Ta Không Thành Tiên

Thù địch kề vai


trước sau

"..."

Bọn họ nghe nhầm sao?

Lúc hai tiếng "Hợp tác" ra khỏi miệng Kiến Sầu, bọn họ còn có chút sững sờ. Nhưng đến lúc Tạ Bất Thần thoáng nhìn Kiến Sầu, nói ra một chữ "Được", ba người còn lại đều không nhịn được hoài nghi mình vừa nghe nhầm.

Đứng trước mặt bọn họ, một là Kiến Sầu Nhai Sơn, một là Tạ Bất Thần Côn Ngô, hoàn toàn là thật, không phải là yêu ma đóng giả.

Nhưng bọn họ vừa nghe thấy gì?

Hai người này mà cũng có thể hợp tác?

Từ lúc mọi người từ Côn Ngô đi ra, bất kể là trên đường đến ẩn giới hay là sau khi đến ẩn giới, bầu không khí tế nhị đến mức khó tả giữa hai người Kiến Sầu và Tạ Bất Thần, mọi người đều có thể cảm nhận được.

Tử thù, đại thù, không chết không dừng.

Lúc này Kiến Sầu lại bình tĩnh nói ra hai chữ hợp tác mà không phải vung đao chém chết Tạ Bất Thần?

Đừng nói là Tả Lưu, kể cả Như Hoa công tử cũng có một chốc lát kinh ngạc.

Kiến Sầu là người nói ra câu này, lại không giải thích gì thêm.

Theo nàng, chuyện này hoàn toàn không cần phải giải thích.

Chỉ là giải pháp nhất thời.

Nàng biết, Tạ Bất Thần cũng biết.

Thấy Tạ Bất Thần đáp ứng, nuốt viên Đạo Tuyền đan xuống, Kiến Sầu liền không còn lãng phí thời gian, lần nữa xoay người bao vào trong trận.

Nàng không hề lo ngại về Tạ Bất Thần.

Thứ nhất, Tạ Bất Thần chính là nhân vật thiên tài của Côn Ngô, cho dù là lúc trọng thương cũng có thể kết đan đột phá, mặc dù tu vi suy giảm nhưng vẫn cao hơn tu sĩ bình thường.

Thứ hai, thứ tốt như Đạo Tuyền đan, ở Nhai Sơn cũng coi như là thuốc tiên chữa thương, chính là Phù Đạo sơn nhân cho nàng để phòng bất trắc, vào miệng là tan, dược lực phát tán gần như là chuyện trong một hơi thở.

Tạ Bất Thần dĩ nhiên không có thời gian ngồi xuống điều tức, nhưng có thể gắng gượng hành động đã đủ để thỏa mãn yêu cầu hợp tác lần này rồi.

Kiến Sầu vừa đi, Tạ Bất Thần cũng cất bước đi theo.

Ở chỗ cũ, Tả Lưu cầm quyển sổ, vẻ mặt ngơ ngác nhìn bóng lưng hai người, rất muốn kêu Như Hoa công tử véo mình hai cái, hoặc điên cuồng đánh mình một trận.

Thật sự không phải nằm mơ sao?

Hắn cân nhắc rất lâu, thấy hai người đó đã đi vào trong trận, cho rằng bọn họ có thể không nghe thấy, mới thầm thì một câu: "Lòng dạ Kiến Sầu sư tỷ thật là rộng lớn..."

Lúc trước còn đánh nhau một mất một còn, bây giờ lại có thể bình tĩnh hoà nhã hợp tác, không có gì là mất tự nhiên.

Chẳng phải lòng dạ rất rộng lớn hay sao?

Có điều Như Hoa công tử và Hạ Hầu Xá bên cạnh nghe thấy đều sinh ra suy nghĩ khác hắn: Lòng dạ rộng lớn?

"Đích xác là rất lớn..."

Lòng dạ rất lớn, thế giới rất lớn.

Như Hoa công tử không ngờ lại lên tiếng phụ họa Tả Lưu một câu.

Sau đó hắn chuyển ánh mắt nhìn về phía Lục Hương Lãnh đã gần hôn mê mà vẫn còn bị vây khốn, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ đến hai từ "bằng hữu" và "cừu nhân", trong lòng vị Kiến Sầu đạo hữu của bọn họ rốt cuộc hai từ này có vị trí ra sao?

