Thẩm Lan lẳng lặng nằm nghe Bùi Thận miêu tả về tương lai.
Trong cơn tĩnh lặng đó, nàng dần dần sinh ra một nỗi tuyệt vọng.
Nếu sau này phải làm thiếp cả đời, có khác gì như đã chết?
Còn sống là Thấm Phương, mà chết là Thẩm Lan.
Chết? Suy nghĩ này vừa hiện ra, Thẩm Lan chợt choàng tỉnh như bị điện giật.
Nàng trân trọng sinh mạng của người khác, cũng trân quý tính mạng bản thân mình.
Nghĩ đến đây, Thẩm Lan lại dần dần sinh ra một chút dũng khí.
Người chỉ cần còn sống, hết thảy đều có hy vọng.
Nàng mơ mơ màng màng suy tư một đêm.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một cách —— kiên nhẫn kéo dài thời gian.
Thẩm Lan có sự dẻo dai ngoan cường từ trong xương cốt, chính nhờ nó, nàng có thể dùng thời gian một năm lừa gạt Lưu mụ mụ, dùng thời gian ba năm hủy đi giấy bán thân làm nô của mình.
Hiện nay cũng chỉ mới mấy năm trôi qua mà thôi, một năm không đủ thì hai năm, hai năm không đủ thì ba năm.
Năm rộng tháng dài mài qua mài lại, chờ Bùi Thận lỏng lẻo canh gác hoặc là không còn hứng thú với nàng nữa, nàng luôn luôn có thể tìm được cơ hội thoát thân.
Cũng như lời Bùi Thận nói, cả đời hai người bọn họ đều phải cột vào với nhau.
Đổi cách nói khác, nàng cũng có thời gian cả đời để đợi Bùi Thận lơ là, cho đến ngày đạt được tự do.
Đã quyết định xong, Thẩm Lan lại suy tư ngày mai nên đối phó Bùi Thận như thế nào, có cần cho y chút ngon ngọt hay không, nhưng rốt cuộc không kháng lại được bệnh tình mệt mỏi, nàng từ từ thiếp đi.
Sớm hôm sau, nàng mơ mơ màng màng bị bế lên xe ngựa, tới trạm Cô Tô thì đổi sang ngồi thuyền quan.
Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Lúc Thẩm Lan tỉnh lại đã là giữa trưa.
Thấy nàng tỉnh, Bùi Thận buông quyển sách trong tay xuống, lệnh người hầu trên thuyền bưng thuốc lên.
Thẩm Lan nhíu mi, bưng chén uống cạn một hơi, lại bốc một trái long nhãn ăn cho vơi bớt vị đắng.
“Long nhãn này ở đâu ra vậy?” Thẩm Lan chán chường hỏi.
Bùi Thận nhìn chằm chằm tay nàng, thấy ngón tay trắng nõn như ngọc cầm một trái long nhãn dày cơm nhẵn vỏ, mọng nước óng ánh.
Trái long nhãn len qua hàm răng nàng, từ từ bị đôi môi đỏ ửng ngậm lấy.
“Đưa từ Triều Châu tới.” Tri phủ ở đó là bạn đồng niên của y.
Nói xong, Bùi Thận lại cười: “Nàng lột cho ta một trái đi.”
Thẩm Lan chẳng hiểu ra sao, cũng lười lột cho y, chỉ nhạt nhẽo nói: “Ta đói bụng.”
Bùi Thận dạt dào hứng khởi bị tạt gáo nước, bực mình vẫy tay gọi nha hoàn bưng chén cháo cá tươi lên.
“Nếm thử đi, gạo thơm Hàng Châu hầm trên lửa nhỏ, cá đối vùng Hưng Hóa Quân thì dùng dao băm nhuyễn, áp chảo với muối và ít dầu mè, thích hợp làm món khai vị bổ dưỡng cho người mới bệnh dậy.”
Thẩm Lan cầm muỗng, múc vài muỗng ăn một chút thì thả xuống.
Thấy nàng cả người uể oải, Bùi Thận nhíu mày: “Ăn không hợp sao?”
Thẩm Lan lắc đầu: “Uống thuốc không đã đủ no rồi, ta còn buồn ngủ nữa.”
Ngày ấy, nàng chèo thuyền trốn chạy dang gió lạnh cả hơn nửa canh giờ, trở về bị nhục mạ, đã cảm lạnh mà tinh thần còn bị kích động, cuối cùng mới đổ bệnh nặng.
