“Nàng muốn về Lục Phiến Môn sao ?”
Từ Trúc liền gật đầu.
Thái Tử lại nói:
“Nếu ý nàng đã quyết ta liền không cản.
Tuy nhiên ta sẽ cho Cẩm Y Vệ và Triệu Phi Yến tới hộ tống nàng, đây là nhân nhượng cuối cùng của ta.
Ta không thể để Thái Tử Phi của ta một thân một mình đi ra khỏi Hoàng Cung được.”
Từ Trúc đáp:
“Cảm ơn ngài.”
Thái Tử liền gật gật đầu.
Sau đó hắn lấy ra đá truyền âm báo cho Đại Tổng Quản chuẩn bị cho Từ Trúc xuất cung.
Nhìn Từ Trúc bắt đầu ra khỏi Hoàng Cung, Thái Tử liền khẽ thở dài không biết đến khi nào nàng mới thật lòng chấp nhận hắn.
****
Sau vài canh giờ Từ Trúc cũng đã sắp về tới Lục Phiến Môn.
Trên đường đi nàng với Triệu Phi Yến ngồi trong xe ngựa liền yến yến oanh oanh nói chuyện chọc ghẹo lẫn nhau.
“Phi Yến tỷ tỷ, tỷ ngày càng đẹp ra nha.
Chỗ này nữa, ngày càng to ra a~, ta ghen tỵ chết mất.”
Nói rồi Từ Trúc liền xông tới ăn đậu hũ của Triệu Phi Yến.
Tận hưởng phúc lợi duy nhất của việc làm nữ nhân là có thể tùy tiện sờ nữ nhân khác.
Đây là lần đầu tiên Triệu Phi Yến được gặp Từ Trúc sau khi nàng bỏ trốn khỏi Hoàng Cung đi đến Lục Phiến Môn.
Dù là hôn lễ của Từ Trúc và Thái Tử nàng cũng có tới dự.
Tuy nhiên lúc đó Từ Trúc bị Thái Tử quản rất chặt không cho nàng tiếp xúc với ai, nàng lại đội một cái khăn trùm tân nương hoàn toàn không thấy được gì chứ đừng nói giao tiếp với Triệu Phi Yến.
Triệu Phi Yến thấy Từ Trúc lao tới sờ ngực mình như một cái tiểu sắc lang, nàng liền thuận tay cho Từ Trúc một chưởng tùy tiện đè xuống sàn xe ngựa.
Kế tiếp nàng đưa ma trảo của mình lên cặp tiểu bạch thố của Từ Trúc mà xoa nhẹ.
“Uy! Của ngươi cũng rất mau lớn nha~.
Không ngờ để ngươi với Thái Tử mấy hôm lại có thể ngày càng đầy đặn hơn.
Tên Thái Tử đó cũng có chút tay nghề đó chứ.”
Từ Trúc lúc này đang nằm bẹp dưới sàn van xin:
“Yến tỷ tỷ, Yến nữ hiệp, mau buông tay a~.
Ta biết lỗi rồi xin tha cho ta ~”
Triệu Phi Yến liền cười khanh khách buông tay ra, nàng nói:
“Coi ngươi còn dám ăn đậu hũ của ta nữa không ? Còn nữa chừng nào ngươi mới cho ta làm a di.
Ta nghe thị nữ trong cung nói các ngươi tối nào cũng “đại chiến” tới nữa đêm a~.
Ta không tin đến tận bây giờ còn chưa có chút thành quả nào.”
Từ Trúc liền đỏ mặt đáp:
“Tỷ đừng nghe người ta nói bậy.
Ta với hắn không có gì xảy ra cả.
Ta một thân này còn chưa bị vấy bẩn.”
Triệu Phi Yến nhìn cổ tay của Từ Trúc còn hiện vết bầm mờ mờ, liền nhìn nàng mà cười thâm ý:
“Được thôi, được thôi.
Ngươi vẫn còn là xử nữ, vẫn đáng yêu trong sáng như này nào.
Kế tiếp sinh ra hài tử nhớ cho ta xem mặt là được rồi, ta không yêu cầu nhiều.”
— QUẢNG CÁO —
Từ Trúc: …
Nàng cũng lười giải thích tiếp, trong ấn tượng của mọi người thì Thái Tử cơ bản không thể nào mà bỏ qua cho nàng.
Nên nàng càng giải thích thì càng khiến người khác hiểu lầm.
Nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài.
Rất nhanh cũng đã đến trước đại môn của Lục Phiến Môn.
“Đây là Lục Phiến Môn à ? Quy mô cũng không hề kém Hoàng Cung của chúng ta một chút nào.”
Hai người Từ Trúc và Triệu Phi Yến lần lượt bước xuống xe ngựa.
