Phải cam đoan vừa không đả thảo kinh xà, vừa có thể đạt được tin tức hữu hiệu, điều tra sẽ tốn chút tinh lực.
Cho đến trước lễ hội Lưu Hoả, vẫn còn hơn chục người chưa điều tra được, bởi vì ta lo lắng trong đội ngũ sẽ có nội ứng nên chỉ có thể tự mình làm.
Hơn mười người kia đều là người hầu của Ân Diêu, nàng ta có thành kiến với ta, chỉ nghĩ cách để nàng ta cho phép ta điều tra cũng khiến ta đau đầu rồi.
A Yên tra xét mấy ngày, toàn thân đã uể oải, thỉnh thoảng nhìn những người bán mặt nạ lễ hội Lưu Hoả ở dưới lầu, ánh mắt đăm đăm, hỏi ta bằng giọng điệu trống rỗng: “Tiểu thư, ta muốn ăn nho đông lạnh.”
“Tra xong rồi hãy ra ngoài mua.”
Sự chú ý của ta vẫn còn đang tập trung vào tràng giấy ghi tung tích của thị nữ, bên kia, giọng nói của A Yên như có thể khóc bất cứ lúc nào: “Tiểu thư, người nói sẽ cho ta đi dự hội lửa trại cũng là gạt ta phải không? Nói không chừng đến lúc đó người lại không cho ta đi.”
“Cho ngươi đi, sao ta lại không cho ngươi đi chứ?”
Nếu A Yên chán một việc nào đó, nàng ấy tuyệt đối sẽ không làm tiếp nữa.
Ta ổn định nàng ấy trước: “Ngày mai khi đi dự hội lửa trại, sẽ mua nho đông lạnh, được chưa?”
“Người nói đó nha! Nếu ngày mai mà có việc đột xuất thì ta tuyệt đối sẽ không đi cùng người!”
Ngươi ngoài miệng thì nói không giúp ta, nếu thực sự có chuyện, không phải vẫn sẽ ở bên cạnh ta đấy à?
Trong lòng ta thầm nghĩ như vậy, kiên quyết nói: “Ta cam đoan, ngày mai ta không cùng ngươi ra ngoài thì ta chính là đồ ngốc… Được chưa?”
Lúc này A Yên miễn cưỡng đứng dậy và đi đến bên cạnh bàn, cùng ta tra xét.
Khi điều tra tung tích của những thị nữ đó, trong lòng ta đột nhiên nảy ra một kế hoạch, ngày mai tại lễ hội Lưu Hoả, nếu Ân Diêu có thể đến đó với Phó Đình Ngạn, có lẽ ta sẽ có cơ hội để điều tra thị nữ của nàng ta.
Ta bỏ lại A Yên, vội vã ra ngoài tìm Phó Đình Ngạn.
Thời gian không còn nhiều, ngày mai chính là lễ hội Lưu Hoả rồi, ta phải tra cho ra mười mấy người cuối cùng kia.
Sau khi ta đến trạch để của Thứ sử Sa Châu, ta cảm thấy bội phục sự kiên định của Ân Diêu.
Sau khi trải qua rất nhiều sự tra hỏi, nàng ta vẫn muốn đến bên cạnh Phó Đình Ngạn cho bằng được.
Sau khi thị nữ của Thứ sử lúc soát ta xong, ta mới nhặt quần áo lên, rất nhanh đi đến chỗ của Phó Đình Ngạn, nhưng bị thủ vệ ở cửa chặn lại.
Thủ vệ nhìn chằm chằm vào chiếc trâm cài tóc trên đầu ta, kiên quyết nói: “Xin quý phi gỡ trâm cài tóc xuống.”
Một cây trâm cài tóc có thể trở thành vũ khí đâm vào yết hầu của Phó Đình Ngạn.
Ta dứt khoát tháo trâm xuống, giao cho thị vệ, dặn dò: “Đi ra phải đưa lại cho ta đấy.” Nói rồi, ta để tóc tai bù xù đi vào.
Văn thư án quyển của Phó Đình Ngạn ở đây còn nhiều hơn so với Phụng Lâm Cung.
Thứ sử trạch không thể rộng hơn Phụng Lâm Cung, ta có ảo giác rằng Phó Đình Ngạn sắp bị nhấn chìm trong các loại công văn này, ta cẩn thận tránh đống giấy tờ và giải thích cho hắn ý đồ mình đến đây.
“Kêu nàng ta đến đây để làm gì?” Phó Đình Ngạn tỏ vẻ chán ghét nói: “Cắt giấy còn cắt vào tay, kêu nàng ta đến đây để khiến ta thêm phiền à?”