Lúc này tuy đã ngưng sốt, nhưng bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ.
Cơ thể nàng vẫn vô cùng mệt mỏi, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.
“Chờ tới Nam Kinh thì tìm thêm vài đại phu tốt hơn tới khám.” Bùi Thận nói: “Nhưng nàng phải ăn uống cho đàng hoàng.”
Thẩm Lan lắc đầu, chán nản khảy muỗng sứ: “Ta muốn ra ngoài dạo một lát.”
Bùi Thận lắc đầu: “Ngoài thuyền gió lớn, nàng chưa lành bệnh, không nên ra dang gió.”
Thẩm Lan rũ mi, khẽ nói: “Ta không muốn đi Nam Kinh.”
Bùi Thận lại phát bực, cười mắng nàng: “Lại bướng bỉnh nữa!”
“Nếu ta vào thành, nữ quyến trong tộc của ngài phải tới bái kiến ta.
Các nàng thấy ta chỉ là đứa thiếp hầu, nhưng e ngại quyền thế của ngài mà phải bợ đỡ ta, cũng chẳng vui vẻ gì, kiểu gì cũng bày ra ngoài mặt.
Chưa biết chừng còn có người nói móc nói mỉa ta.
Ta không thèm đi!”
Thẩm Lan không muốn liên can gì tới người nhà của Bùi Thận, cũng không thích nhận những ánh mắt nịnh nọt bề ngoài, ngầm che đậy sự khinh miệt bên trong.
Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Quan trọng nhất chính là, tách khỏi Bùi Thận, nàng có lẽ còn có cơ hội chạy trốn.
Gương mặt nàng vì bệnh mà trắng nhợt, nhẹ chau đôi mày, yếu ớt tựa Tây Thi, trông thật là đáng thương.
Bùi Thận thấy mà tơ tưởng xa xăm, trong lòng ngứa ngáy, thò tay kéo lấy tay nàng.
Bàn tay kia trắng nõn sáng bóng, ngón tay chúm chím như búp măng, hơi phiếm chút lạnh lẽo, ngỡ là được khắc từ bạch ngọc.
Bùi Thận vuốt ve vài cái, lòng hơi nhộn nhạo, than thở sao nàng vẫn chưa khỏi bệnh.
Hồi lâu sau y mới nói: “Bọn họ đều xuất thân gia giáo có học, chắc hẳn không đến nỗi không biết điều như thế.”
Thẩm Lan cười lạnh đáp: “Bọn họ đều là tiểu thư khuê các, gia giáo có học, độc mỗi ta là ngựa gầy, điêu ngoa tùy tiện.”
Bùi Thận ngạc nhiên: “Ta nói vậy khi nào?”
Thẩm Lan rút tay ra, lạnh nhạt nói: “Ngài tuy không nói thẳng, nhưng lời trong ý ngoài đều biểu đạt ý này đó thôi.”
Bị nàng khích bác nhiều lần, nghi ngờ nàng có phải lại định tách mình ra để bỏ trốn hay không, Bùi Thận bắt đầu không vui, cảnh cáo nàng: “Nàng nghe lời đi.”
Thẩm Lan hỏi lại: “Ta còn chưa đủ nghe lời sao?”
Bùi Thận bị nàng chọc tức, cả cười: “Nàng thế này mà gọi là nghe lời, dưới gầm trời này còn ai là không nghe lời nữa?”
Thẩm Lan liếc nhìn y: “Tối qua ngài nói với ta thế nào?”
Bùi Thận ngẩn ra, nghe Thẩm Lan gằn từng chữ một lặp lại: “Nàng thích mua gì thì mua.
Nàng thích đi đâu, chờ có rảnh ta đều dẫn nàng đi.” Nói xong, hỏi vặn lại: “Ngài mới nói tối qua, lúc này đã trở mặt không nhận lời nữa?”
Bùi Thận hơi bực: “Thế bây giờ ta không phải đang dẫn nàng đi Nam Kinh sao?”
Thẩm Lan thong thả ung dung lột một trái long nhãn: “Nhưng ta không muốn đi Nam Kinh, ngài vẫn cứ xâm phạm nguyện vọng của ta.” Nói rồi, than thở một câu: “Làm thiếp thế này thì có gì hay đâu.”
