Ta Không Thành Tiên

Kết đan


trước sau

Khắp nơi vang lên tiếng hít sâu vì kinh hãi.

Đối với đại đa số người, cái tên Nhân Khí còn rất xa lạ, nhưng lọt vào tai một số tu sĩ kiến văn rộng rãi lại không khác gì một tiếng sét.

Người không biết thì hưng phấn không thôi vì thấy Kiến Sầu còn có quân bài tẩy khác, tâm tình vừa mới ảo não lại lập tức dâng lên cao vút, còn những người biết phương pháp luyện thể Nhân Khí thì vẫn còn chưa hết sợ hãi.

Đó chính là Nhân Khí đấy!

Không ngờ Kiến Sầu đã tu luyện đến tầng thứ năm!

Loại công pháp luyện thể tự hủy hoại mình chỉ tồn tại trong truyền thuyết này cũng có người tu luyện thật, hơn nữa còn là đại sư tỷ Nhai Sơn thoạt nhìn dịu dàng hòa nhã.

Trời ạ.

Rốt cuộc nàng phải nghĩ quẩn đến mức nào?

Vô số người run rẩy trong lòng, quả thực sắp hộc máu đến nơi.

Trưởng lão Long Môn Bàng Điển bây giờ mặt cũng xanh lè.

Kiến Sầu rốt cuộc tu luyện công pháp gì, lão đương nhiên biết rõ, nhưng lúc dùng đạo ấn Long Lân giao chiến với Đường Bất Dạ xong nàng mới nói một câu như vậy, đúng là âm hiểm, xảo trá, quá quắt!

Nể mặt ngươi đánh nhau quá đặc sắc, món nợ học trộm có thể để sau tính, nhưng ngươi tuyên bố thẳng mình chủ tu Nhân Khí có phải là quá mức kiêu ngạo, không coi ai ra gì hay không?

Nhưng mà...

”Đại sư tỷ Kiến Sầu thật tuyệt!”

”Ha ha ha ha, tu sĩ Bắc Vực có là cái gì?”

”Để cho ngươi biết chúng ta không phải dễ chọc!”

”Tu sĩ kim đan hậu kì mà lại không ăn nổi đại sư tỷ Kiến Sầu mới có trúc cơ hậu kì, thế còn làm gì được nữa, về Bắc Vực cày ruộng đi!”

”Ha ha ha...”

Vô số tiếng hoan hô, châm chọc, la hét, reo hò.

Giống như phá băng, bầu không khí kìm nén lập tức bị phá vỡ, sự hưng phấn được đẩy lên tột đỉnh.

Tiếng ầm ĩ hòa vào nhau, dường như muốn vén màn trời vọng lên cao hơn.

Ngay cả Phù Đạo sơn nhân bây giờ cũng đã mặc kệ hình tượng của mình, vừa nhảy lên vừa vung cái đùi gà đã gặm một nửa cầm trong tay, hô to: “Kiến Sầu nha đầu nói hay lắm, chơi nó đi, chơi chết nó đi! Để cho thằng nhóc Bắc Vực này biết Trung Vực chúng ta không phải chỗ nó muốn đến thì đến, muốn đi thì đi! Ha ha ha...”

Còn Hoành Hư chân nhân đứng bên cạnh Phù Đạo sơn nhân mặc dù không hò hét nhưng đáy mắt cũng lộ ra nét cười tán thưởng.

Rõ ràng Kiến Sầu đối chiến Đường Bất Dạ lúc này quả thực là chuyện hả hê lòng người.

“...”

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt lúc này, tất cả những lời định mắng ra lại phải nuốt vào trong bụng, Bàng Điển quả thực khóc không ra nước mắt.

Thế này còn có thể nói gì được nữa?

Đó đích thực là thiên tài mạnh nhất Nhai Sơn gần trăm năm nay, sức chiến đấu vô hạn, tiềm lực vô hạn, tiến bộ thần tốc...

Từ trận đánh đêm trên sông Cửu Đầu tới giờ mới được bao lâu mà nàng đã mạnh đến mức này rồi?

”Người như vậy sao lại để bọn Nhai Sơn nhặt được chứ?”

Quan trọng hơn nữa là một người ngoài tu luyện phép thuật của Long Môn mà lại đâu ra đó.

Còn có thiên lí nữa hay không?

Trong lòng uất ức, Bàng Điển chỉ muốn đập đầu xuống đất cho xong.

Vô số nghi hoặc dâng lên dưới đáy lòng, lão thật sự không rõ mọi chuyện tóm lại là thế nào. Vừa chán nản vừa phẫn uất, lão ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy một bóng người mặc trường bào màu xám đen từ bên ngoài đám người chậm rãi đến gần...

Thừa Giang?

Bàng Điển ngẩn ra.

Gần như đồng thời, cả chân núi Côn Ngô lại vang lên tiếng kêu rung trời.

”Động thủ rồi, động thủ rồi!”

Không hải xanh ngắt vô bờ.

Tất cả âm thanh và hình ảnh bên ngoài đều không thể truyền vào tai bọn họ, trên mặt biển chỉ có một bầu không khí căng thẳng và kìm nén đến cực điểm.

Vẻ mặt Đường Bất Dạ đã cực kì âm trầm, tỏ ra có vài phần mưa nắng thất thường.

Hộ giáp bằng đá trên người hắn đã có nhiều vết nứt, thoạt nhìn rất rách nát.

Cảm giác nguy hiểm cực hạn truyền đến từ người phụ nữ đối diện khiến tất cả các giác quan của hắn đều trở nên cực kì nhạy bén.

Sau khi nói xong những lời vừa rồi, Kiến Sầu không nói gì thêm nữa, chỉ lạnh nhạt gật đầu lễ phép với Đường Bất Dạ.

Ngay sau đó nàng nghiêng người lao tới, tay phải nâng đóa hoa sen đen phong nhận.

Đồng tử Đường Bất Dạ đột nhiên co rút.

Nhanh!

Quá nhanh!

Chỉ thấy hoa văn màu đen huyền ảo bao quanh thân nàng rung động như kéo theo cả gió biển, thân hình Kiến Sầu cũng lập tức ẩn vào trong gió, thậm chí hòa vào trong gió, hung hãn đánh tới trong khi Đường Bất Dạ gần như không hề phát hiện.

Đường Bất Dạ bày thế thủ ngăn cản phía trước.

Cơ thể bao trùm lớp đá cứng rắn lập tức va chạm với thân thể máu thịt của Kiến Sầu.

Những người đang xem chiến đấu xung quanh gần như chết sững: Không còn vảy rồng hộ thể, ngươi vẫn còn dám lao vào?

Rầm!

Lập tức có máu tươi bắn tóe ra, không ngờ lại là khuỷu tay Kiến Sầu không thể chịu được cú va chạm mãnh liệt nên vỡ nát.

