Chắc là do cung nhân thông báo với Phó Đình Ngạn, nên hắn mới có thể đến nhanh như vậy.
Ta đưa tay đặt lên bàn tay đang giữ trên cổ ta của hắn, một khắc kia con ngươi của Phó Đình Ngạn mạnh mẽ rụt lại.
"Mau cứu nàng." Ta run rẩy cầu xin hắn: "Nàng ấy đã không còn gì cả."
Tay của Phó Đình Ngạn lại siết chặt hơn một chút, nhưng cuối cùng vẫn buông ra, vẻ mặt hắn âm trầm đi về phía đám đông.
Bởi vì lo lắng A Yên sẽ gây ra chuyện nên ta không dẫn nàng ấy theo, nên chỉ đành tùy tiện tìm một cung nhân khác đưa ta trở về.
A Yên nhìn thấy ta giống như ma nước thì lập tức đi lấy nước nóng giúp ta tắm rửa.
Hơi ấm từ nước bốc lên khiến đầu óc ta hơi choáng váng, nhưng cũng không quên nhắc A Yên để ý đến động tĩnh trong cung Hoàng hậu, nói nếu có chuyện gì thì nhất định phải nói cho ta biết.
Ban đêm ta sốt rất cao, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, ta khát đến mức khô cả cổ họng, khó khăn mở mắt ra muốn gọi A Yên, nhưng lại phát hiện Phó Đình Ngạn đang ngồi ở mép giường.
Hắn vừa mới vào, trên người còn mang theo hơi lạnh, hắn đưa tay lên sờ trán ta một cái, lòng bàn tay khô ráo ấm áp.
"Nàng sốt nặng rồi." Ngón cái hắn chà lên bờ môi khô khốc của ta nói: "A Yên đi sắc thuốc cho nàng rồi."
"Hoàng hậu đâu? Nàng ấy sao rồi?" Ta chống người dậy khỏi ổ chăn, muốn biết tình hình thế nào rồi.
Hoàng hậu vẫn còn sống, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại, nghe vậy ta liền thở phào một hơi, cuối cùng cũng trút bỏ được sự lo lắng trong lòng.
Phó Đình Ngạn vừa nói vừa đưa cho ta một chén nước, ta cầm chén nói cảm ơn hắn.
Trong phòng không có đèn, trong bóng tối các giác quan bị phóng đại vô hạn, ta nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của hắn.
Nhưng kẻ uy hiếp Phó Đình Ngạn năm đó gần như đều đã bị hắn giết sạch, Hoàng hậu thân là người thân cận với Tôn Thái phi, có thể được giữ lại cũng là bởi vì không có ác ý.
Ta dịch người về phía hắn, thăm dò nhìn Phó Đình Ngạn, lại phát hiện lông mày hắn hơi nhíu lại.
Ta như bị quỷ thần xui khiến đưa ngón trỏ ra vuốt lên chữ xuyên trên ấn đường của hắn, rồi bỗng nhiên hoàn hồn vội vã thu