Ở trong thư nhị bá có nhắc đến, Lý Nhiên có một vị hôn thê họ Tiêu!
- Tại sao mình không biết chuyện này chứ?
Vẻ mặt hắn lờ mờ.
Đợi đến lúc hắn cẩn thận nghe xong nội dung của bức tín hàm, lúc này mới hiểu rõ ràng.
Hôn sự này do tổ tổng hai nhà quyết định, lúc đó tuổi Lý Nhiên còn quá nhỏ, trong nhà cũng không ai nói với hắn.
Kết quả tám tuổi hắn đã bị U La Điện nhìn trúng, gia nhập đỉnh cấp tông môn này, trở thành thiên tài Thánh Tử danh tiếng vang xa.
Sự chênh lệch giữa Lý gia và Tiêu gia cũng càng lúc càng lớn.
Lại cộng thêm việc U La Điện có lệnh chuyện yêu đương và thành thân, dần dần hôn sự này cũng không có ai nhắc tới nữa.
Ngay cả bản thân Lý cũng là lần đầu tiên nghe nói.
Nhị Bá ở trong thư nhắc tới.
- Lão tổ Tiêu gia quy tiên, toàn bộ Tiêu gia rơi vào thế khó khăn, đã rơi xuống gia tộc nhị lưu.
]
[Tiểu thư Tiêu gia trong một đêm, thiên tư mất hết, bây giờ đã trở thành nhất giới phàm nhân.
]
[Bây giờ đột nhiên nhắc đến chuyện hôn ước, chẳng qua là muốn ôm đùi Lý gia ta, vượt qua kiếp nạn lần này kiếp nạn.
]
[Hai gia môn không môn đăng hộ đối, hôn ước này lẽ ra nên xoá bỏ đi.
]
[Nhưng dù sao cũng là ước hẹn của tổ tông, không thể làm qua loa, Nhiên Nhi nên đích thân đến Tiêu gia tự mình từ hôn đi.
]
[Có sự tồn tại của cấm lệnh U La Điện, chắc hẳn Tiêu gia cũng không thể nói gì được…]
Lý Nhiên.
- …
Chuyện này hình như đã từng nghe thấy ở đâu rồi?
Tiêu gia, mất hết thiên tư, từ hôn… điều này cũng quá quyết liệt rồi đấy!
Cẩn thận hồi tưởng lại một chút, trong trí nhớ quả thực có một tiểu cô nương phân điêu ngọc trác, khi còn bé hai người thường cùng nhau chơi đùa.
Nhưng mà từ khi tiến vào U La Điện, nhiều năm rồi Lý Nhiên rất ít khi về nhà, hai người cũng chưa từng gặp lại.
- Chuyện này không thể để sư tôn biết được, nếu không! với tính cách thích ăn giấm của nàng ấy.
Lý Nhiên sợ run cả người.
Mặc dù giờ phút quan trọng này từ hôn, có phần hiềm nghi bỏ đá xuống giếng, nhưng là phương án giải quyết tốt nhất.
- Tìm cơ hội xuống núi, giải trừ hôn ước này.
Hắn ra quyết định.
Trước khi chuyện này truyền ra ngoài, phải giải quyết xong mới được.
Gần trưa, một Chấp sự tới tìm hắn.
- Thánh Tử, chưởng môn có chuyện tìm ngài, mời ngài đi đến tẩm cung La Sát.
- …
Lông mày Lý Nhiên nhảy lên.
Bây giờ tìm ta?
Không phải sư tôn đã biết rồi chứ!
- Thánh Tử ?
Chấp sự thấy hắn không có phản ứng, lại gọi thêm một tiếng.
Lý Nhiên lấy lại tinh thần.
- Được, ta biết rồi.
Hắn cất tín hàm, giao cho A Thấm bảo quản, tự mình đi đến La Sát Phong.
Lãnh Vô Yên ở trong tẩm cung bước đi thong thả, vẻ mặt vừa khẩn trương vừa chờ mong.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng ngồi xuống ghế, tùy tiện đưa một cuốn thư tịch lên.
- Vào đi.
Lý Nhiên đẩy cửa đi vào, đi tới trước mặt nàng.
- Xin lỗi, đệ tử tới muộn, để sư tôn đợi lâu rồi.
Hắn chắp tay nói.
Chủ phong bên trong, cấm chỉ phi hành, cho nên chỉ có thể đi vào bằng hai chân.
Lãnh Vô Yên tùy ý nói.
- Lâu lắm rồi sao? Bổn Tọa đọc sách mê mẩn quá, còn tưởng rằng chỉ một được một lúc thôi đấy.
Nói xong lật một tờ.
- Sư tôn.
.
.
Lý Nhiên muốn nói lại thôi.
- Sao thế? Có chuyện gì cứ nói thẳng đi.
- Ngươi cầm sách ngược kìa.
- …
- Khụ khụ!
Lãnh Vô Yên có chút xấu hổ, mạnh miệng nói.
- Bổn Tọa thích đọc sách ngược, không được à?
- Không hổ là sư tôn, đệ tử bội phục.
Lý Nhiên buồn cười.
Gò má Lãnh Vô Yên xẹt qua một tia đỏ bừng.
Người này thật xấu xa.
- Được rồi, chỗ này không có người ngoài, đừng nghiêm chỉnh như vậy.
Lãnh Vô Yên nói.
Lý Nhiên vò vò đầu.
- Chẳng lẽ đệ tử không đứng đắn sao?
- Ngươi cảm thấy thế nào? Đứng đắn mà yêu đương với chưởng môn sao?
Lãnh Vô Yên buồn bã nói.
- …
Lý Nhiên mặt già đỏ lên, lúng túng cười khúc khích.
Lãnh Vô Yên xinh đẹp trừng mắt nhìn hắn.
- Đồ ngốc,