Ta Không Làm Thái Tử Phi Ta Muốn Lấy Lão Bà!

Thục An An


trước sau



Trời đã bắt đầu đổ mưa, từng hạt mưa đục ngầu rơi xuống mặt đất phát ra từng tiếng kêu nặng trịch.
Bầu không khí lúc này như đang cô đặc lại.

Hơn vạn con ngươi đang nhìn chằm chằm vào Quỷ Sát đang thương tích đầy mình.

Dù hắn có mạnh hơn đi nữa thì cũng không thể nào địch lại vạn người hợp kích.
Chính là Quỷ Sát không ngờ mới mấy chục năm mà nhân tộc lại ra nhiều kẻ khó chơi đến như vậy.

Ban đầu là một con ả có khả năng sử dụng Chúc Phúc Của Quang Minh Nữ Thần hủy diệt hết một nữa binh lực của hắn.

Thêm tám tên Đại Thừa Sơ Kì bám dai như đỉa và cả một thằng nhãi có khả năng sử dụng Lôi Điện vốn là khắc tinh của Quỷ Tộc nữa.
Ngoài ra hắn còn ẩn ẩn phát hiện người của Hắc Ám Thần Điện đang quan sát từ xa.

Nhưng theo tác phong làm việc của Thần Điện thì cho dù hắn chết ở đây thì cũng không ai đến cứu hắn.
“Đến nước này thì chỉ có thể liều cái mạng Quỷ này thôi.”
Nói rồi hắn cầm Quỷ Kiếm hướng sừng của mình dứt khoát chặt xuống.

Sau đó hắn tiếp tục rạch cổ tay khiến từng dòng máu xanh lục chảy ra.

Hắn dùng máu của mình vẽ lên cái sừng quỷ của mình từng kí tự quỷ dị.
Bọn người Huyền Thanh Tử linh cảm có điều không ổn dù không biết Quỷ Sát đang làm gì nhưng vẫn liền nhao nhao tấn công muốn làm gián đoạn mưu đồ của hắn.
Tuy nhiên sau một hồi rượt đuổi ngoài cắt đi một lọn tóc của Quỷ Sát thì họ cũng không thể làm gì thêm.
Sau đó Quỷ Sát hướng lên trời mà quăng ra cái sừng đã được hắn vẽ dày dặc các kí tự kì lạ.

Hắn đã hoàn thành xong nghi thức hiến tế.


Cái sừng quỷ phát ra từng tia sáng tím rồi vỡ vụn thành từng làn khói bao phủ Quỷ Sát.

Dưới chân hắn lúc này xuất hiện thêm một trận pháp mang hơi thở cổ xưa và âm tà đến đáng sợ.
Quỷ Sát lúc này liền hét lớn:
“Hỡi Quỷ Tổ, xin hãy lắng nghe hậu duệ của ngài.

Xin ban cho ta sức mạnh vô thượng để làm rạng rỡ thanh danh Quỷ Tộc, để ta đem những kẻ dám xúc phạm đến tôn nghiêm Quỷ nghiền thành tro bụi.”
Từng làn khói đen theo đó thấm vào da thịt hắn, khí tức của hắn cũng theo đó mà tăng dần lên Đại Thừa Hậu Kỳ đỉnh phong.
Thiết Cao Lịch thấy vậy liền dứt khoát hướng bảy vị cao thủ còn lại hét to:
“Mau tự bạo Khí Linh trước khi hắn tiến vào Vương giả cảnh giới, nếu không chúng ta liền bị hắn tru sát !”
Bảy vị cao thủ liền hơi chần chừ, dù sao để tế luyện một cái Khí Linh cũng tốn rất nhiều thời gian và tài nguyên nên không ai muốn đem Khí Linh của mình đi tự bạo.

Nhưng rồi bọn họ lại nhìn thi thể lạnh lẽo của Vạn Hoa Cung Chủ đang còn nằm ở phía xa trong mắt xuất hiện thêm mấy tia quyết tâm.
Bạo!...!Bạo!....Bạo!
Từng cái Khí Linh được tế ra bay thẳng đến trước mặt Quỷ Sát mà tự bạo mang theo từng tiếng nổ kinh thiên động địa.

— QUẢNG CÁO —
Tám vị cao thủ lần lượt phun ra từng ngụm máu tươi do bị Khí Linh tự bạo mà phản phệ.
Ở chỗ của Quỷ Sát vốn đang đứng bây giờ có thêm một cái lỗ to trăm trượng, hắn bị Khí Linh tự bạo nổ cho xơ xác, từng miếng khôi giáp nứt ra hiện rõ từng vết thương thịt máu mơ hồ.

Tóc của hắn cũng do dùng tuổi thọ hiến tế mà trở nên bạc trắng.
Tuy vậy mấy người Huyền Thanh Tử đã thành công đem hiến tế của Quỷ Sát dừng lại.
Quỷ Sát cả người đau đớn hét to tức giận.

