Phòng ngừa thân thể Phó Đình Ngạn không chống đỡ nổi trên đường, bọn ta đặc biệt mang theo y giả và thảo dược ở thành Sa Châu.
Quân đội tập kết, khải hoàn hồi triều.
Trước khi đi, Phó Đình Ngạn gọi cha ta đến, cha ta tiến vào phòng Phó Đình Ngạn và ở lại rất lâu, lúc đi ra, lông mày thô kệch như thắt lại thành từng nút, cả người chìm trong sự mất mát và bất lực.
Ông ấy đi về phía ta, nhưng lại bị ta đưa tay ngăn lại, ta thấy tâm tình ông ấy không đúng lắm nên đã hỏi ông ấy xảy ra chuyện gì.
Cha ta giống như một cái vỏ trai ngậm miệng, cuối cùng bị ta hỏi đến phiền, đành phải vội vàng xua tay về phía ta.
"Đều là quân chính, đừng hỏi thăm lung tung.
"
Nói xong, một cơn gió tựa như chạy đến.
Ngày quân đội rời đi, cha ta ở cửa thành tiễn đưa chúng ta, trước mặt thế nhân, ta là thiên gia phụ, cha ta tự xưng là thần với ta.
Ông ấy chắp tay bái biệt ta: "Đường xá gian khổ, quý phi phải bảo trọng.
"
Ta ra hiệu bảo ông ấy yên tâm, xoay người chuẩn bị chui vào xe ngựa, rồi lại đột nhiên bị ông ấy gọi lại.
Trong mắt cha tràn ngập do dự, làm cho trong lòng ta sinh ra hoang mang, cuối cùng ta xoay người nhìn về phía cha ta: "Làm sao vậy?"
Môi ông ấy mím lại, cuối cùng nói một câu: “Thần có thể nhìn thấy Hoàng thượng đối xử với quý phi rất tốt, thần tin tưởng, bất luận Hoàng thượng làm cái gì cũng sẽ không hại quý phi.
”
Ta cười rộ lên: "Tưởng Tướng quân không cần lo lắng, những gì ngài nói ta đều biết.
"
Nói xong, ta bái biệt ông ấy, đưa tay vén rèm lên, khom người chui vào xe ngựa.
Đường trở về còn nặng nề hơn lúc tới, ta lo lắng đường dài khiến Phó Đình Ngạn không chịu nổi, mỗi ngày đều đến chỗ Phó Đình Ngạn một chuyến nhìn một cái, ta ở sau lưng vừa đấm vừa xoa, uy hiếp y giả kia, nếu giấu giếm bệnh tình của Phó Đình Ngạn không báo với ta, chờ đến trấn thành tiếp theo, lúc tìm được y giả mới, ta sẽ cho hắn ta mồ yên mả đẹp ngay tại chỗ.
Lần trước đã có một bài học rồi, nếu như khi đó ta biết tình huống của hắn, ta sẽ không ngồi yên không để ý tới.
Dọc theo đường đi, Phó Đình Ngạn tỏ