Hạ Hầu Xá cũng nghe ra ý ở ngoài lời của Như Hoa công tử, ánh mắt thay đổi, vẻ mặt gần như không có thay đổi, nhìn về phía hai người đang bước đi.

Một Nhai Sơn, một Côn Ngô.

Một ý bào trắng nhạt, một áo bào xanh nhuộm máu, một trước một sau đi tới.

Giữa hai người tạm thời không có bất cứ giao lưu gì, nhưng chỉ đi trong hư không như vậy lại có một cảm giác hòa hợp khó tả.

Đó là cảm giác...

Chỉ có người quen, thậm chí còn quen hơn cả người quen mới có thể có được.

Quen thuộc tốc độ của đối phương, cũng quen thuộc phong cách của đối phương.

Giữa bọn họ cách một khoảng cách ngắn, cho thấy quan hệ không phải rất tốt của hai người, nhưng sự ăn ý khi bước đi lại khó mà che giấu.

Muốn cứu người trong thời gian ngắn nhất, bọn họ phải dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua trận pháp hoặc trực tiếp phá vỡ trận pháp rồi mang người đi ra.

Tình hình của Lục Hương Lãnh rõ ràng không thật sự tốt. Bất kể xuất phát từ tư giao hay là xuất phát từ tình đồng đội, Kiến Sầu đều không có lí do khoanh tay đứng nhìn.

Nàng bước một bước vào trong trận, hít sâu một hơi.

Khi mới đi vào vòng ngoài trận pháp, người ta chỉ cảm thấy trọng lực tăng lên, đối với Kiến Sầu, đây xem như một chuyện tương đối đơn giản.

Sau đó nàng bất giác nhìn về phía Tạ Bất Thần.

Tạ Bất Thần hiển nhiên không phải một tu sĩ luyện thể, mức độ rắn rỏi của cơ thể không phải quá mức mạnh mẽ.

Nhưng trước kia hắn từng nghiên cứu địa phược trận, thậm chí còn nghiên cứu ra rất nhiều phiên bản, bây giờ hắn chỉ cần bắt quyết liền bố trí ra một trận trong trận, làm giảm bớt áp lực xung quanh.

Có điều tiểu trận trong đại trận dù tốt, tác dụng có thể phát huy lại quả thực có hạn, Tạ Bất Thần đã nuốt vào đan dược, thương thế bình phục rất rõ ràng, nhưng tiên dược cũng không mãnh liệt đến mức như xương trắng mọc ra da thịt, nhiều nhất cũng chỉ khôi phục được một chút sức mạnh.

Hắn tuyệt đối không có nhiều linh lực hơn để lãng phí vào chuyện bố trí trận pháp.

Ánh mắt quét qua một lượt, hơi dừng lại ở vài vị trí, hắn trực tiếp chỉ điểm: "Sang trái, phá đoài vị trước".

Điểm mấu chốt nhất hạn chế tốc độ hành động của bọn họ chính là chữ "phược" trong địa phược trận, ngay cả tiến lên cũng cảm thấy khó khăn, đâu còn có thể có tốc độ cao được?

Tạ Bất Thần tính toán rất hợp lí, có điều lời đã nói ra, hắn mới nhớ tới, mình chưa hề giải thích rõ ràng, sợ là Kiến Sầu không biết dụng ý của hắn.

Không ngờ hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn, Kiến Sầu đã cất bước đi theo lời hắn, thân hình nhanh như một tàn ảnh.

Rõ ràng là không có một chút do dự nào.

Chỉ vì đã nói một câu "Hợp tác", nàng liền hoàn toàn tín nhiệm hắn, kẻ thù ngày xưa từng phản bội nàng.

Cho dù sự tín nhiệm này chỉ xuất hiện vào lúc này, như một đóa hoa quỳnh vừa nở.

Tạ Bất Thần lơ đãng một lát, lúc tập trung lại nhìn, Kiến Sầu đã cầm đao chém vào hư không, đó là vị trí của trận cơ.

Phách!

Đao khí không bắn ra bốn phía mà chỉ ngưng kết thành một đường thẳng, không nghiêng không lệch chém chính xác vào vị trí đã định.

Cùng với tiếng vỡ vụn vang lên, áp lực trong trận pháp đột nhiên nhẹ đi.

Tạ Bất Thần biết phán đoán của mình không có vấn đề gì.

Kiến Sầu thì lập tức quay sang nhìn Lục Hương Lãnh phía dưới. Không còn áp lực kinh khủng như trước, ý thức của nàng dường như cũng tỉnh táo hơn một chút.

Vù!

Một tiếng động nhỏ vang lên, một làn ánh sáng màu vàng tím không ngờ lại bắn lên từ dưới đầm lầy, trở thành nơi sáng ngời nhất dưới màn trời u ám.

Lục Hương Lãnh hơi mở mắt ra, biết đây là ấn hộ thân của mình cuối cùng khởi động.

Thân là dược nữ, tuy có tu vi kim đan trung kì nhưng xét về sức chiến đấu thì ngay cả một tu sĩ kim đan sơ kì hơi mạnh một chút, nàng cũng đánh không lại, chỗ dựa duy nhất của nàng là đầy người đan dược và pháp khí hộ thân.

Lúc trước bị tấn công, nàng đã khởi động Bất Động Linh để phòng hộ, bây giờ đột nhiên khởi động lại là ấn hộ thân trên người nàng.

Địa phược trận có áp lực kinh khủng, trước đó không ngờ lại có thể áp chế được ấn hộ thân, Lục Hương Lãnh hoàn toàn không thể sử dụng được.

Lúc này Kiến Sầu và Tạ Bất Thần lựa chọn phá vỡ áp lực của địa phược trận trước, đối với Lục Hương Lãnh, rõ ràng là nàng sẽ có không ít thời gian cầm cự.

Kiến Sầu biết tình hình đã chuyển biến tốt đẹp, trong lòng cũng yên tâm hơn.

Lúc này, Tạ Bất Thần vừa rồi đi sau nàng một đoạn đã đi tới nơi, đứng gần Kiến Sầu: "Địa phược trận mượn sức mạnh của đất để vận hành, chỉ là phụ trợ. Đại trận này có chín mươi sáu tiểu trận, mỗi một tiểu trận đều là sát trận".

Đại trận do chín mươi sáu tiểu trận kết hợp mà thành.

Còn mỗi một tòa đều là sát trận?

Đáy lòng Kiến Sầu trầm xuống, cũng hiểu vì sao Tạ Bất Thần lại đến đứng bên cạnh mình.

Không nói gì nữa, hai người tiếp tục tiến lên.

Đúng như Tạ Bất Thần nói, tuyến đường sau đó trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều, bất kể là trong không khí hay là dưới mặt nước đều không ngừng có vô số những thứ kì dị chui ra.

Có rất nhiều đao khí, kiếm khí, có rất nhiều bộ xương hình thù kì quái, cũng có đủ loại ảo giác kì quái.

Tấn công Kiến Sầu, cũng tấn công Tạ Bất Thần.

Có điều bất kể là nàng hay là hắn, không có ai trên mặt lộ ra một chút khác thường và sợ hãi.

Cho dù là trong ảo trận, dường như lập tức sẽ xuất hiện ảo giác gì đó dính dáng đến ân oán của hai người, hoặc yêu tinh hồn phách dụ dỗ, thường thường vừa mới xuất hiện, còn chưa nói được hai ba câu đã bị Tạ Bất Thần nhìn ra sơ hở.

Một câu chỉ điểm, Kiến Sầu cũng chỉ một đao chém hỏng trận pháp, quả thực có thể nói là không bao giờ thất thủ.

"Càn vị tiến bốn mươi lăm, phá thứ sáu".

"Vòng sang Chấn vị".

Một câu tiếp một câu, gần như không có một chút do dự và ngừng gnawts, cùng với tốc độ của Kiến Sầu càng ngày càng nhanh, Tạ Bất Thần nói cũng càng ngày càng nhanh.

Ánh mắt tỉnh táo của hắn nhanh chóng lướt qua bốn phương hướng, đôi môi mỏng manh tím tái không có màu máu và nhiệt độ không ngừng mở ra khép lại, đó là liên tục chỉ điểm cho Kiến Sầu.

Ầm!

Mặt nước bên trái đột nhiên nổ tung, một con Chu Tước màu đỏ lửa bay về phía Kiến Sầu.

Tay phải Kiến Sầu cầm Cát Lộc đao vừa mới chém xuống, lúc này Chu Tước bay tới hóa thành một ngọn lửa hừng hực, dường như sắp nuốt chửng nàng.

Tạ Bất Thần cau mày, ngón tay giơ lên định làm gì đó.

Không ngờ Kiến Sầu không hề quay đầu lại, chỉ giơ tay trái lên, Nhân Hoàng kiếm vẫn nắm trong tay nàng liền mang cả vỏ kiếm chém thành một đường cong sắc bén.

Hoành kiếm ngăn cản!

Ầm!

Ngọn lửa chu tước hừng hực kéo theo cái đuôi lửa màu sắc rực rỡ lao thẳng vào vỏ kiếm, lập tức nổ tung thành vô số đốm lửa tứ tán.

Lúc này nhìn từ bên ngoài quả thực rất giống Kiến Sầu nâng một quả cầu lửa to lớn trên tay, lại như giam giữ một con phượng hoàn lửa to lớn.

Vỏ kiếm màu đen tuyền thoạt nhìn không có hoa văn đặc biệt gì, thậm chí còn có vẻ hơi cũ kĩ, nhưng sau khi Chu Tước hừng hực lửa lao vào lại vẫn bình yên vô sự.

Ngược lại, đòn tấn công xui xẻo này mới xảy ra chuyện.

Ngọn lửa vừa đụng vào mặt ngoài vỏ kiếm không khác nào đụng vào một biển bùn lạnh lẽo, trở nên trì trêk và chậm chạp, dù muốn lập tức tránh ra nhưng lại khó mà chạy thoát được.

Thế là tất cả lửa cháy liền bị vỏ kiếm hút vào ngay lúc Kiến Sầu giơ kiếm ngăn cản.

Chỉ sau một chớp mắt, ngọn lửa vừa rồi còn khí thế hừng hực lập tức biến mất, ngay cả một đốm lửa cũng không còn nữa.

Cánh tay Tạ Bất Thần giơ lên hơi khựng lại một chút, sau đó từ từ hạ xuống.

Kiến Sầu nhướng mày, kinh ngạc vì ngay cả vỏ của Nhân Hoàng kiếm cũng lợi hại như vậy, có điều tốc độ vẫn không chậm lại một chút nào.

Vẫn tiếp tục tiến lên.

Bên ngoài trận pháp.

Động tác giơ kiếm ngăn cản tấn công của Kiến Sầu vừa rồi đã làm ánh mắt mọi người đều phải tập trung đến thanh kiếm này.

Lần này mấy người bọn họ gặp nạn, Kiến Sầu vội vàng tới cứu, tổng cộng cũng chưa nói được mấy câu, thậm chí mới chỉ đối mặt một cái mà thôi. Vì thế, trong thời gian vừa rồi mọi người đều chú ý đến nàng, chú ý đến Lục Hương Lãnh, thậm chí chú ý đến Tạ Bất Thần, lại không hề chú ý tới thanh kiếm nàng nắm trong tay.

Lúc này Tả Lưu mới nhìn chằm chằm thanh kiếm đó, tim đập thình thịch, gần như sắp nhảy lên đến cổ họng rồi.

Hắn cảm thấy cổ họng khô khốc, như có lửa cháy, như là vừa uống một loại thuộc độc có thể làm người trúng độc bị câm.

"Thanh kiếm đó... Có phải... Hình như... Nhìn hơi quen mắt đúng không?"

Có thể không thấy quen mắt được sao?

Đó chẳng phải Nhân Hoàng kiếm Tạ Bất Thần vẫn mang theo trên đường đi thì là cái gì?

Trước đó lúc hai người đánh nhau, bọn họ đã được thấy uy lực kinh người của thanh kiếm này.

Khá lắm, quay đi quay lại đã rơi vào tay Kiến Sầu rồi.

Như Hoa công tử không nhịn được bắt đầu ngẫm nghĩ.

