Lúc phụ thân lên đường ta đã không đi tiễn ông.
Mà cùng xuất phát với phụ thân của ta còn có nhóm người Ân Diêu.
Ta không giỏi nói lời từ biệt, buổi sáng hôm đó ta đứng trên tường thành, nhìn hai hàng dài đi ngược chiều nhau, giống như hai đường uốn lượn trên mảnh đất cằn cỗi, cuối cùng biến mất ở phía tận cùng của mảnh đất.
Trận chiến Tạng Thị Nguyên kéo dài khoảng nửa tháng.
Trong phòng của Phó Đình Ngạn, thị vệ cùng người truyền tin không ngừng ra ra vào vào, trận chiến diễn ra ác liệt, những người truyền tin thỉnh thoảng đến trong bộ dạng bê bết máu và bùn, nỗi kinh hoàng khiếp sợ trên mặt vẫn chưa tan biến.
Kể từ hôm đó, Phó Đình Ngạn không để ta ở bên cạnh hỗ trợ cho hắn nữa, nhưng vị Hạnh Lâm thánh thủ của Sa Châu kia lại vô cùng chịu khó.
Ta lo lắng không biết tình trạng cơ thể Phó Đình Ngạn thế nào, cuối cùng sau giờ ngọ đã túm lấy một y giả vội vàng chạy đến.
Y giả kia mang theo một hộp lớn, thở hổn hển hệt như ống thổi, hồng hộc hồng hộc, chòm râu dài quanh miệng phật phồng.
“Quý phi làm sao vậy?” Y giả kia vội vàng chạy đến, bị ta kéo sang một bên, quay đầu lại có chút sững sờ nhìn ta.
Ta hỏi ông ta có phải Phó Đình Ngạn xảy ra chuyện gì hay không, đối phương nghe vậy thì bật cười: “Quý phi đừng quá lo lắng, chỉ là gần đây Hoàng thượng vẫn luôn vất vả chuyện trong quân và trong triều, lo lắng sức khỏe của bản thân không theo kịp, cho nên đặc biệt gọi ta mỗi ngày đến bắt mạch một lần.
”
Ta nhìn chằm chằm vào gương mặt mập mạp của y giả, cung kính hòa nhã, bộ dạng thành thật thiện chí, không nhận ra bất cứ dấu hiệu nói dối nào từ trên người ông ta, ta mới buông ống tay áo của ông ta ra.
Y giả cũng không vội đi, mà cúi đầu mở hộp ra, lục lọi bên trong một lúc lâu, lấy ra hai gói giấy đưa cho ta: “Đây là thuốc bổ ta đã kê cho bệ hạ, bệ hạ nói thứ này giao cho người làm, sớm chiều một lần, người xem…”
Tay ông ta dừng giữa không trung, ta rũ mắt nhìn vào gói thuốc kia rồi vươn tay ra nhận lấy, y giả hành lễ với ra rồi mới xoay người đi vào phòng của Phó Đình Ngạn.
Từ ngày hôm đó, Phó Đình Ngạn bắt đầu sắp xếp cho ta ngày càng nhiều việc hơn, vốn dĩ trước đây ta còn có thể dạo trước sân của hắn một vòng, nhưng bây giờ ta lại bị Phó Đình Ngạn sai chạy khắp thành.
Mãi cho đến khi tin tức đại thắng của cha ta truyền đến, lúc đó ta vẫn đang ở trong bếp sắc thuốc cho Phó Đình Ngạn, Phó Đình Ngạn đặc biệt phái người đến báo cho ta biết.
Không kìm được niềm vui sướng dâng trào trong lòng, ta trực tiếp nhét chiếc quạt đuôi phụng trong tay cho người đến truyền tin rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Gió lạnh thổi tan nhiệt độ trong cơ thể ta, xộc thẳng vào khoang mũi, tay chân của ta nhanh chóng trở nên lạnh cóng, sau đó không còn cảm giác nữa.
Nhưng dù vậy cũng không thể ngăn cản ta chạy về phía Phó Đình Ngạn, chạy như điên đến.
Lúc này đang là giữa trưa, lúc này không có ai đến tìm Phó Đình Ngạn bàn chuyện, ta kìm nén sự lâng lâng trong lòng, đẩy cửa phòng Phó Đình Ngạn ra.
Hắn đang ngồi ngay ngắn trước bàn trong phòng, giống như đã sớm đoán được ta sẽ đến, trên mặt không có chút vẻ kinh ngạc nào.
Ta nhanh chóng đóng cửa phòng lại, đi về phía hắn, ta chạy một mạch đến đây, bị gió mùa đông thổi đến môi có chút mất kiểm soát.
Ta khó khăn mở miệng, giọng nói có chút run rẩy: “Thắng rồi sao?”
“Đại thắng, cha của nàng như sói như hổ, cứu được Đỗ Tướng quân, chiếm được Tạng Thị Nguyên.
Từ nay về sau nơi đó chính là đồng cỏ của con dân triều ta.
”
Giọng điệu của hắn thư thái, rõ ràng, ta có thể cảm nhận được sự vui sướng của hắn, bị cảm xúc của hắn kéo theo, ta vỗ bàn, quát to một tiếng “Tuyệt lắm”, vui sướng ôm lấy Phó Đình Ngạn, có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn vang vọng bên tai.
Phó Đình Ngạn xoay người ôm lại ta, hít sâu một tiếng, những lời thì thầm trầm thấp của hắn vang lên trên đỉnh đầu của ta, như đang nói với ta, cũng như đang nói cho chính hắn nghe.
“Thiên hạ cùng người ta yêu không thể chia cắt một phần nào.
”
Khi đó ta còn âm thầm oán trong lòng, thiên hạ này người là lớn nhất, người giận chư hầu run sợ, ban phúc cho thiên hạ, còn kẻ nào dám tranh giành với người?
Nhưng ta đã quên mất một chuyện, thứ duy