Tiểu Kim còn đang ăn dưa hấu vừa gặm một miếng chợt thấy cảnh tượng tàn bạo đẫm máu này, suýt nữa tưởng rằng nước dưa hấu màu đỏ ngoài miệng mình chính là máu thịt của đại sư tỷ Nhai Sơn, sợ đến mức suýt nữa ném thẳng quả dưa hấu trong lòng xuống dưới biển.

Ngay cả Như Hoa công tử thấy thế cũng trắng mặt: Kì thực nữ tu sĩ cứ thanh nhã yếu đuối để người khác thương yêu giống như hắn thì tốt hơn.

Đám Khương Vấn Triều toàn bộ cau mày đứng giữa không trung quan sát tình hình trận đánh.

KHÔNG thoải mái như trong tưởng tượng của người ngoài, lúc này trong lòng Đường Bất Dạ lại tràn đầy khiếp sợ.

Sức mạnh của máu thịt có lẽ không bằng lúc trước, dù sao cũng không còn vảy rồng bảo vệ...

Nhưng...

Xương cốt ở sâu trong máu thịt lại đã cứng đến mức làm người ta phẫn nộ, quả thực không khác gì vũ khí cứng rắn.

Máu thịt tung tóe bay qua trước mắt Đường Bất Dạ.

Khuôn mặt Kiến Sầu bình tĩnh như không có bất cứ đau khổ nào cũng lóe qua trong màu máu.

Khi ánh mắt nàng chuyển đến trên người hắn, đóa sen đen phong nhận nâng trên tay phải nàng lập tức vỗ thẳng tới.

Trong vòng tâm ý châu, Kiến Sầu đã đưa vào một đoạn tin tức, một tòa trận pháp và một đóa hoa sen phong nhận.

Có thể nói là đòn tấn công mạnh nhất của nàng đã giấu trong đó.

Không ngờ khi đó Đường Bất Dạ lại hóa giải đồn tấn công này không một tiếng động khiến Kiến Sầu rất kinh ngạc.

Lần này nàng vẫn muốn thử xem bản lãnh của Âm Tông Bắc Vực thế nào.

Hoa sen đen phong nhận bay ra lặng yên không tiếng động.

Đường Bất Dạ lại cảm thấy gai ốc nỏi lên khắp người.

Vòng tâm ý châu, đóa hoa sen đen đó quả thực là ác mộng của hắn.

Lập tức không còn tâm tư nghĩ đến sự kì lạ trong công pháp của Kiến Sầu, Đường Bất Dạ cắn răng vỗ hai tay vào nhau, đồng thời chỉ quyết bật ra, một vùng ánh sáng sặc sỡ xuất hiện giữa không trung.

Xẹt!

Lần này xuất hiện lại không phải một đóa hoa sen mà là một dòng xoáy màu xám đen.

Nhìn thấy cảnh này, Kiến Sầu không nhịn được ơ một tiếng.

Nàng đâu biết trong vòng tâm ý châu Đường Bất Dạ đã rất chật vật vì phải ứng phó hoa sen đen, chỉ là người ngoài không biết thôi. Bây giờ hắn không dám coi thường, lập tức dùng biện pháp khác để ứng phó, vì vậy mới có sự kahcs biệt mà Kiến Sầu nhìn thấy.

Dòng xoáy vừa xuất hiện đã phát ra một khí tức giống như công pháp Ngoan Thạch của Đường Bất Dạ.

Cắn nuốt.

Lúc hoa sen phong nhận tới gần dòng xoáy liền cảm thấy có sức hút giống như trong dòng xoáy là một không gian khác.

Một lưỡi phong nhận màu đen tạo thành cánh hoa sen đen khi tới gần dòng xoáy liền bị nuốt vào không một tiếng động.

Như vậy không được.

Kiến Sầu cau mày, lúc nhìn thấy cảnh này liền không hề do dự bắt quyết hô to: “Nổ!”

Trong vòng tâm ý châu, bởi vì tấn công được chứa đựng trong tâm ý châu nên Kiến Sầu không hề khống chế đóa sen gió đen, bởi vì khi đó còn không thể để lộ mình chính là “đầu sỏ”, nhưng bây giờ chiến đấu đã quyết liệt đến mức này, nàng cần gì phải che giấu nữa?

Khổ tu trong Hắc Phong Động hai năm, sự thấu hiểu của nàng đối với phong nhận có thể nói đã đạt tới đỉnh cao.

Một tiếng “nổi” như sấm mùa xuân bật ra từ đầu lưỡi, đóa hoa sen đen sắp bị dòng xoáy nuốt chửng lập tức nổ tung.

Ầm một tiếng, sau đó là tiếng xèo xèo không ngừng, toàn bộ phong nhận tạo thành đóa hoa sen đen tản ra, bắn nhanh về các phương hướng khác nhau.

Đường Bất Dạ đang đối phó đóa hoa sen đen ngay trước mặt, đâu ngờ đóa hoa sen này của Kiến Sầu còn có thay đổi như vậy?

Trong lúc vội vàng, hắn chì còn cách sử dụng thủy không độn biến mất tại chỗ.

Ầm ầm ầm!

Tiếng nổ liên tiếp vang lên. Toàn bộ phong nhận tản ra lại sư sao băng lao đến vị trí của hắn vừa rồi, va chạm vào nhau nổ tung.

Có thể nói chỉ cần Đường Bất Dạ phản ứng chậm hơn một chút thì bây giờ đã bị vô số phong nhận này đâm thành cái sàng rồi.

Vù!

Cách vị trí phong nhận phát nổ khoảng ba trượng, một gợn sóng lăn tăn xuất hiện.

Bóng dáng Đường Bất Dạ hiện ra, còn chưa hết kinh hãi vì đòn tấn công vừa rồi đã cảm thấy bên cạnh có một cơn gió nổi lên.

Lại nữa rồi!

Nụ cười như tính kế thành công của Kiến Sầu lập tức phóng đại trước mắt hắn.

Vẫn như trước, một đòn tấn công thuần túy dựa vào sức mạnh không hề có gì rực rỡ lại ập tới.

Hung hãn đến cực điểm.

Đường Bất Dạ chỉ muốn hộc máu, nàng thật sự không đau chút nào sao?

Thân thể máu thịt đánh vào hộ giáp đá rắn lại dập nát như trước.

Có điều đồng thời hắn cũng phát hiện khả năng khôi phục mạnh mẽ của nàng.

Vết thương sau đòn tấn công lúc nãy đã liền lại, gần như không nhìn thấy dấu vết gì nữa.

Quái vật!

Đây đúng là một con quái vật!

Một cảm giác nóng rực khó tả đột nhiên từ vị trí va chạm lan rộng ra toàn thân Đường Bất Dạ.