Hắn đứng bật dậy hai mắt đỏ rực nhìn chòng chọc đám người Huyền Thanh Tử.
“Hôm nay các ngươi đừng hòng mong có thể sống sót mà rời khỏi đây !”
Kế tiếp hắn cùng cái bóng của mình tách ra tuy nhiên hắn không liền tấn công mấy người Huyền Thanh Tử mà lao tới chỗ Thục An An.

Theo hắn đánh giá nơi này phòng thủ là yếu ớt nhất, ngoài ra người đàn bà này với hắn có chút quan hệ sâu xa.
Thiết Kinh Thiên lúc này vẫn còn đứng vững trước Thục An An, đối với hắn Thục An An giống như là người thân ruột thịt của hắn dù hắn có chết cũng phải bảo vệ nàng.
Nhưng Thiết Kinh Thiên nào có là đối thủ của Quỷ Sát.

Dù hắn đã dồn hết sức bình sinh vào Lôi Đình Cự Phủ mà vung ra một trảm, nhưng lại bị Quỷ Sát tùy tiện gạt qua một bên rồi bồi thêm một chưởng đánh ra phía xa miệng phun một ngụm máu tươi.
Quỷ Sát đã áp sát thành công Thục An An.

Hắn đang lạnh lùng nhìn nàng.
Các nữ đệ tử của nàng thấy vậy liền ào lên dùng thân thể che trước mặt nàng, các nàng ai cũng xinh đẹp mĩ lệ nay lại thêm vẻ quyết tuyệt bi tráng.
Thục An An thấy như vậy liền khẽ mỉm cười thỏa mãn:
“Đời này được nuôi dạy các ngươi chính là niềm vui lớn nhất của ta.

Tuy nhiên không có một người mẹ nào có thể nhìn con mình chết đi vì bản thân cả.

Đám quỷ nhỏ ngủ một lát đi, chút nữa về ta lại nấu đãi các ngươi một bữa.”
Sau đó nàng miết nhẹ Bích Lan Huyền Tố Ngọc trên tay theo đó từng làn u hương bay ra bao phủ lấy đám Từ Trúc.

Linh Kĩ thứ hai của Bích Lan Huyền Tố Ngọc – Lời Ru Trong Đêm.
Nhìn thấy từng nữ đệ tử lần lượt ngã xuống ngủ thiếp đi, trong đó Từ Trúc trước khi gục còn cố gắng nắm chặt lấy tay nàng.

Trong mắt nàng hiện rõ nét buồn bã, tuy nhiên nàng vẫn phất nhẹ tay áo ôn nhu đưa từng “đứa con” của mình bay đến bên cạnh Thiết Kinh Thiên.
Thiết Cao Lịch ở phía xa thấy cảnh này răng liền muốn cắn như nát ra, đối với hắn Thục An An như là muội muội ruột, từng vào sinh ra tử với hắn vô số lần.


Tuy nhiên do phản phệ từ việc Khí Linh tự bạo nên khiến toàn thân hắn vô lực, nhất thời không thể di chuyển.

Dù hắn vẫn sử dụng được Linh Khí nhưng không thể nào công kích tới chỗ Thục An An.

Hắn bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn bi kịch này.
Thục An An bình thản nhìn lấy Quỷ Sát:
— QUẢNG CÁO —
“Cảm ơn ngươi đã chờ đợi.

Ta đúng đã từng cứu ngươi, nhưng đó là việc của quá khứ.

Ta chỉ là một Trị Liệu Sư không hề có khả năng công kích nào.

Ngươi không cần phải đề phòng ta đến như vậy.

Hãy để cho ta chết trước khi các nàng tỉnh dậy, nếu

không đám quỷ nhỏ này sẽ đau lòng lắm.”
Nàng nhìn mấy người Từ Trúc đang ngủ say lần cuối rồi chậm rãi nhắm mắt.

Nàng nhớ lại từng khuôn mặt non nớt của họ khi vừa vào Lục Phiến Môn.

Vương Ngọc Yến nghiêm túc, Tạ Kim Vũ giảo hoạt, Khổng Tú Tú đạm mạc, Hoàng Linh Nhi hoạt bát….

và Từ Trúc… không hiểu sao nàng luôn có cảm giác nhóc con này sau này sẽ được vạn người triều bái nhưng bây giờ nàng vẫn còn khá ngốc manh.

Nghĩ đến khuôn mặt sợ hãi sắp khóc của Từ Trúc khi ở trong rừng thí luyện làm nàng khẽ mỉm cười.

“Đến lúc phải đi rồi sao ? Các tỷ muội… mọi người đợi ta có lâu lắm không ?”
Lưỡi của Quỷ Kiếm cũng theo đó chầm chậm đi lướt qua cái cổ trắng ngần của nàng.
Thiết Kinh Thiên ở phía xa hét lên tê tâm liệt phủ:
“Thục A Di !!!!”
Mưa ngày một lớn, mang theo từng tiếng sấm thật to như đánh vào trong lòng người.

Mộc Cát Nhĩ ở phía xa thấy cảnh này cũng phải dừng lại việc đánh vang Quang Minh Chiến Cổ.

