- Chuyện tình lữ nên làm?
Lãnh Vô Yên bất ngờ không kịp chuẩn bị, vàng tai trắng nõn trong nháy mắt trở thành màu hồng.
【Chuyện yêu đương đương nhiên phải ngủ cùng nhau rồi.
】
Câu trả lời của nữ chấp sự vẫn luôn văng vẳng bên tai nàng ngày hôm đó.
Nhiên Nhi thực sự lại muốn với mình!
Thật xấu hổ!
Lý Nhiên nói:
- Từ ngày ta tỏ tình với ngươi, dường như đệ tử chưa bao giờ làm tròn bổn phận của bạn trai, cho nên ta muốn nhân cơ hội này, giao lưu chuyên sâu hơn cùng ngươi.
- Bổn phận của bạn trai? Giao lưu chuyên sâu?
Điều này là quá rõ ràng rồi!
Mặt Lãnh Vô Yên mặt đến mức sắp bốc khói:
- Nhưng như vậy không phải quá nhanh sao? Chúng ta mới ở bên nhau có mấy ngày thôi mà!
- Đệ tử đã ở cùng sư tôn được mười năm.
- Ta không có ý đó…
- Sư tôn không cần căng thẳng, đây cũng là lần đầu tiên của đệ tử này.
- Sao có thể không căng thẳng được!
Lãnh Vô Yên cố tìm lý do:
- Nhưng mà, khoảng cách tu vi giữa ta và ngươi quá lớn!
Lý Nhiên lắc đầu:
- Loại chuyện này không liên quan gì đến tu luyện đâu.
- Vậy thì đúng rồi…
Các ngón tay của Lãnh Vô Yên quấn vào nhau một cách lo lắng.
- Có nên đáp ứng hắn hay không đây?
Con nai trong lồng ngực gần như sắp lao ra ngoài.
- Hôm qua bổn tọa đã nói rằng không thể đưa ra những yêu cầu quá đáng, ngươi như này có hơi đột ngột, bổn tọa muốn suy nghĩ thật kỹ càng.
Loay hoay một hồi, nàng quyết định yên tĩnh một chút trước đã.
- Được rồi.
Lý Nhiên có chút mất hứng.
Lãnh Vô Yên thấy vậy không đành lòng, liền an ủi:
- Ngươi cũng không cần gấp gáp một chút, cuộc sống sau này còn dài, bổn tọa, bổn tọa là bạn gái của ngươi, chuyện này sẽ không thay đổi.
Đây là lần đầu tiên nàng nói những điều như vậy, làm cho gò má của nàng dường như đang bốc cháy.
Lý Nhiên thở dài:
- Đệ tử hiểu chuyện này.
Chỉ là cái vé qua đêm nay thì sau này không thể dùng được nữa.
- Vé vào cửa gì cơ?
Lãnh Vô Yên sững người trong giây lát.
Lý Nhiên từ trong tay lấy ra hai tấm bài tử bằng gỗ:
- Có một đám hát khúc mới ở Lẫm Phong thành, đệ tử đã nhờ người lấy hai tấm vé này, vốn dĩ ta muốn mời sư tôn đi cùng!
- !
Lãnh Vô Yên nuốt miếng nước bọt:
- Thì ra những gì ngươi vừa nói là muốn rủ bổn tọa đi nghe hát sao?
- Đúng vậy.
Lý Nhiên xấu hổ gãi đầu:
- Đây là lần hẹn hò đầu tiên của ta, vì vậy ta cũng có chút lo lắng.
Lãnh Vô Yên che trán.
Hóa ra là như vậy!
Thật xấu hổ!
- Nếu như sư tôn không đi, vậy thì đệ tử cũng chẳng đi nữa, vé vào cửa sẽ đưa cho Ngụy trưởng lão, hình như là hắn ta có vẻ rất thích nghe hát.
Lý Nhiên nghĩ.
- Không được!
- Tại sao?
- Ngụy trưởng lão đang đi làm công vụ ở Tây Vực, không có thời gian nghe hát.
- Nhưng ta có gặp hắn ta khi đến đây mà?
Lý Nhiên nhớ lại nói.
- Vậy thì chắc là do ngươi nhìn nhầm rồi.
Vẻ mặt Lãnh Vô Yên thành thật.
Ngụy trưởng lão đang đi ở lưng chừng núi thì hắt hơi một cái không rõ lý do.
Hắn ta xoa xoa mũi:
- Là ai đang nhắc tới lão phu sao…
!
Lãnh Vô Yên nói:
- Vé cũng đã mua rồi, vứt đi thì cũng phí quá, bất đắc dĩ bổn tọa sẽ đi tới đó cùng ngươi vậy.
- Thật ra cũng không tối nhiêu tiền, chưởng môn cũng không cần miễn cưỡng đâu.
- !
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của nàng, cả hai đã hẹn gặp nhau, Lý Nhiên ra về trước.
Đợi hắn đi xa rồi, Lãnh Vô Yên đã nhảy dựng lên trong Diễn Võ sảnh, không còn hình tượng của chưởng môn nữa.
- Ta muốn đi hẹn hò, đây là buổi hẹn hò đầu tiên