Hắn cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy từ vết thương sâu thấy xương trên vai Kiến Sầu không ngờ lại có một ngọn linh hỏa mơ hồ lặng lẽ bò sang người hắn.

Linh hỏa rất ít, cũng rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như không nhìn thấy.

Nhưng cảm giác nóng bỏng đó lại lập tức làm Đường Bất Dạ nhíu mày, một sự sợ hãi nhanh chóng dâng lên trong lòng.

Bởi vì ngọn linh hỏa này chính là từ xương Kiến Sầu truyền ra.

Thanh liên linh hỏa!

Bốn chữ này vừa mới xuất hiện trong đầu, loạt tấn công mới đã tiếp tục ập tới.

Đường Bất Dạ vất vả chống đỡ những công kích ngày càng mãnh liệt, lại không thể dập tắt ngọn lửa trên người, chỉ sau mười hiệp đã nghe thấy tiếng răng rắc vang lên.

Hộ giáp bằng đá màu trắng xám cứng rắn cuối cùng ầm ầm vỡ vụn vì bị va đập và thiêu đốt không ngừng.

Như là núi lở, những tảng đá to lớn từ đỉnh núi ập xuống quét sạch lớp thảm thực vật trên núi, để lộ ra đỉnh núi trơ trọi.

Hộ giáp biến mất, tất cả mọi người liền nhìn thấy tình trạng của Đường Bất Dạ lúc này.

Nước da vốn trắng trẻo đã biến thành màu đỏ, chính là những vết thương để lại trên da thịt do rút lấy quá nhiều sức mạnh.

Đường Bất Dạ cũng không có năng lực phục hồi biến thái như Kiến Sầu, sau khi hơn mười hiệp chiến đấu vẫn có thể duy trì sức mạnh và cường độ sung mãn. Sau khi hộ giáp vỡ nát, hắn cảm thấy mình đã chống đỡ đến cực hạn.

”Đệ nhất luyện thể Trung Vực...”

Không ngờ lại là thật sự.

Những lời của Chu Thừa Giang không có một chút khoa trương nào.

Vết thương to lớn trên cánh tay Kiến Sầu đang liền lại bằng tốc độ mắt thường thấy được.

Ngọn linh hỏa nhỏ bé trên xương cháy lên hàn gắn vết nứt bên trên, từng đường vân gió đen lan ra ngoài, da thịt được băng đằng ngọc thấm nuôi dưỡng hấp thu linh khí trong không khí với tốc độ vượt xa bình thường, nhanh chóng sinh trưởng.

Ngón tay điểm nhẹ lên mi tâm, một vệt linh quang lóe lên.

Quỷ Phủ cũ kĩ mà dữ tợn xuất hiện trong lòng bàn tay Kiến Sầu, nàng hạ thấp người xuống tạo thành tư thế tấn công nguy hiểm, những đường cong mềm mại lại lộ ra một mỹ cảm ngang tàng như dã thú ẩn nấp trong đêm tối.

Há miệng chuẩn bị cắn người.

Mang nét cười, nàng thoải mái mở miệng: “Hộ giáp của đạo hữu đã vỡ, nếu không có bản lãnh gì khác, chỉ sợ Kiến Sầu đành phải có lõi với đạo hữu!”

Nói xong nàng lại hóa thành một vệt sáng lao tới.

Gần như không cho đối thủ bất cứ thời gian thở dốc nào.

Đường Bất Dạ vừa bị đánh tan hộ giáp đá rắn, bây giờ thấy thế công của Kiến Sầu còn mạnh mẽ hơn, hắn nhíu mày, trong lòng lại sinh ra cảm giác bội phục khó tả.

Dù Kiến Sầu chỉ là trúc cơ hậu kì, còn hắn đã là kim đan hậu kì, chênh lệch trọn một cảnh giới lớn, đối với người bình thường là lạch trời vĩnh viễn không thể vượt qua, nhưng nàng lại dựa vào công pháp luyện thể ngang tàng và đấu pháp hoàn toàn chán sống để đánh với hắn một trận đã đời.

Kì phùng địch thủ?

Kì phùng địch thủ!

”Ha ha ha ha...”

Đường Bất Dạ đột nhiên phá lên cười, thần quang vô hạn dưới đáy mắt đã bị thắp sáng.

Dù trên người hắn còn có vô số vết thương nhưng khí thế lại đã biến đổi trong tiếng cười này.

Cuồng.

Cuồng đến khó tả.

Bản thân Đường Bất Dạ chính là thiên tài của Âm Tông, để truy tìm tung tích một kẻ phản bội mới tìm đến Tả Tam Thiên Trung Vực, lại gặp đúng tiểu hội, từng nghe trưởng bối sư môn nói Tả Tam Thiên Trung Vực nhân tài xuất hiện lớp lớp, luôn luôn là nơi xuất hiện nhiều thiên tài nhất Thập Cửu Châu.

Lần này có lẽ đã mất tung tích của kẻ phản bội đó, hắn liền quyết định tham gia tiểu hội, muốn xem tiểu hội Tả Tam Thiên này có phải thật sự hữu danh hữu thực hay không.

Vốn tưởng rằng tiểu hội Tả Tam Thiên cũng chỉ bình thường, không ngờ đối chiến Chu Thừa Giang đã xem như một vui mừng ngoài ý muốn, lại càng không ngờ bây giờ còn có một Kiến Sầu!

Thấy Kiến Sầu giơ cây Quỷ Phủ to lớn như người búa hợp nhất chém đến, đáy mắt Đường Bất Dạ lấp lánh ánh sao, chỉ quát một tiếng: “Tới tốt lắm!”

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, khi tất cả mọi người đều cho rằng hắn sắp giơ cổ chịu chết, Đường Bất Dạ lại bày ra một tư thế hết sức kì dị.

Hắn đưa hai tay lên nắm lấy vai phải chính mình như cầm lấy thứ gì đó to lớn.

Ầm!

Tiếng chấn động điếc tai vang vọng khắp mặt biển.

Một vật đen tuyền chấn nhiếp lòng người cuối cùng chậm rãi hiện ra giữa hai bàn tay Đường Bất Dạ.

Bề mặt lạnh lẽo phản xạ ánh mặt trời cũng lạnh lẽo.

Cùng với màu đen không ngừng lan rộng, hình dáng của thứ này dần dần lộ rõ.

Không ngờ đó lại là một chiếc nỏ khổng lồ màu đen.

Thân nỏ dài một trượng, đường nét sắc bén mà lạnh lùng, mang một vẻ tàn khốc coi thường chúng sinh.

Vũ khí to lớn này cũng giống như Quỷ Phủ của Kiến Sầu, vừa xuất hiện liền hút hết ánh mắt tất cả mọi người.

Đường Bất Dạ dùng hai tay giơ chiếc nỏ khổng lồ lên đối mặt với Kiến Sầu.