Thục An An và Thất Đại Tiên Tử của Dược đường đã đứng đợi sẵn hai nàng ở trước cổng.
Ngoài mấy người Tạ Kim Vũ cũng xuất hiện thêm một số vị sư tỷ mà Từ Trúc chưa từng gặp, có lẽ đây là mấy vị sư tỷ mà Thục An An nói đã ra ngoài chấp hành nhiệm vụ lúc nàng còn ở Lục Phiến Môn.
Các nàng bảy người mặc quần áo màu sắc lần lượt là đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím.
Ai cũng xinh đẹp kiều diễm xinh đẹp động lòng người, các nàng chỉ an tĩnh đứng ở đó thôi cũng khiến người xem cảm thấy thỏa mãn thị giác.
Lúc Từ Trúc đánh giá các nàng, thì các nàng cũng lần lượt đánh giá Từ Trúc.
Biểu cảm trên mặt mỗi người mỗi khác có người lãnh đạm, có người vui mừng, có người gật đầu cười khẽ, cũng có người đối với nàng hiếu kì, riêng Tạ Kim Vũ nhìn nàng với ánh mắt không tự nhiên.
Thấy vậy Từ Trúc liền nói:
“Nhị sư tỷ, nếu vì muội đi mà không từ biệt khiến tỷ không hài lòng thì ở đây muội xin đươc xin lỗi các tỷ.
Lúc đó Thái Tử đột ngột xuất hiện muội cũng không ngờ hắn tới đây.
Muội cũng bất đắc dĩ bị hắn mang về Kinh Thành thôi.
Xin các tỷ thứ lỗi.”
Nói rồi nàng hơi cúi người hướng các vị sư tỷ của mình xin lỗi.
Tạ Kim Vũ thấy vậy liền nói:
“Bát muội đừng có suy nghĩ nhiều.
Thấy được muội bình an về là chúng ta đã rất vui mừng.
Còn việc muội không từ mà biệt chúng ta biết muội có nỗi khổ riêng.
Chúng ta cũng không trách cứ gì muội.”
Thục An An cũng thêm vào:
“Ngươi một ngày là đệ tử của Dược đường, liền cả đời là đệ tử của Dược đường.
Bọn ta sao có thể trách cứ được ngươi.
Ngươi còn không biết sau khi ngươi đi, Dược đường liền do Thất sư tỷ của ngươi chịu trách nhiệm nấu ăn, mà trù nghệ của nàng chỉ hơn ta một tí thôi, nên từ trên xuống dưới Dược đường đều cực kì nhớ ngươi a~~”
Từ Trúc liền cười hì hì:
“Vậy để tối nay ta lại nấu đãi mọi người.”
Tất cả trên dưới Dược đường nghe vậy liền rất vui mừng, ngay cả Đại sư tỷ cũng thầm niệm trong lòng:
“Thật tốt quá Bát muội đã về, “Gải Độc Đan” của ta chỉ còn đúng 2 viên thôi a~”
Sau đó Từ Trúc liền hướng Triệu Phi Yến bên cạnh giới thiệu:
“Đây là Triệu Phi Yến tỷ tỷ, nàng là khuê mật từ nhỏ của ta.
Nay nàng được lệnh của Thái Tử hộ tống ta đến đây.”
Mọi người liền hướng Triệu Phi Yến chào hỏi, nàng cũng rất vui vẻ làm quen mấy vị sư tỷ của Từ Trúc.
— QUẢNG CÁO —
Sau khi mọi người đã quen biết nhau không khí bắt đầu hòa hoãn.
Từ Trúc liền hướng Thục An An hỏi:
“Không biết Thiết đại ca bệnh tình thế nào rồi ? Có nặng lắm không ?”
Mấy vị sư tỷ của nàng nghe vậy liền nhìn nàng với Tạ Kim Vũ với ánh mắt cổ quái nhưng không ai nói gì thêm.
Thục An An cũng trầm ngâm một lúc rồi mới nói:
“Tốt nhất là ngươi theo ta đi gặp hắn.
Còn vị Triệu nữ tướng này cứ để cho bọn Tạ Kim Vũ tiếp đãi.”
Từ Trúc liền gật đầu chậm rãi đi theo Thục An An đi gặp Thiết Kinh Thiên.
Đi đến trước cửa phòng Thục An An liền gõ cửa nói:
“Thiết tiểu tử, Từ Trúc đã đến gặp ngươi.
Ngươi còn không mau chóng đi ra đón tiếp nàng.”
Thiết Kinh Thiên liền nhanh chóng bước ra mở cửa.
Thiết Kinh Thiên lúc này cũng không khác lúc nàng gặp hắn mấy ngày trước bao nhiêu, chẳng qua hốc mắt hắn lõm sâu, mùi rượu trên người nồng nặc, trước ngực có thêm một vết sẹo dài nhưng