- Giết người sao?
Lãnh Vô Yên lắc đầu.
- Bản tỏa mà muốn giết hắn ta thì chỉ cần dùng ý niệm thôi, việc gì cần ngươi phải ra tay?
Lý Nhiên nói.
- Thế nhưng đây là chức trách của một tình lang.
Lãnh Vô Yên nghe vậy cười rất vui.
- Được rồi, có câu nói này của ngươi là được rồi.
- Không được, hắn ta phải chết.
Lý Nhiên thực sự có ý định giết người.
Đối phương không chỉ sỉ nhục chưởng môn U La Điện mà còn là nữ nhân của hắn.
Lãnh Vô Yên đứng lên, kéo hắn lại, nói.
- Thực ra hắn ta nói cũng có sai đâu, trong thiên hạ này thiếu gì người nghị luận bản tọa, lẽ nào ngươi định giết hết sạch bọn họ à?
Lý Nhiên cắn răng nói.
- Vậy thì ta gặp một người giết một người, gặp hai người thì giết hai người.
Ta sẽ giết đến khi đầu người lăn lóc khắp cả thiên hạ, xem còn ai dám nói xằng nói bậy.
Lãnh Vô Yên ngơ ra.
Nàng nhìn chàng thiếu niên quật cường trước mắt, nét dịu dàng thoáng xuất hiện trong mắt nàng.
- Những người dưới Đế Cấp đều là sâu bọ cả, ngươi thấy bổn tọa quan tâm suy nghĩ của lũ sâu bọ à?
- Nếu nói vậy thì ta cũng là sâu bọ sao?
Lý Nhiên nhướng mày.
Lãnh Vô Yên giả vờ giận, lườm hắn một cái.
- Do bản tỏa lỡ lời, thưa tình lang đại nhân.
- Thế còn được.
Lý Nhiên cũng được một phen nở mày nở mặt.
Hai người họ nhìn nhau cười, bầu không khí dần bình thường trở lại.
Lý Nhiên nghe thấy tiếng uống rượu ồn ào ở phòng bên cạnh, hắn không nhịn được mà thở dài.
- Nhưng mà… ta thật sự rất muốn giết hắn.
- Được rồi, hôm nay là lần đầu tiên hẹn hò của chúng ta, đừng để bị người khác làm mất hứng.
Lãnh Vô Yên an ủi.
Nhìn biểu cảm hết sức bình tĩnh của nàng, Lý Nhiên lấy lòng mình nghẹn lại.
Mấy trăm năm nay nàng đã phải trải qua những điều gì mới có thể bình tĩnh đối diện với những lời lẽ như vậy chứ.
Nàng là ma đầu, là cường giả Đế Cấp, thế nhưng đồng thời, nàng cũng là một nữ nhân mà.
Cứ nghĩ đến đó là hắn lại thấy xót xa.
- Cái gì mà vừa già vừa xấu chứ, trên đời này làm gì có nữ nhân nào đẹp hơn sư tôn!
- Mấy trăm năm nay sư tôn chỉ có một thân một mình là bởi những tên phàm phu tục tử này không xứng để sánh vai bên nàng.
- Hắn ta thì biết cái gì chứ!
Lý Nhiên rất bất bình.
Lãnh Vô Yên thấy hơi ngại.
- Bổn tọa đâu có tốt như ngươi nói đâu.
- Đương nhiên là có rồi.
- Sư tôn là người đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất, cũng là nữ nhân dịu dàng nhất mà ta từng gặp.
Cho dù là khi dùng những từ ngữ đẹp đẽ này thì ta cũng không thể nào hình dung ngài được.
Lý Nhiên nói rất hùng hổ.
Cho dù là nghe rất nhiều lần thì Lãnh Vô Yên vẫn không thể nào chịu nổi lời tỏ tình thẳng thắn như vậy.
Nàng cúi đầu xuống, vùi mặt vào chiếc cổ bông của bộ y phục, lắp bắp nói.
- Biết, biết rồi, ngươi không cần nói lớn tiếng như vậy đâu.
Những đám mây u ám trong lòng dần tan biến, mắt nàng lấp lánh như chứa cả dải ngân hà trong đó vậy.
Cho dù thế giới này thế nào, có một người thích mình như vậy thì cũng đủ rồi.
Xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên là cũng chẳng còn tâm trạng nào mà nghe nhạc nữa rồi.
Hai người họ đi ra khỏi Thính Nguyệt Lâu, đi men theo lề đường một cách rất chậm rãi.
Buổi tối mùa đông, không khí tươi mát đến lạ thường, đế giày giẫm lên tuyết, tạo ra những âm thanh loạch xoạch.
Bên đường là những chiếc lồng đèn