Kiến Sầu bay đến cùng một cơn lốc, còn Đường Bất Dạ thì đứng trong cơn lốc đột nhiên xuất hiện này.

Mái tóc và y phục bay phần phật.

Khuôn mặt của người xứ khác hết sức rõ ràng, đường nét vuông vức, vừa nhìn đã có ấn tượng sâu sắc. Lúc này trên khuôn mặt hắn lại lộ ra một nụ cười cũng làm mọi người ấn tượng sâu sắc.

”Nỏ tên Cửu Trương Cơ!”

Cửu Trương Cơ!

Kiến Sầu cảm thấy chiếc nỏ khổng lồ này có phong cách hoàn toàn khác Quỷ Phủ, nhưng kích cỡ khoa trương và khí thế của nó lại khiến nàng có cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Nếu như nhớ không lầm, Quỷ Phủ của nàng cũng đến từ tay một vị tông sư luyện khí của hai tông âm dương.

Ý nghĩ này chỉ lóe lên rồi biến mất, Kiến Sầu không nghĩ thêm nữa, chỉ nâng cao cảnh giác khi chiếc nỏ Cửu Trương Cơ này xuất hiện.

Linh lực toàn thân vận chuyển tới cực hạn, hoa văn gió đen bao trùm ba phần tư bộ xương nàng cũng được thúc ép đến cực hạn, toàn bộ đan vào cùng nhau, không ngờ lại hình thành một cơn lốc màu đen bao quanh người nàng.

Người thuận gió mà lên, gió vòng quanh người mà đi.

Kiến Sầu lúc này uy nghi lẫm liệt như một vị thần đứng trong cơn lốc màu đen, từ trên cao lao xuống, tay cầm Quỷ Phủ ngàn vạn quỷ khóc.

Một ánh vàng thoáng hiện giữa những bóng ma vô tận.

Sau nháy mắt, cả bóng người và lưỡi búa đều đã đến trước mặt Đường Bất Dạ.

Hắn đứng giữa không trung, cũng không lui lại nửa bước, tư thế khiến mọi người có ảo giác như có thể chống lại cả trời đất.

Chiếc nỏ khổng lồ to lớn khoa trương giống như Quỷ Phủ vốn ở trên vai hắn lúc này được hắn vác lên, cũng đập thẳng về phái Kiến Sầu khi Quỷ Phủ của Kiến Sầu chém tới.

Bên cạnh hai món vũ khí khổng lồ này, hai bóng người quả thật không có gì nổi bật.

Lúc này trong mắt tất cả mọi người xem chiến đấu đã không có người mà chỉ có một chiếc nỏ và một cây búa khổng lồ.

Ầm!

Lao thẳng vào nhau, cứng rắn gặp cứng rắn, lạnh lùng gặp lạnh lùng, nỏ lớn gặp búa lớn.

Mọi người chỉ thấy đầu óc ong ong, tiếng va đập không ngừng vang vọng trong đầu, giữa trời đất không còn bất cứ âm thanh nào khác ngoài tiếng va chạm này.

Chiếc nỏ chặn lưỡi búa lại, không có một chút yếu thế nào.

Va chạm dữ dội, dựa vào sự mạnh mẽ của bản thân hai món pháp khí.

Kiến Sầu cảm thấy từ chỗ va đập truyền đến chấn động mãnh liệt khiến nàng gần như không cầm được Quỷ Phủ nữa, khí huyết cuộn trào, cả người bay ngược về sau khó mà khống chế.

Trong ánh mắt nàng nhìn Đường Bất Dạ liền có thêm một chút khiếp sợ...

Và cả hưng phấn!

Đã biết trận chiến này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy mà!

Giống như nàng không chỉ biết luyện thể, phương pháp phân ra thắng bại thường sẽ không đơn giản như thế, đặc biệt là trong tình huống sức mạnh của hai người tương đương nhau.

Người không lo xa sẽ chiến đấu toàn lực, còn người biết lo xa thì chỉ lần lượt lật lên từng lá bài tẩy của mình.

Lúc này Đường Bất Dạ đã lật lên một lá bài giấu kín.

Đúng là một lá bài rất đẹp.

Cánh tay tê dại của Kiến Sầu giơ Quỷ Phủ lên, mặt búa đón gió, lực cản lập tức xuất hiện hãm thân hình nàng đang không ngừng lui lại...

Có điều...

Nếu đúng như nàng suy đoán, lai lịch của cây cự nỏ trong tay Đường Bất Dạ nhất định cực kì bất phàm.

Tốc chiến tốc thắng, giải quyết nhanh gọn.

Không thể kéo dài thời gian nữa.

Nàng vừa quyết định xong, đấu bàn hai trượng dưới chân lập tức xuất hiện, điên cuồng xoay tròn.

Từng tuyến khôn sáng lên, từng đạo tử được thắp sáng.

Cùng với đó là đạo ấn thứ hai xuất hiện trên Quỷ Phủ của Kiến Sầu cũng sáng lên.

Hồng Nhật Trảm!

Không cho đối thủ có thời gian thở dốc, thậm chí cũng không cho chính mình có thời gian.

Chiếc nỏ Cửu Trương Cơ cho Kiến Sầu một cảm giác hết sức nguy hiểm.

Đường Bất Dạ đã là tu sĩ kim đan hậu kì, vũ khí hắn sử dụng làm sao có thể kém được? Hơn nữa còn được hắn dùng làm đòn sát thủ cuối cùng nhất định phải có nguyên nhân.

Việc nàng phải làm là kết thúc trận chiến đấu này trước khi hắn thật sự ra tay.

Linh lực trong thân thể kì thực đã tiêu hao mất không ít, có điều sức mạnh thân thể nàng vẫn hết sức ngang tàng.

Gió thổi đến, nàng và gió đã hòa làm một.

Quỷ Phủ lập tức bị đốt cháy thành một vầng mặt trời đỏ rực.

Sau khi một đòn tấn công không thu được hiệu quả, nàng lại giơ vầng mặt trời đỏ này lao tới lần thứ hai.

Tất cả mọi người đều đã được chứng kiến uy lực của Hồng Nhật Trảm, trước có Hứa Lam Nhi tế Quỷ Phủ, sau có Hạ Hầu Xá thua tiếc nuối, vậy còn Đường Bất Dạ thì sao?

Mọi người đều nín thở chờ đợi.

Đường Bất Dạ cực kì chăm chú, không hề dám coi thường. Ngón tay hắn đã đặt lên lẫy nỏ làm bằng ngọc tinh hoành ở mặt bên Cửu Trương Cơ, ánh mắt vừa hưng phấn vừa tỉnh táo đã khóa chặt Kiến Sầu...

Có điều...

Quá lay động.

Cửu Trương Cơ dù tốt nhưng lại quá nặng, thứ nhất di động không tiện, thứ hai mục tiêu quá lớn, thứ ba không nhẹ nhàng linh hoạt như đao kiếm.

