Câu nói kia của Phó Đình Ngạn cũng không phải để lấy lệ, hắn thật sự không có thời gian.
Một năm trước, Hung nô ở phía Tây Bắc phát độc tấn công, triều đình phái vài sứ giả đi đến Đại Nguyệt Thị để cùng liên hợp chống lại Hung nô.
Mấy ngày hôm trước lại có tin truyền đến, nói sứ giả được phái đi bị Hung nô giết trên đường, Hung nô còn gửi cả tiết trượng và đầu người về, ý muốn khiêu khích rõ ràng.
Gần đây Phó Đình Ngạn vẫn luôn bàn bạc với các quần thần về chuyện thảo phạt Hung nô, từ sau đêm đó cũng không đến chỗ của ta lần nữa.
Mà ta thì cuối cùng cũng có thể thở phào, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn Phó Đình Ngạn sẽ không quay lại.
Cuối xuân vừa qua đi, liễu trong vườn ngự uyển đâm chồi nảy lộc, bông liễu phất phơ, ta ngồi trước cửa sổ đón lấy bông liễu suy nghĩ miên man, nghe thấy có người đến gần, ta nghiêng đầu nhìn sang.
Là A Yên.
Nàng ấy đi theo ta từ khi ở Sa Châu, tuy là thị nữ nhưng cũng đã ở bên ta rất nhiều năm rồi, gần gũi hơn cả người thân.
Khi ở riêng không có người ngoài thì sẽ không đa lễ.
A Yên đặt trà lên mặt bàn của ta, nghiêm mặt dạy bảo ta: "Tiểu thư, não của người bị hỏng rồi sao? Chuyện như đuổi Hoàng thượng đi cũng chỉ có người mới có thể làm được.
Chúng ta đã không có gia thế để dựa vào, lại còn không có bắp đùi của Hoàng đế để ôm thì phải sống thế nào đây?"
Ta liếc mắt nhìn nàng ấy: "Người thì biết cái đếch gì.
Không có chỗ dựa còn muốn nâng ta lên cao như vậy, chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp."
"Vậy người cũng không thể làm như thế chứ." A Yên nóng nảy: "Dù sao người cũng phải nhân lúc Hoàng thượng còn chưa chán người, phải vòi nhiều tiền bạc và trang sức thêm chút nữa, để phòng sau khi người ta không thích người thì cũng sẽ không thiếu cơm ăn chứ."
Nghe nàng ấy nói xong, ta như có điều suy nghĩ nhìn nàng ấy, vẻ mặt A Yên ngay thẳng, bộ dáng như đó là chuyện đương nhiên.
Thì ra theo ta nhiều năm như vậy.
Thị nữ vậy mà lại coi ta là con tin, bắt chẹt Hoàng đế để tống tiền.
Ta tức đến bật cười, đầu ngõn tay gõ lên mặt bàn một cái, giọng điệu sâu xa nói với nàng ấy: "A Yên, ta có một miếng ăn thì sẽ không để ngươi chết đói, ngươi lo lắng cái gì chứ? Chỉ là ân sủng này đến quá nặng nề, chúng ta không hưởng thụ nổi."
A Yên bĩu môi: "Tiểu thư chưa từng phải chịu đói, nên mới có thể nói như vậy."
Ta khựng lại, không tranh cãi với A Yên nữa, ta không muốn khiến cho nàng ấy gợi lại những hồi ức tăm tối đó.
A Yên từng là nô lệ của bộ tộc Hung nô, khi bộ tộc Hung nô nội chiến, nàng ấy đã may mắn chạy thoát khỏi cuộc tàn sát đó, rồi bất tỉnh trên đường hành quân của cha ta.
Lúc được nhặt về, người nàng ấy gầy như que củi.
Ta chưa bao