Ta nói toàn bộ chân tướng cho hắn nghe, Phó Đình Ngạn nhìn ta với vẻ mặt rất kỳ lạ: “Có rất nhiều người muốn giết ta, căn bản không thể tra được.”
Ta không quan tâm có bao nhiêu người muốn giết hắn, nhưng có thể ta sẽ bắt được, dù chỉ bắt được một người thì Phó Đình Ngạn sẽ an toàn hơn một chút.
Phó Đình Ngạn dựa vào bàn, nhìn ta: “Nhất định phải tra à?”
Ta gật đầu.
“Tại sao?”
“Bởi vì đây là chuyện mà thiếp có thể làm vì người.” Ta không chút rụt rè quay đầu nhìn lại: “Thiếp cũng muốn làm hết khả năng của mình.”
… Để bảo vệ người.
Phó Đình Ngạn đột nhiên quay đầu đi, một lúc sau mới quay đầu lại.
“Nàng nghiêm túc như vậy…” Hắn dừng lại, sau đó lại nhướng mi, khóe miệng cong lên: “Khiến cho ta muốn hôn nàng.”
Phó Đình Ngạn nói rằng phải dùng một nụ hôn để đổi yêu cầu của ta.
Vốn dĩ, ta muốn bảo vệ mạng của hắn, không được đưa ra điều kiện với ta.
Cuối cùng, hắn đồng ý đưa Ân Diêu đi, thứ sử Sa Châu đã chuẩn bị xong lễ hội Lưu Hoả, mời Phó Đình Ngạn cùng tham dự ngày hội, mang theo Ân Diêu cũng không có vấn đề gì.
Cuối cùng ta cũng có thể thẩm vấn những cung nhân bên cạnh Ân Diêu.
Sau khi vui mừng ta lại lâm vào ưu sầu, hơn mười cung nhân, nhiệm vụ thẩm vấn rất nặng nề, sợ là không đi đến dự lễ hội lửa trại với A Yên được.
Ta trở lại trạm dịch nói chuyện với A Yên, nàng ấy đã điều tra nhiều ngày qua nên cuối cùng đã gục ngã, đã bị ta chọc tức chết.
“Sao người lại làm như vậy hả? Người tưởng ta là con nít lên ba sao? Nói lừa là lừa! Tiểu thư, người là tên ngốc… đại ngốc!”
“Phải phải phải, ta là kẻ ngốc, đại ngốc…”
Ta tự biết mình đuối lý nên không dám nhìn nàng ấy, chỉ cần có nàng ấy hỗ trợ, ta có trở thành tên ngốc cũng được.
Ở trạm dịch này, thân tín của ta cũng chỉ có A Yên.
Ta đợi nàng ấy khóc xong, nhỏ nhẹ kiên trì, nói hết lời tốt đẹp, A Yên cũng chẳng thèm nhìn ta lấy một cái, cuối cùng suýt nữa ta sứt cả miệng thì A Yên mới miễn cưỡng đồng ý.
Hành động của Phó Đình Ngạn rất nhanh chóng, vào đêm hôm đó đã ban một đạo thánh chỉ cho Ân Diêu, yêu cầu nàng ta ngày mai bồi giá.
Ta có thể nhìn thấy tất cả niềm vui sướng của Ân Diêu.
Vào ngày lễ hội Lưu Hoả, Ân Diêu trang điểm lộng lẫy rồi rời đi.
Ta đã thoả thuận với A Yên rằng chia ra thẩm vấn, tốc độ phải nhanh, cố gắng trong một ngày phải xong.
Để cân bằng giữa chất lượng và hiệu quả, cả ngày hôm đó ta không ăn không uống gì, mãi cho đến khi mặt trời lặn về phía tây.
Đèn bên ngoài dịch quán dần dần sáng lên, vào thời khắc màn đêm buông xuống, không khí của lễ hội Lưu Hoả đã hoàn toàn bùng cháy, đường phố chật kín người, pháo hoa nở rộ trong đêm tối, chiếu sáng cả bầu trời.
Đúng lúc này, tin dữ truyền đến.
Khi ta còn đang thẩm vấn cung nhân thì trong dịch quán đột nhiên có tiếng bước chân hỗn loạn, ta nghe thấy tiếng động bèn đẩy cửa ra, tất cả thị vệ dưới lầu của dịch quán đều chạy ra ngoài, ta túm lấy một thị vệ đang chạy xuống, hỏi có