Không khóa chết được đối thủ thì không làm được gì hết.

Hắn cố gắng dùng cách khóa đối thủ như những lần trước để tìm kiếm tung tích Kiến Sầu, lại phát hiện thân hình nàng lay động bất định, nhìn như lao thẳng đến tấn công hắn nhưng thực ra lại không ngừng đổi hướng trong gió.

Đúng là một thân pháp quái dị.

Rốt cuộc nàng đã học bao nhiêu thứ quái dị thế này?

Khi phát hiện mình không thể khóa chết Kiến Sầu, dù sở học hỗn tạp như Đường Bất Dạ cũng không nhịn được thầm mắng một tiếng.

Không được!

Tránh!

Tạm tránh mũi nhọn!

Vù!

Thủ quyết đưa lên dẫn động thủy không độn, Đường Bất Dạ lập tức biến mất.

Có điều trong lúc vội vàng, hắn chưa thể chọn được phương hướng dịch chuyển tốt nhất, khi xuất hiện vẫn nằm trong phạm vi cảm giác của Kiến Sầu, thậm chí không xa bên cạnh còn có một bóng người màu đỏ sậm.

Chính là Hạ Hầu Xá trước đó bị Hồng Nhật Trảm của Kiến Sầu đánh rơi xuống biển.

Trường bào màu đỏ thấm máu tươi lại càng đậm hơn, sắc mặt Hạ Hầu Xá tái nhợt, trên mặt lại không có biểu cảm gì.

Hắn lạnh lùng nhìn Đường Bất Dạ bằng đôi mắt không có cảm xúc.

Đương nhiên...

Khi bắt gặp ánh mắt như vậy, Đường Bất Dạ đã biết không phải thiện ý gì.

Có điều, chẳng lẽ Hạ Hầu Xá không nên cảm ơn hắn sao?

Kiến Sầu một búa đánh Hạ Hầu Xá rơi xuống biển, sau đó suýt nữa bị hắn đánh lén thành công mà.

Nếu không có hắn can thiệp, chỉ sợ Hạ Hầu Xá đã bị loại rồi.

Đường Bất Dạ cười một tiếng vô cớ, còn chưa kịp có hành động gì đã thấy tiếng gió bên tai lại nổi lên.

Thì ra ngay khi hắn vừa xuất hiện, gió đã báo cho Kiến Sầu vị trí của hắn.

Hồng Nhật Trảm vẫn theo sát hắn như bóng với hình, thầm chí còn ngày càng rừng rực.

Uy thế như núi đè xuống khiến Đường Bất Dạ cảm thấy bị trói buộc như có sức cũng không thi triển ra được.

Cứ thế này sẽ thất bại.

Hắn mím chặt môi, bàn tay phất lên, một ánh bạc từ trong lòng bàn tay hắn bay ra.

Biển sâu trói buộc!

Mặt trời đỏ đã đến gần, bóng dáng Kiến Sầu cũng rất gần.

Đường Bất Dạ đưa tay đánh ra một chưởng, dùng “Biển sâu trói buộc” trong không hải cướp được từ Ngụy Lâm của Thân Lăng vây khốn Kiến Sầu, không ngờ hắn vừa mới động thủ, trong hư không bên cạnh đột nhiên có tiếng kêu quái dị.

”Kiến Sầu sư tỷ cẩn thận, là lưới đánh cá!”

Lưới đánh cá?

Nghe xong chính Đường Bất Dạ cũng chưa hiểu

đó là thứ gì.

Nhưng ngay sau đó hắn lại đen mặt.

Đây chẳng phải là biển sâu trói buộc hay sao?

Ánh bạc bay ra hóa thành một tấm lưới lớn trùm về phía Kiến Sầu.

Nhưng bởi vì vừa rồi có giọng nói nhắc nhở, động tác của Đường Bất Dạ chậm hơn một chút, chỉ có một chút nhưng Kiến Sầu đã kịp phản ứng, đang lao thẳng tới lại chếch đi một chút.

Thế là tấm lưới khổng lồ màu bạc này không hoàn toàn nhốt được Kiến Sầu, bởi vì Kiến Sầu đang ở bên rìa tám lưới, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát ra.

Đường Bất Dạ hận nghiến răng nghiến lợi, vốn nắm chắc trăm phần trăm lập tức chỉ còn lại một nửa, làm sao có thể cam lòng?

Có điều cơ hội không thể bỏ lỡ, trôi qua sẽ không quay lại, hắn đâu có thời gian tính toán với người ta? Cố nén căm hận trong lòng, hắn quát lớn: “Kẻ tiểu nhân giấu đầu lòi đuôi nào?”

”Bản lưu manh chính là tiểu nhân, liên quan chó gì tới ngươi? Đánh nhau thì cứ đánh đi, hỏi ông nội ngươi làm gì?”

Ngoài dự liệu của Đường Bất Dạ, âm thanh này lại vang lên từ phía bên phải hắn.

Ẩn thân!

Chắc chắn lại là một trong những kĩ năng được không hải ban tặng.

Nguy hiểm!

Người này ở ngay bên cạnh mình.

Đường Bất Dạ kinh hãi, thấy thân hình Kiến Sầu lóe lên định giãy thoát khỏi lưới, hắn đành phải bắt quyết dùng thủy không độn dịch chuyển ra xa vị trí phát ra âm thanh vừa rồi.

Lúc xuất hiện thì đã cách đó hơn ba mươi trượng.

Kiến Sầu vẫn còn bị vây trong biển sâu trói buộc!

Vẫn kịp!

Ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt, mang vẻ mặt trang nghiêm vô hạn, ngón tay Đường Bất Dạ siết lẫy Cửu Trương Cơ. Lập tức nghe thấy vù một tiếng, một nửa linh lực trong thân thể hắn đều trút vào trong chiếc nỏ.

Nhưng khi hắn khởi động Cửu Trương Cơ, một cảm giác lạnh lẽo từ bên trái bỗng ập đến.

Cực kì nguy hiểm!

Gần như dựa vào trực giác, Đường Bất Dạ đấm ra một quyền!

Ầm!

Sức mạnh nhục thể vẫn còn, một quyền đấm ra cũng rất chuẩn.

Một bóng người màu đỏ sậm lao tới, thân hình Hạ Hầu Xá cuối cùng xuất hiện.

Trong tay hắn cầm U Mộng Dẫn, mặt không biểu cảm nhìn Đường Bất Dạ, trên gương mặt trắng xanh không có màu máu, chỉ có uy nghiêm.

”Là ngươi!”

Tuyệt đối không ngờ dùng thủy không độn lại từ ổ sói chuyển đến hang cọp.

Tốt, tốt, tốt!

Tới rất đúng lúc!