Bùi Thận nghẹn lời, nghi ngờ nàng có phải lại nảy ra ý tưởng ghê gớm gì không, suy tư luôn mãi, y lui nửa bước: “Nàng nếu không muốn gặp bọn họ, cứ ở trong viện đừng ra ngoài là được.
Ta sai nha hoàn bà vú canh ngoài cửa, sẽ không để người nào vào trong.” Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Thẩm Lan hừ lạnh: “Ngài nhân lúc ta bệnh tật đầu óc hồ đồ định lừa gạt ta đấy phỏng? Chờ tới Nam Kinh, họ hàng nhà ngài nhất định sẽ phải dọn chỗ ra cho chúng ta vào ở.
Chẳng lẽ ta còn có thể không đụng mặt bọn họ, chắp cánh bay thẳng vào phòng chắc?”
Bùi Thận lại nghẹn họng, ngại ngùng nói: “Ta thấy nàng vẫn còn tỉnh táo lắm, chẳng giống bị bệnh chút nào.”
Thấy y vẫn cố tránh né chủ đề này, Thẩm Lan cười nhạo: “Hôm qua ngài tả cái việc làm thiếp như là chuyện trên trời mới có, trần đời này không còn gì tốt hơn được.
Bây giờ thì sao, ta chẳng qua không muốn gặp họ hàng nhà ngài, ngài đã thoái thác không chịu.
Có thể thấy những gì ngài nói đều là lừa gạt thôi!”
Dứt lời, nàng căm giận ném trái long nhãn trên tay xuống, lên giường xoay người vào trong, không thèm để ý Bùi Thận nữa.
Bùi Thận nhất thời ngạc nhiên, nghĩ bụng tánh nết nàng ngày càng hư hỏng, dám giơ đuốc cầm gậy đối nghịch với y.
“Không để nàng vừa lòng là tới nhăn nhó với ta à?” Bùi Thận xụ mặt, oán hận nói: “Đêm qua còn cắn rách khóe môi ta, khiến người khác chê cười.”
Nghe vậy, Thẩm Lan quay ngoắt lại nhìn y, đang lúc Bùi Thận chưa hiểu ra sao, bỗng nghe nàng gật gù ngộ ra: “Thì ra hôm qua cắn rách bên trái rồi sao.”
Mặt Bùi Thận vẫn xụ xuống: “Biết lỗi rồi đúng không? Sau này không được thế nữa đâu đấy.”
Thẩm Lan giễu cợt: “Nếu ngài còn nói nữa, coi chừng ta cắn rách luôn bên còn lại.” Nói xong nàng quay đi, kéo chăn nhắm mắt ngủ mất.
Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Bùi Thận sửng sốt ngó nàng, cuối cùng phẫn hận quát: “Nàng giống thiếp hầu chỗ nào? Thật là giống pho tượng Bồ Tát trong miếu, cả ngày không nói lời nào, lại còn bắt ta phải cung phụng tôn thờ.”
Thẩm Lan chọc giận được y, lòng thấy dễ chịu hơn nhiều, nghe vậy thong thả đáp: “Là ngài tự tìm thôi.”
Đúng thật là chính y trăm cay ngàn đắng tìm về.
Nghĩ tới đây, Bùi Thận lại tức muốn ngả ngửa, hận đến ngứa hai hàm, nhủ trong bụng ngày sau phải bắt nàng ngoan ngoãn nghe lời mới được.
Đêm qua đã dùng chiêu dụ dỗ rồi, hôm nay cũng nên cho nàng nếm chút ngon ngọt, y cười nói: “Thôi thôi, đợi tới Nam Kinh, ta tìm chỗ khác cho nàng ở một mình mấy ngày.”
Y xin Bệ hạ nghỉ phép để về Nam Kinh tế tổ nên mới được rời Kinh.
Bây giờ đã tìm được nàng, tất nhiên cũng phải đi một chuyến tế tổ, tránh bị người công kích khép tội khi quân.
Không phải cuối năm, không phải lễ lộc, cũng không có công việc gì, chỉ cần vào từ đường thắp hương là được.
Tốn thời gian chừng một hai ngày thôi, uớc chừng nàng cũng không làm được trò trống gì.
Bùi Thận đã lui nửa bước, Thẩm Lan cũng ngưng tại đây.
Giành được cơ hội cách khỏi y một hai ngày để