú ý lại giọng điệu của nàng, nàng chính là vị hôn thê của ta.
Ta không mong nàng giữ thái độ đó khi nói chuyện với trượng phu của nàng.” — QUẢNG CÁO —
Từ Trúc lúc này liền nhẹ giọng:
“Nếu vậy ngài muốn ta phải làm như thế nào, thì ngài mới có thể buông tha mẹ của ta ?”
Thái Tử liền cười cười hắn bước tới vuốt nhẹ mặt của Từ Trúc hắn nói:
“Kế tiếp nàng mau theo ta về Hoàng Cung, nàng quên rằng ba ngày nữa sẽ là hôn lễ của hai ta hay sao ? Sau khi chúng ta thành thân ta liền nói cho nàng biết tình trạng của mẹ nàng.”
Từ Trúc lúc này cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Nhưng Thiết Kinh Thiên phía sau nàng lại không dễ chịu như vậy.
Hắn liền bước tới hất tay của Thái Tử ra, rồi hắn trầm giọng:
“Lý Hiển Thần ngươi muốn làm gì, nàng bây giờ đã là thành viên của Lục Phiến Môn không phải ngươi muốn làm gì liền làm.”
Tuy nhiên sau lưng Thái Tử liền xuất hiện một người đàn ông trung niên tướng mạo có bảy phần giống với Thiết Kinh Thiên nhưng có phần uy vũ và oai nghiêm hơn.
Hắn là Thiết Cao Lịch-Môn Chủ của Lục Phiến Môn.
Thiết Cao Lịch nhìu mày quát Thiết Kinh Thiên:
“Thiên nhi, ngươi đang làm gì ? Nàng vốn là quận chúa của Đại Lý quốc, nàng với Thái Tử cũng đã có hôn ước, ngươi chớ có làm càn.”
Thiết Kinh Thiên thấy cha hắn ra mặt, khí thế cũng liền hạ xuống, nhưng hắn vẫn kiên cường đứng vững trước mặt Từ Trúc, hắn nói:
“Thưa cha, Từ Trúc cho dù nàng ấy là quận chúa đi nữa thì nàng cũng đã bỏ trốn ra khỏi Hoàng Cung chứng tỏ nàng ấy cũng không mong muốn gì làm vợ của Lý Hiển Thần.
Hơn nữa hắn một cái thị huyết, hiếu sát hoàn toàn không xứng làm trượng phu của nàng ấy.
Chúng ta đường đường là một danh môn chính phái, không thể thấy nàng ấy gặp nguy hiểm mà không cứu.”
Từ Trúc lúc này trong lòng đã loạn thành một đoàn.
Đến tận bây giờ nàng cũng đã chấp nhận bản thân cũng đã trở thành một cái nữ nhân, trong vô thức nàng đã quen với sự che chở của Thiết Kinh Thiên.
Nhưng một tia nam nhân còn xót lại thì đang gào thét trong đầu Từ Trúc:
“Ngọa tào, hắn vậy mà thực sự thích ta.
Nếu ở nữ thân thì thôi đi, đằng này từ