Biển sâu trói buộc dù sao cũng là năng lực không hải ban cho, được hắn cướp đoạt từ trên người Ngụy Lâm, không dễ dàng bị Kiến Sầu phá tan.

Cửu Trương Cơ còn đang khởi động, hắn còn có thời gian giải quyết một tu sĩ Trung Vực đáng ghét, cướp được một năng lực mới.

Thú vị, thế này có phải buồn ngủ lại gặp chiếu manh không?

Đường Bất Dạ cầm Cửu Trương Cơ to lớn hùng hổ đập về phía trước.

Chất liệu của Cửu Trương Cơ cực nặng, bản thân đã nặng đến ngàn cân, Đường Bất Dạ vung nỏ dù không oai phong lẫm liệt như Kiến Sầu vung búa nhưng cũng có thanh thế đáng sợ.

”Ngươi và ta không thù không oán, ta đang chiến đấu với kẻ thù của ngươi, vì sao ngươi lại hạ thủ với ta?”

Đường Bất Dạ lạnh giọng quát hỏi.

Có điều đáp lại hắn là tiếng cười lạnh khinh thường.

Ánh sáng phát ra trên người Hạ Hầu Xá, đáy mắt là sát ý đậm đặc: “Đối thủ của ta, khi nào đến phiên ngươi đoạt?”

Vô danh tiểu tốt!

Dù lúc này hắn đã trọng thương, sức chiến đấu chỉ còn lại một nửa, nhưng bản lãnh tăng gấp ba tấn công vẫn còn nguyên ba lần chưa sử dụng, kiều gì chả đánh được tên Đường Bất Dạ này một trận?

Trên chiếc búa lớn U Mộng Dẫn, những hoa văn hình mây trắng trở nên hư ảo, không ngừng ngưng tụ.

Như mộng, như ảo.

Tất cả đều là hư ảo, chỉ có lãnh ý trong mắt Hạ Hầu Xá vẫn rất chân thực.

Đường Bất Dạ đã không thể hiểu nổi Trung Vực nữa.

Đây rốt cuộc là một nơi như thế nào?

Hắn không sao hiểu được suy gnhix của những người này.

Có điều...

Lúc này hắn chỉ cần hiểu một điều là được.

Kiến Sầu còn bị nhốt trong lưới, hắn có thể nhân cơ hội này một chiêu đánh chết Hạ Hầu Xá.

Từ trên người Ngụy Lâm hắn đoạt được biển sâu trói buộc, vậy trên người Hạ Hầu Xá sẽ có bản lãnh gì?

Xem nhân số còn lại trong không hải lúc này, chắc hẳn ngoài hắn còn không có người thứ hai biết quy tắc ngầm của không hải.

Đáy mắt Đường Bất Dạ lập tức lộ ra nét cười đắc ý.

Có điều nét cười trong mắt hắn vừa xuất hiện, lại một tiếng hét lớn vang lên cực kì vô sỉ: “Hạ Hầu Xá tiền bối cẩn thận, người bị đánh bại sẽ bị người thắng cướp mất năng lực của không hải!”

Cái gì?

Hạ Hầu Xá đang súc thế nghe vậy ngẩn ra.

Đường Bất Dạ đang giơ Cửu Trương Cơ lên suýt nữa đau sốc hông ngã từ giữa không trung xuống.

Thằng cha này...

Chẳng lẽ lúc hắn đánh bại Ngụy Lâm, gã cũng đứng bên cạnh xem?

Mấy người còn lại trong không hải nghe thấy lời này đều cau mày, đồng thời có một cảm giác cực kì nguy hiểm từ trong lòng dâng lên: Đánh một người ra khỏi không hải sẽ có thể cướp được đạo ấn của đối phương?

Kiến Sầu còn đang ở trong tấm lưới khổng lồ chính là người đầu tiên phản ứng lại.

Tất cả mọi nghi hoặc đều đã được chứng thực.

Lúc trước nàng hoài nghi không hải còn có quy tắc bị che giấu, không ngờ chính là quy tắc này.

Đường Bất Dạ đã có bản lãnh dịch chuyển tức thời bằng thủy không độn, biển sâu trói buộc tất nhiên không phải của chính hắn. Bản lãnh này quá mức nghịch thiên, khi tấm lưới khổng lồ vừa xuất hiện liền ngăn cách toàn bộ gió và linh khí khiến nàng lập tức rơi vào thế bị động.

Bọn họ đánh nhau gây ra động tĩnh to lớn như thế, Ngụy Lâm tu vi không thấp tại sao lại không phát hiện?

Hết thảy chỉ có một khả năng: Ngụy Lâm đã bị loại, đạo ấn hắn nhận được từ không hải đã bị Đường Bất Dạ cướp đoạt.

Có thủy không độn, có biển sâu trói buộc, còn có một chiếc Cửu Trương Cơ trong tay.

Kiến Sầu kinh hãi trong lòng.

Ánh mắt xuyên qua ánh bạc càng ngày càng gần, nàng nhìn thấy Đường Bất Dạ và Hạ Hầu Xá đã sắp lao vào nhau.

Đầu óc xoay chuyển cấp tốc, vô số hình ảnh xẹt qua trong đầu như đèn kéo quân: Lúc trước nàng đánh với Hạ Hầu Xá một trận, đáy mắt đối phương lóe lên một tia do dự...

Do dự?

Vì sao do dự?

Hạ Hầu Xá nhận được bản lãnh gì từ không hải?

Nàng và Hạ Hầu Xá không hề có giao tình gì, do dự như vậy chỉ có thể xuất phát từ nguyên nhân khác, chẳng hạn như đạo ấn có được từ không hải.

Nếu để Đường Bất Dạ lại lấy được một đọa ấn nữa thì phiền phức sẽ rất lớn.

Không thể mạo hiểm!

Kiến Sầu cắn răng, đưa tay bắt quyết trong tấm lưới đang dần co lại, trên ngón tay lập tức tràn ra máu tươi.

Ầm một tiếng.

Một hòn đảo nhỏ trôi trên biển không ngờ lại bị thủ quyết của nàng hút lên, bay thẳng tới trước mặt Đường Bất Dạ, chắn ngang giữa hắn và Hạ Hầu Xá.

Hai người đều không ngờ lúc như thế này lại có người chọc gậy bánh xe.

Một bóng đen to lớn ập đến, nhất thời còn không biết đó là cái gì.

Hạ Hầu Xá và Đường Bất Dạ kinh hãi nhưng đã không kịp dừng lại, cả hai lao thẳng vào bóng đen này.

Trên đảo đá cứng rắn còn có cả cây cối xanh mướt, lao đầu vào đó quả thực đầu óc cũng hơi choáng váng.

Sắc mặt trắng nhợt, Hạ Hầu Xá lập tức bắn ngược về phía sau.

Đường Bất Dạ không bị thương, lại có phương pháp luyện thể Ngoan Thạch, lao vào đảo đá chỉ có khí huyết bốc lên chứ không có trở ngại gì, ngoài một cảm giác uất ức không gì sánh kịp: Ai?

Giận dữ cực độ, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy một vùng ánh bạc rực rỡ.

Tấm lưới đã co lại rất nhiều.

Trong lưới không có cá tôm, chỉ có một mình Kiến Sầu bị nhốt trong đó.

Nàng không nhìn hắn, chỉ giơ cao chiếc búa màu đỏ đậm lên chém thẳng xuống mặt lưới đang ập tới.

Xẹt!

Màn sáng bạc to lớn lập tức bị lưỡi búa đỏ rực xé rách, lộ ra một lỗ thủng nho nhỏ.

Hoa văn gió đen quanh người Kiến Sầu điên cuồng xoay tròn tạo thành một cơn lốc, lỗ thủng vừa xuất hiện, cơn lốc lập tức lao thẳng lên trời cao, thoải mái như biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay.

Đường Bất Dạ biết nếu không động thủ sẽ không kịp nữa.

Mà đây cũng là thời cơ động thủ tốt nhất.

Lúc trước biển sâu trói buộc ngăn cách linh khí và gió xung quanh, Kiến Sầu mới chỉ chém được một lỗ thủng nhỏ, linh khí còn chưa kịp bổ sung. Hồng Nhật Trảm vừa thi triển xong, nàng không có thời gian ngưng tụ một lần nữa, không khác nào tên bay hết đà. Hơn nữa khoảng cách giữa hắn và Kiến Sầu bây giờ không xa không gần, hết sức thích hợp.

Trên mặt lộ ra nụ cười tự tin.

Lúc này cả tu sĩ thần bí tàng hình giữa không trung và Hạ Hầu Xá không biết phân biệt bạn thù đều bị hắn vứt ra sau lưng.

Đường Bất Dạ đưa tay lên, hai cánh tay khỏe mạnh giơ Cửu Trương Cơ nặng nề vô cùng, đấu bàn dưới chân xoay tròn xuất hiện, một đạo ấn hình vòng tròn do một vòng đạo tử tạo thành lập tức sáng lên.

Cùng lúc đạo ấn sáng lên, những hoa văn đấm mây cùng sấm chớp điêu khắc trên mặt ngoài chiếc nỏ màu đen kịt cũng sáng lên theo.

Chúng như những dấu ấn nở ra giữa trời sao, lấp lánh trong lạnh lẽo, tỏa sáng trong âm trầm.

Sau khi hoa văn sáng lên, thiên địa linh khí xung quanh cũng bị dẫn động.

Từng luồng linh khí bị hoa văn hút tới, được hoa văn dẫn dắt, toàn bộ hội tụ đến rãnh tên trên thân nỏ.

Một mũi tên màu vàng do vô số linh khí hội tụ thành cuối cùng chậm rãi xuất hiện.

Ánh vàng chói mắt vừa xuất hiện đã làm mọi người hết sức kinh hãi.

Ánh mắt Đường Bất Dạ rơi vào trên người Kiến Sầu, máu trong thân thể đã sôi trào, tâm lại rất bình tĩnh.

Sau khi đánh khắp hai tông âm dương Bắc Vực không có đối thủ, Cửu Trương Cơ đã bị hắn giấu kín rất lâu. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng khi vinh quang của nó được đánh thức một lần nữa lại là ở Trung Vực, nhằm vào một nữ tu sĩ mới chỉ có tu vi trúc cơ.

Chuyến đi này rốt cuộc là đáng giá hai không đáng giá?

Đường Bất Dạ không biết.

Nụ cười bên môi ngày càng rõ ràng.

Khuôn mặt đường nét vuông vức của hắn tỏa ra một sự hấp dẫn vô cùng tận khiến mọi người nhìn mà si mê.

Ánh mắt rơi vào trên người Kiến Sầu giữa không trung, Cửu Trương Cơ đã khóa chặt vị trí của nàng.

Dường như...

Khắp thế giới đều là nỏ.

Kiến Sầu không thể diễn tả được cảm giác bị chiếc nỏ khổng lồ đáng sợ này ngắm vào, như nàng đơn thương độc mã xông vào ngàn vạn quân, ngắm chuẩn nàng dường như không phải một mũi tên mà là ngàn vạn mũi tên sắp bay tới như châu chấu.

Ngạt thở.

Kìm nén.

Khó mà di động.

Đó là sự sợ hãi đến từ đáy lòng.

Tuy nhiên...

Sợ hãi thường có thể kích thích tiềm lực đáng sợ nhất của con người.

Bao gồm cả Kiến Sầu.

Gần như vừa bị Cửu Trương Cơ ngắm chuẩn, Kiến Sầu đã đánh thẳng một chưởng xuống mặt biển.

Ầm ầm ầm!

Chưởng lực ép xuống, lập tức có sóng biển cuồn cuộn dâng lên ngập trời.

Trong phạm vi ba mươi dặm, hơn mười hòn đảo đồng thời rung động một chút.

Ngự đảo!

Phạm vi: Không hải!

Không hải không quy định nàng chỉ có thể khống chế một hòn đảo.

Người đã điên lên thì chuyện gì cũng có thể làm được.

Thời khắc sống chết, suy nghĩ của con người cũng trở nên điên cuồng.

Ánh sáng trong mắt Kiến Sầu chưa bao giờ sáng đến thế.

Lúc này nàng đã không còn lá bài tẩy nào có thể lật lên, linh khí không đủ, Nhân Khí sau tầng thứ năm vẫn không có cơ hội tìm được sấm sét để rèn luyện tầng thứ sáu, bây giờ cũng không có cách ứng phó mũi tên đáng sợ đến cực điểm của Đường Bất Dạ.

Cơ thắng cực nhỏ.

Nhưng thế thì sao?

Nàng không cố chấp chuyện thắng bại, chỉ là không muốn thua.

Kiến Sầu mím chặt môi thành một vệt lạnh lùng, nàng nghe thấy tiếng thở dồn dập của mình, cũng nghe thấy tim mình đập kịch liệt.

Từng sợi tơ màu vàng lấy Kiến Sầu làm trung tâm bay vút về phía vô số hòn đảo trong phạm vi ba mươi dặm.

Như Hoa công tử còn đứng trên hòn đảo lúc trước cảm thấy hải đảo dưới chân rung động mãnh liệt, hắn phản ứng cực nhanh, không hề do dự bay vút lên trên.

Sau phút chốc, hải đảo khổng lồ dưới chân hắn đã bay thẳng về phái Kiến Sầu với một tốc độ nhanh đến mức khó tin.

Ầm!

Một hòn đảo.

Hai hòn đảo.

Ba hòn đảo.

Hết đảo này tới đảo khác, hơn mười hải đảo không ngừng ghép lại chặn ở trước người Kiến Sầu, dày như núi, cao như trời.

Đây là một tấm lá chắn vĩ đại, đứng sừng sữa giữa biển trời, thời gian ngưng tụ lai chỉ trong chớp mắt.

Vô số cơn sóng trào lên, cả không hải đều chấn động.

Bất kể trong hay ngoài không hải, tất cả âm thanh toàn bộ biến mất, chỉ còn lại hình ảnh tráng lệ mà kỳ vĩ trước mắt.

Ánh mắt Đường Bất Dạ cũng lộ ra vẻ tán thưởng hiếm thấy.

Đối thủ tốt nên nhận được sự tôn trọng tốt nhất.

Dù có núi cao trước mặt, hắn cũng không hề để ý.

Đưa tay kéo dây nỏ, dây nỏ sắc bén lập tức cắt bị thương ngón tay hắn, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả dây nỏ.

Trên trán có mồ hôi lấm tấm nhưng bên môi Đường Bất Dạ lại có nụ cười, giọng nói hùng hồn vang vọng giữa biển trời, tự có một cảm giác mênh mông cuồn cuộn.

”Sấm xuân động trời đất, Nhất Trương Cơ!”

Sấm xuân động trời đất, Nhất Trương Cơ!

Vù!

Ngón tay buông lỏng, máu đỏ bắn ra.

Dây nỏ bật mạnh.

Mũi tên màu vàng khổng lồ nằm trong rãnh tên lập tức bị nhuộm màu máu, hoa văn sấm chớp mây đen trên thân nỏ sáng đến cực hạn, bao trùm lên mũi tên sau đó đột nhiên tắt lịm.

Lúc này trên cả không hải không còn một âm thanh nào khác ngoài tiếng mũi tên bay ra.

Không còn tiếng sóng vỗ, không còn tiếng chim biển, không còn tiếng kêu sợ hãi của đám Tiểu Kim, ngay cả tiếng hòn đảo cuối cùng của Kiến Sầu ghép lại cũng rơi vào hư vô.

Mũi tên vàng bay ra hóa thành một quầng sáng màu đỏ vàng như mặt trời, bắn thẳng vào hòn núi cao do mười mấy hải đảo ghép lại.

Núi cao nhìn có vẻ nặng nề hùng vĩ gặp mũi tên vàng này không ngờ lại yếu ớt như một tấm gương.

Ầm!

Mũi tên vàng bắn xuyên qua, núi cao vỡ tan, cự thạch bắn tung tóe.

Kiến Sầu đứng sau ngọn núi cuối cùng xuất hiện trong tầm nhìn của Đường Bất Dạ, xuất hiện phía trước mũi tên vàng “Nhất Trương Cơ”, hoàn toàn không có phòng bị.

Hơn mười hòn đảo ngăn cản lại không thể làm suy yếu một nửa sức mạnh của mũi tên vàng này.

Bắn vỡ hải đảo, khoảng cách giữa nó và Kiến Sầu chỉ còn một nháy mắt.

Một nháy mắt có thể làm gì?

Nàng không biết!

Cũng không có thời gian nghĩ.

Trực giác, và bản năng.

Dùng hết sức mạnh toàn thân, đấu bàn dưới chân nàng đột nhiên sáng đến cực hạn, không ngờ đang ở kích cỡ tiệm cận vô hạn tới hai trượng đột nhiên lai mở rộng, đạt tới hai trượng hoàn mỹ.

Rắc...

Trong tinh thần Kiến Sầu dường như có tiếng động nhỏ vang lên, như một màn chắn nào đó đột nhiên vỡ vụn.

Nhưng nàng lại như không nghe thấy gì cả.

Thời khắc sống chết, nàng chỉ giơ cao Quỷ Phủ, đón mũi tên này, ra sức chém xuống.

Ầm!

Không rõ là động tĩnh to lớn hay là rất khẽ.

Một gợn sóng đáng sợ từ chỗ mũi tên vàng va chạm với Quỷ Phủ lập tức lan rộng, linh lực hỗn loạn tràn ra, ánh sáng của mũi tên vàng vỡ tung.

Tả Lưu vẫn ẩn thân giữa không trung không ngờ lại bị gợn sóng này ép hiện ra, một ngụm máu tươi phun ra: Mẹ nó chứ, đúng là tai bay vạ gió!

Tả Lưu mượn quy tắc của không hải còn như thế, những người khác càng thê thảm hơn.

Kiến Sầu đã kiệt lực chỉ nhìn thấy mũi tên vàng trước mắt bị một búa của nàng chém nổ, hơn nửa sức mạnh của mũi ten truyền vào người nàng, dù cường độ thân thể luyện thể hơn nửa tầng thứ năm rất cứng rắn cũng hoàn toàn không thể chịu được sức mạnh này.

Một ánh vàng rực rỡ bắn vào mi tâm nàng, lập tức khiến tinh thần nàng chấn động kịch liệt.

Phụt!

Một chùm máu tươi bắn ra trên mặt biển, nhuộm đỏ trường bào màu trắng nhạt của nàng.

Nàng không hề có sức chống cự, lập tức rơi thẳng xuống biển.

Ầm!

Sóng nước bắn lên.

Mặt úp xuống dưới, lưng quay lên trên.

Không trung xanh thẳm thoáng chốc lùi xa, biển cả xanh ngắt vội vã ập tới.

Sóng lớn lập tức chôn vùi nàng xuống biển.

Trong nước biển ngày càng tối đen, ý thức của Kiến Sầu trở nên lẫn lộn...

Trên không hải.

Toàn bộ tĩnh mịch.

Uy lực của mũi tên quá mức đáng sợ.

Đường Bất Dạ đứng yên tai chỗ, còn duy trì tư thế giơ Cửu Trương Cơ, có điều khi nhìn thấy Kiến Sầu biến mất dưới mặt biển, trong lòng hắn lại có một cảm giác nặng nề kì lạ.

Tấn công của Cửu Trương Cơ quá tàn nhẫn...

Nữ tu sĩ kinh tài tuyệt diễm đó sẽ sống chết ra sao?

Hắn bất giác bước một bước về phía Kiến Sầu biến mất, nhưng ngay sau đó lại dừng chân.

Giữa không trung phía trước cách hắn mười trượng, Lục Hương Lãnh trong bộ y phục màu trắng thấm máu đột nhiên xuất hiện.

Vù!

Ánh sáng mênh mang ba trượng nổi lên.

Lĩnh vực vô địch!

Nàng nắm chặt làn ánh sáng màu vàng tím trong tay, nhìn về phía Đường Bất Dạ, một chút màu máu cuối cùng trên gương mặt trắng xanh cũng biến mất.

Không có một câu, chỉ có yên lặng và địch ý!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện