(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Làm bậy! Ai dám đuổi ngài Trần!” Sở An An nhìn Tào An Tuệ đầy căm tức, hận không thể xé cô ta ra.Tào An Tuệ vội che lấy bên mặt đang sưng lên, không dám tin mà hỏi: “Giám đốc, sao cô lại đánh tôi? Tôi không có đuổi ngài Trần, tôi là đuổi tên nghèo túng kia.”Trong lòng Tào An Tuệ ngút lửa giận, không dưng bị giám đốc đánh, cô ta rất tức giận.Vì vậy, cô ta càng thêm phẫn nộ mà chỉ vào Trần Bình, gào lên: “Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau tống tên rác rưởi kia ra ngoài!”Cô ta vừa nói xong.Chát!Lại một cái tát nữa!Tào An Tuệ trợn tròn mắt, hai tay bụm mặt.“Tào An Tuệ, cô bị sa thải, cút ngay ra ngoài cho tôi.” Sở An An nổi trận lôi đình, chỉ tay ra cửa nói.Con ngốc này muốn chết cũng phải kéo cô xuống nước phải không.“Giám đốc, sao cô lại đánh tôi, tôi làm sai chỗ nào sao? Là cô bảo tôi đuổi anh ta ra ngoài cơ mà. Mà cô dựa vào cái gì mà đuổi tôi, bạn trai tôi là quản lý kinh doanh ở đây đấy!”Tào An Tuệ vô cùng tức giận, trước kia cô ta cứ nhìn thấy Sở An An là khó chịu, người phụ nữ này suốt ngày ở cùng bạn trai cô ta, lần trước đi mượn phòng, làm tình được một nửa, bạn trai cô ta còn gọi tên ả!Đáng hận!“Dựa vào cái gì? Dựa vào việc tôi là giám đốc ở đây!” Sở An An lạnh lùng nói.“Mẹ! Sở An An, cô đừng được đằng chân lân đằng đầu. Dù sao thì bạn trai tôi cũng là quản lý ở đây, đừng cho là một giám đốc như Cô có thể một tay che trời. Tôi sẽ bảo bạn trai tôi tìm ông chủ, kể tội của cô!” Tào An Tuệ tức giận dậm chân, quay đầu bỏ đi.Con đàn bà đê tiện này!Tôi đi tìm bạn trai tôi, nhất định phải cho cô một bài học nhớ đời!Sở An An lắc đầu cười khổ, tìm ông chủ? Ông chủ ở ngay trước mặt mà cô ta có nhận ra đâu.Sau đó, cô ấy quay lại, cung kính đứng cạnh Trần Bình, nói: “Ngài Trần, mời ngài đi theo tôi.”Trần Bình "ừ” một tiếng, đi theo Sở An An vào phòng nghỉ ở sâu bên trong khu triển lãm.Phòng nghỉ này rất đẹp, bên ngoài là một sân vườn nhỏ,