Cả thế giới bỗng chốc im lặng chỉ còn tiếng hét của Thiết Kinh Thiên bị từng tiếng sấm dần át đi.
Hắn nhào lên ôm lấy thủ cất của nàng rồi khóc thật to.

Khi chết đi trên mặt của nàng vẫn hiện nụ cười dịu dàng.

Cả đời này hắn chỉ khóc đúng hai lần, lần đầu tiên trong đám tang của mẹ hắn và đây là lần thứ hai.
Theo Thục An An chết đi thì Bích Lan Huyền Tố Ngọc cũng theo đó mà vỡ vụn hóa thành từng trận gió nhẹ tản đi khắp nơi.

Mấy người Từ Trúc, Tạ Kim Vũ,… vì đó cũng mau chóng tỉnh lại.
Nhưng… thứ đầu tiên mà các nàng thấy sau khi tỉnh lại là cảnh Thiết Kinh Thiên đang ôm lấy thi thể không trọn vẹn của Thục An An mà khóc rống.
“Thục… Thục … A Di !”
Các nàng nghẹn ngào bật khóc thật to, mới vừa rồi vị a di hiền từ ấy còn nói chuyện vui vẻ với các nàng.
Tạ Kim Vũ hai mắt đỏ bừng nhìn Quỷ Sát mà thê lương gào hét:
“Tại Sao ? Tại sao ngươi giết a di của bọn ta ? Vì lý do gì ngươi dám lấy đi vị a di dịu dàng của bọn ta ?”
Hoàng Linh Nhi liền ôm chặt lấy Tạ Kim Vũ mà than:
“Nhị sư tỷ đừng chọc giận hắn nữa.


Chúng ta không phải đối thủ của hắn đâu.”
Còn Từ Trúc, nàng thì chết lặn rồi.

— QUẢNG CÁO —
Nàng đã được nếm qua mùi tử vong một lần, nàng khao khát có cuộc sống bình thường.

Nhưng vì sao hết lần này tới lần khác nàng lại bị Vận Mệnh coi thành một trò đùa, cứ kéo nàng vào bi kịch này tới bi kịch khác.
Thiết Cao Lịch ở phía xa cũng không đành lòng nhìn cảnh này.

Hắn nắm chặt bàn tay đến nổi móng tay đã đâm thẳng vào thịt chảy máu tươi mà hắn cũng không hề hay biết.

Hắn chống lên Chính Nghĩa Trọng Đao bất chấp cả người đang tê liệt, hắn lê từng bước chân tới chỗ di thể của Thục An An.
“Thiết đại ca, đây là Thiên nhi sao ? Khả ái quá cho muội bồng được không ?”
“Vậy là… huynh và Mặc tỷ tỷ sẽ thành hôn sao ? Yên tâm đi ~ muội không buồn đâu, hai người vốn rất xứng đôi mà !”
“Thiết đại ca ! Sao huynh bị thương nặng thế này, yên tâm đi ~ muội còn ở đây huynh không chết được đâu.”
“Thiết đại ca ! Huynh mặc trang phục của Môn Chủ uy vũ quá !”
“Thiết đại ca ! Huynh sau này sẽ cưới muội đúng không ?”
“Thiết đại ca !...”
“Nếu sau này… muội chết đi vì huynh hay vì Lục Phiến Môn.

Thì huynh xin hãy đừng buồn khi đó muội cũng sẽ ra đi trong thanh thản, vì huynh và Lục Phiến Môn này là thứ mà muội yêu nhất.”
Trên gương mặt góc cạnh uy vũ của hắn bắt đầu lăn dài từng hàng nước mắt.

Người con gái trước mặt này là người mà hắn cả đời này cảm thấy có lỗi nhất.

Hắn lớn lên cùng nàng, hắn học tập cùng nàng, nàng vì hắn mà sửa túi nâng khăn, nhưng hắn lại không thể cho nàng một danh phận.

Hắn thề sẽ bảo vệ nàng cả đời, nhưng giờ thì sao ? Hắn dù đã cường giả Đại Thừa, hắn đã là Môn Chủ của Lục Phiến Môn, nhưng hắn lại không thể hoàn thành bất kỳ lời hứa nào của mình với nàng.

Hắn… xứng đáng với nàng sao ?
Mưa ngày càng lớn, nhưng không thể nào làm dịu bớt nỗi đau thương trong lòng mỗi người.
Quỷ Sát thấy cảnh này liền cười lạnh, hắn trực tiếp mặc kệ mà bay đi.
Tạ Kim Vũ thấy vậy liền hướng hắn mắng lớn:
“Tên khốn ! Ngon thì xuống đây giết luôn ta…”
Cũng không đợi nàng nói xong phía sau lưng Từ Trúc có thêm một cái bóng đen.

Đó là Quỷ Ảnh nó muốn giết Từ Trúc.

Không hiểu vì sao mà từ cơ thể Từ Trúc có một cỗ khí tức làm nó khó chịu như muốn quỳ bái.

Nhưng tu vi của nàng lại quá yếu nên liền khiến nó động sát tâm..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện