Đây là sự kiện mỗi năm một lần, mỗi đại gia tộc ở Vô Ương Thành đều hội họp về đây.
Tiêu Thanh Ca lại là nhân vật nổi tiếng, trong nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng ta.
Có thở dài, có cười đùa, có tham lam, có hi vọng...
Đã từng là tuyệt thế tài hoa phong nhã, là tiên tử khó mà tới gần được.
Bây giờ Tiên Duyên đã mất, rơi xuống phàm trần, tự nhiên sẽ có không ít người đến để thăm dò.
- Tiêu Thanh Ca? Thật không ngờ rằng ngươi sẽ đến đây.
Một thanh niên mang vẻ mặt chế nhạo và nụ cười vui vẻ trên mặt mà ngăn cản trước mặt nàng.
Lý Thắng.
Là đường huynh của Lý Nhiên, có tài năng thiên phú, còn là đệ tử của Chính Nhất Môn.
- Mặc dù Thần Đạo Cung đã phát tin tức ra ngoài, nhưng Tiêu gia các ngươi vẫn chưa bao giờ đứng ra thừa nhận.
Bây giờ ngươi đến Đăng Tiên Đại Hội này chẳng phải là báo cho mọi người trong thiên hạ biết rằng Tiêu Thanh Ca ngươi là một phế nhân hay sao?
Lý Thắng nghiến răng nhấn mạnh hai chữ “phế nhân”, hận không thể nói cho tất cả mọi người đều nghe thấy.
Vẻ mặt Tiêu Thanh Ca không chút biểu cảm, nàng ta xoay người muốn rời đi.
- Trời ạ, giả vờ lạnh lùng à? Ngươi vẫn tự nghĩ mình là Thanh Tiên Tử kia sao?
Trong mắt của Lý Thắng hiện lên một tia không vui, hắn ta giơ tay nắm lấy cánh tay nàng.
Tiêu Thanh Ca nhăn mày.
Đau!
Cái nắm này suýt nữa thì nghiền vỡ xương nàng ta!
Sức mạnh của Trúc Cơ trung kỳ không phải thứ mà một người phàm như nàng có thể chịu đựng được.
Vậy mà con cháu Tiêu gia lại làm ngơ trước chuyện này, từng người một đều nhìn về nơi khác, coi như không quen biết nàng.
Người thân mà còn như vậy, có thể thấy được lòng người dễ thay đổi!
Lý Thắng thấy vậy thì không khỏi càng thêm đắc ý.
- Mất đi tu vi, bị tông môn trục xuất...!Cái này cũng không cần nhắc đến nữa.
Vậy mà Tiêu gia nhà ngươi lại còn muốn kết thông gia với Lý gia ta sao? Không có lão tổ trấn thủ, dựa vào một tên người phàm trần như ngươi mà muốn gả vào Lý gia ta ư? Thật nực cười mà! Theo ta được biết thì việc từ hôn là chuyện không thể tránh được, ngươi vẫn nên suy nghĩ cho kĩ bản thân còn có tác dụng gì hay không đi!
Tiêu Thanh Ca lạnh lùng đáp:
- Buông tay.
- Ai da, ta sợ quá đi!
Lý Thắng nhìn nàng mà cười xấu xa.
- Nhìn ngươi còn có vài phần tư sắc như vậy sao không làm lô đỉnh cho ta đi, ta sẽ bảo vệ ngươi được bình an!
- Ngươi xứng sao?
- Ngươi nói cái gì?
Lý Thắng hoài nghi mình đã nghe lầm.
Tiêu Thanh Ca ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn ta:
- Chỉ cần ngày nào hôn ước vẫn chưa bị hủy bỏ thì ngày đó ta vẫn là vị hôn thê của Lý Nhiên! Lời của ngươi vừa nói lúc nãy, nếu để hắn nghe được thì ngươi đã nghĩ đến hậu quả hay chưa?
- Lý Nhiên?
Lý Thắng nghe đến cái tên này thì cơ thể không khỏi run rẩy, ánh mắt xẹt qua một tia kinh sợ.
- Ngươi, ngươi hù dọa ai đó hả...
- Buông tay.
- ...
Lý Thắng nhìn ánh mắt bình tĩnh của nàng thì đột nhiên vô cùng lo sợ, bất giác bỏ tay ra.
Tiêu Thanh Ca xoa xoa cổ tay, thản nhiên nói:
- Không sai, ta đã mất tu vi và trở thành người phàm.
Nhưng có vài người coi như có thể tu hành được nhưng cũng chỉ là những phế vật vĩnh viễn không ngóc đầu lên được thôi.
Nói xong nàng trực tiếp quay người rời đi.
Lý Thắng thở hổn hển, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trán thì nổi gân xanh lên.
Lời này thật sự đâm sâu vào nỗi đau của hắn ta.
Dưới cái bóng của Ma Đạo Thánh Tử Lý Nhiên này, Lý