Nhìn vị thiên tài Côn Ngô Tạ Bất Thần lần này xuất hiện, trên người toàn là lỗ thủng, vẫn nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, càng huống chi lại còn là kẻ thù?

Kiếm của Tạ Bất Thần nằm trong tay Kiến Sầu, trong số các vết thương đầy trên người hắn, nếu nói không có một phần công sức của Kiến Sầu, Như Hoa công tử nhất định sẽ không tin.

Nghe Tả Lưu hỏi như vậy, Như Hoa công tử nhàn nhã xòe chiếc quạt mạ vàng ra phe phẩy: "Kiến Sầu đạo hữu và Tạ đạo hữu Côn Ngô giao tình thâm hậu, chính là tri giao. CÙng là đồng đạo, Tạ đạo hữu cho Kiến Sầu sư tỷ mượn thanh kiếm dùng cũng không xem như việc lớn gì. Có cái gì đáng kinh ngạc chứ?"

"..."

Tả Lưu không nói nên lời, bị sự vô sỉ của Như Hoa công tử làm kinh hãi.

Hạ Hầu Xá đứng nghe, có điều không nói lời nào.

Hắn không phải người thích nói chuyện, có điều ánh mắt nhìn về phía trước rõ ràng đang nói với bọn họ: Hắn vẫn đang chú ý tình hình trong trận.

Con Chu Tước lửa chỉ là một nốt nhạc đệm không quan trọng, Kiến Sầu vẫn tiếp tục tiến lên với tốc độ cao, Tạ Bất Thần vẫn đang đi theo Kiến Sầu cách từ một đến ba bước, không tiến lên thêm, cũng không lùi xa hơn.

Hắn liên tục chỉ ra phương pháp phá giải trận pháp nhanh nhất, bước chân rất là ung dung, có điều vẻ nghiêm túc trên mặt thì ai cũng thấy được.

Không thể không thừa nhận, hắn rất dễ coi, cũng rất có bản lãnh.

Cho dù ung dung đứng trong trận pháp cũng không làm mọi người cảm thấy hắn quá nhàn hạ, quá siêu nhiên, cho nên khi nhìn hắn cũng sẽ không sinh ra tâm tình chán ghét, chỉ làm người ta cảm thấy sự phối hợp giữa hắn và Kiến Sầu quả thực đã ăn ý đến cực hạn.

Một người nói ra, người kia nhất định có thể hiểu rõ ý hắn, hơn nữa có đủ sức mạnh để thực hiện được ý định đó.

Một người nói năng rõ ràng, phán đoán chính xác, đến giờ vẫn không hề có sai lầm. Một người ra tay quyết đoán, không hề do dự, đến giờ vẫn không hề thất thủ.

Hai người này cứ thế, một động khẩu, một động thủ, rất nhanh đến gần Lục Hương Lãnh.

Người bên ngoài nếu không tập trung tinh thần nhìn kĩ sẽ chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh trong trận.

"Xoay chuyển âm dương".

"Khảm vị bốn mươi lăm, mắt trận".

"Cang Long".

Có lúc Tạ Bất Thần sẽ không nói thẳng ra phương vị bát quái mà dùng quẻ số quẻ tượng chỉ thị phương vị.

Có lẽ do phương vị quá mức phức tạp, nếu tỉ mỉ chỉ ra chỉ sợ sẽ mất một chút thời gian, mà ai biết được trong một lát này sẽ xảy ra biến cố gì?

Việc hắn có thể làm là

cố gắng tránh biến cố, bóp chết biến cố ngay từ trong trứng nước.

Dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất, tinh tế nhất, nhanh chóng chỉ thị phương vị.

Có điều làm như vậy đối với người nghe cũng có yêu cầu rất cao. Nếu không quen thuộc quẻ tượng quẻ số, chỉ nghe thấy hai chữ Cang Long sẽ không hiểu ra sao, vậy thì đừng nói đến chuyện tiết kiệm thời gian, có thể không chết ở chỗ này đã xem như mạng lớn rồi.

May mà Kiến Sầu hết thảy đều biết.

Những từ ngữ không hề có đạo lí, thậm chí lạ lùng đến cực điểm, nhưng nghe vào tai nàng liền sẽ tự động phân giải trong đầu, sắp xếp lại rõ ràng, biến thành một tuyến đường cụ thể.

Nàng thận trọng tiến tới, mạnh dạn phá trận, thỉnh thoảng khi gặp cục diện bế tắc lại có thể mở ra một thế giới hoàn toàn mới.

Kiến Sầu bước ra một bước, phi thân tránh được một tia sét từ trên đỉnh đầu đánh xuống.

Tạ Bất Thần hiểu rất rõ trận pháp, sớm đã biết vị trí "ngũ trượng cổ" rơi xuống lần này, vì thế đã điều chỉnh lại tuyến đường, tia sét đánh qua sát bên tay áo bào nhuộm máu của hắn, đánh thẳng xuống mặt nước mênh mông phía dưới.

Vị trí của Lục Hương Lãnh đã ở ngay trước mặt.

Bùn đất trên đầm lầy xung quanh ép lên ánh sáng vàng tím phát ra từ hộ thân ấn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan như bong bóng, ánh sáng vốn đã không mạnh lại càng tỏ ra ảm đạm.

Kiến Sầu và Tạ Bất Thần đều phán đoán tình hình rất rõ ràng, một người cất bước, một người đuổi theo, ngay sau đó lại tiến vào trận pháp tiếp theo.

Chỉ nghe thấy bên tai có tiếng ong ong, xung quanh có linh quang bắn tới, Tạ Bất Thần nhìn thấy, biết rõ đây là trận pháp gì.

Linh xà trận, toàn bộ tấn công đều là linh khí biến ảo thành rắn, trong đó còn có cả nọc rắn.

Thứ nhất là tốc độ kinh người, tấn công rất nhanh, thứ hai là độc tố kinh người, không nhằm vào thân thể tu sĩ mà nhằm vào thần hồn, một khi trúng độc, nhẹ thì tu vi suy giảm, nặng thì thần trí hỗn loạn, trở nên điên khùng.

Tạ Bất Thần hơi nhíu mày, giọng nói lại bình tĩnh tự nhiên: "Trái sáu, tinh..."

Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại một chút, ngay cả chính hắn cũng sững sờ.

Rất tự nhiên, không hề có dấu hiệu báo trước.

Tinh, không phải từ trong quẻ tượng mà là thuật ngữ cờ vây.

Hắn bất giác nhìn về phía Kiến Sầu.

Kiến Sầu đứng chếch phía trước hắn, không thấy rõ trên mặt nàng rốt cuộc có biểu cảm gì, hình như cũng hơi nhíu mày một chút, có điều không biết rốt cuộc là vì hắn đang nói bỗng dừng lại hay là vì hắn buột miệng nói ra một chữ "tinh".

Tóm lại, tất cả đều là chuyện xảy ra trong chớp mắt.

Kiến Sầu đang tiến lên không hề do dự dịch chuyển sang trái, khi nàng vừa rời khỏi vị trí cũ liền có vô số linh xà lao tỡi chỗ đó, nhưng tất cả đều hụt mục tiêu.

Bàn cờ vây hình vuông, bên trên có chín vị trí đặc biệt được đánh dấu bằng chín hình tròn to, đó là "tinh vị" trên bàn cờ.

Thiên nguyên trên bàn cờ là tinh vị ở trung tâm bàn cờ.

Bây giờ Tạ Bất Thần buột miệng dùng "tinh" để chỉ vị trí, Kiến Sầu cũng chưa đến mức không hiểu nổi. Thậm chí nàng còn biết rất rõ chữ "tinh" này có nguồn gốc như thế nào.

Tòa trận pháp trước mặt này, do bố trí của trận hình nên chỉ có một tinh vị, Kiến Sầu hiểu cờ vây, hiểu trận pháp, càng hiểu Tạ Bất Thần, vì thế liền dễ dàng đoán được vị trí đó.

Thế là phi thân tiến lên, một đao chém xuống.

Ầm!

Ánh đao rực rỡ tách đôi một vùng tối tăm, xuất hiện một khoảng sáng chói mắt.

Hai mắt Tạ Bất Thần nhất thời cũng bị ánh sáng chiếu vào, xuất hiện một thoáng trống rỗng.

Trong tầm mắt toàn là ánh đao.

Thế là trong đầu cũng trống rỗng một giây lát.

Dường như hắn nghe thấy âm thanh từ sông dài thời không xa xôi vọng đến.

***

"Vậy thì trên trận pháp không có "tinh vị" hay sao?"

"Nói không có thì không có, nói có lại cũng có. Nếu nàng nói có, thì nó là vị trí này".

Một ngón tay sạch sẽ nhẹ nhàng chỉ lênt rên sa bàn, chỉ ra một vị trí, đó là một điểm được tính toán ra sau khi xếp chồng phương vị của bàn cờ lên vị trí của trận pháp.

Thế là từ đó trở đi, tam công tử của Tạ hầu phủ thỉnh thoảng vẫn dùng "tinh vị" để chỉ vị trí phức tạp này.

Thậm chí có lần xem nàng và hầu tước phu nhân đánh cờ, biết nàng không thể thắng, lại sẽ không thua quá nhanh, hắn liền làm như vô tình bưng tách trà tới đứng bên cửa sổ, cười nói ọột câu: "Hai người đánh cờ, so với ta bày trận còn nguy nan..."

Vừa nói ngón tay vừa nhẹ nhàng gõ lên chấn song cửa sổ.

Cốc!

Một tiếng vang nhỏ từ trong kí ức vùng vẫy mà ra, lại lập tức bị tiếng gió rít nuốt chửng.

Tạ Bất Thần vẫn chưa hết ngơ ngác.

Kiến Sầu một đao đánh tan trận pháp, tất cả những tấn công còn chưa phát ra trong trận pháp liền lập tức chấm dứt.

Nàng vốn muốn tiếp tục tiến lên, cảm thấy Tạ Bất Thần chưa đi theo liền quay đầu lại, bắt gặp hắn đang ngây người ra.

Tạ Bất Thần xưa nay luôn nắm giữ cục diện trong tay, tâm cơ thủ đoạn đều là hạng nhất, tại sao lúc này lại phân tâm?

Nàng cau mày, đang định lên tiếng.

Vù!

Bên cạnh Tạ Bất Thần lại vô cớ xuất hiện một con linh xà còn sót lại.

Con rắn nhỏ bé, cả người màu bạc, trên đỉnh đầu lại có ấn ký màu tím đậm, vừa nhìn liền biết có kịch độc.

Nó quẫy đuôi lao tới theo một quỹ tích hư ảo mà nguy hiểm, lao thẳng đến đầu Tạ Bất Thần.

Tạ Bất Thần đang lơ đãng, sao có thể biết được chuyện xảy ra xung quanh?

Thấy con rắn bạc sắp lao đến nơi, Kiến Sầu nhíu mày chặt hơn, sát khí như sương lạnh đọng trên mi tâm, cổ tay lật một cái, Cát Lộc đao liền nắm chặt trong lòng bàn tay.

Đao cong dài hai thước, lưỡi đao sáng như ánh trăng, lạnh như băng tuyết, lấy một góc độ cực kì xảo quyệt chém qua sát bên tai Tạ Bất Thần.

Cổ tay lắc một cái, mặt đao đập sang bên.

Con linh xà lao tới, lúc sắp chui vào đầu Tạ Bất Thần lại bị mặt đao của Kiến Sầu đập ra.

Vị trí cách mũi đao hai tấc chặn ở trước mặt linh xà.

Keng!

Không ngờ lại có tiếng kim loại lanh lảnh vang lên.

Con linh xà bị Cát Lộc đao đập trúng, ánh sáng trên người tản đi, cuối cùng hiện ra nguyên hình, chính là một mũi kim màu bạc.

Một kích không thành, trận pháp đã phá, chiếc kim này bay ngược ra ngoài, nhanh chóng biến mất.

Lưỡi đao lạnh như băng, khí lạnh tràn ra.

Kiến Sầu còn duy trì tư thế cầm đao.

Cát Lộc đao dừng lại bên người Tạ Bất Thần, mí mắt Tạ Bất Thần khẽ động, ánh mắt lóe lên, cảm thấy bên tai có vài phần lạnh lẽo.

Hắn đã bừng tỉnh lại.

Kiến Sầu vẫn đang nhíu mày, trong mắt dường như có vài phần nghi hoặc, có điều nàng không hỏi Tạ Bất Thần vì sao lại phân tâm.

Cổ tay rung lên, Cát Lộc đao được thu về. Nàng xoay người quay về phía trận pháp, lạnh nhạt lên tiếng: "Xem ra sau khi đến Thập Cửu Châu vẫn không ngừng nghiên cứu trận pháp và bàn cờ".

Tạ Bất Thần biết nàng đang nói đến "tinh vị" đó, cũng không giải thích vì sao mình ngây người, chỉ yên lặng một lát, gật đầu một cái: "Ờ".

Một chữ "ờ" đơn giản, xem như mây mờ gió nhẹ, lại như trăm mối suy tư.

Kiến Sầu gần như cùng hắn sánh vai mà đứng, chỉ cách nhau khoảng ba thước.

Nhưng ba thước này lại như lạch trời không thể vượt qua.

Tạ Bất Thần buông mắt, nói: "Chỉ còn lại một tòa trận pháp cuối cùng, phá nốt là xong".

Hóa giải vô óố trận pháp đi tới đây, hắn đã hiểu rõ toàn bộ tòa đại trận này.

Qua việc lựa chọn và tổ hợp đại trận có thể thấy người bày ra trận pháp này là một tông sư, nhưng trình độ trận pháp nhất định không phải mặt mạnh nhất của người đó mà tu vi mới là mạnh nhất.

Các loại trận pháp trên người thay đổi không ngừng, đều là :thuật", chỉ có tòa trận pháp cuối cùng mới là "lực". Tất cả biến ảo đều chỉ là điểm xuyết, cuối cùng nếu không thể dùng lực phá trận thì mọi nỗ lực trước đó đều là phí công.

Kiến Sầu hiểu ý Tạ Bất Thần, hơi nhướng mày, lại đánh giá người bày trạn cao hơn một bậc.

Rõ ràng tòa trận pháp cuối cùng là loại Kiến Sầu thích nhất.

Nàng đứng lại trước trận pháp, có thể nhìn thấy một hình tròn lờ mờ vây khốn Lục Hương Lãnh ở giữa.

Phá vỡ hình tròn này, biến cố liền có thể được giải quyết.

Cát Lộc đao thu lại, Quỷ Phủ xuất hiện. Kiến Sầu nắm chặt Quỷ Phủ, cảm nhận chiến ý nó truyền lại cho nàng, sau dó nhảy lên cao, tụ tập linh lực toàn thân, ngang tàng chém xuống.

Ánh đỏ tràn ra rợp trời ngập đất.

Ánh sáng từ Quỷ Phủ chém tới rìa trận pháp liền nghe thấy một tiếng vang nhỏ.

Vốn ẩn giới này không có bao nhiêu linh lực nữa, trận pháp tiêu hao linh khí rất lớn, cộng thêm ẩn giới bây giờ đang tan vỡ, uy lực của tòa trận pháp cuối cùng đương nhiên không còn như trước nữa. Dù vậy Kiến Sầu vẫn không dám coi thường, trực tiếp sử dụng một trong những sát chiêu của mình là Hồng Nhật Trảm để hoàn toàn phá vỡ cả đại trận.

Một khe hở liền xuất hiện trước mặt Kiến Sầu.

Lục Hương Lãnh bên dưới đã sắp hoàn toàn kiệt sức.

Khi ánh đỏ đầy trời phá vỡ vòng bảo hộ của trận pháp, Lục Hương Lãnh từ trong quầng sáng tím vàng ngước mắt lên nhìn, nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Trong nhận thức của Lục Hương Lãnh, Kiến Sầu là người không giống những người khác.

Ngay từ lần đầu gặp, nàng đã tin như vậy.

Một loại khí chất hoàn toàn khác các nữ tu sĩ Thập Cửu Châu, thậm chí cũng không phải khí chất của những phụ nữ tầm thường ở cô đảo nhân gian, nàng đặc biệt, hơn nữa rất mạnh mẽ.

Tất cả mọi người đều tự nhiên coi nàng là thủ lĩnh, lấy nàng làm trung tâm.

Lục Hương Lãnh tuy là dược nữ danh tiếng lẫy lừng nhưng cũng không phải ngoại lệ.

Lúc này nhìn thấy Kiến Sầu xuất hiện, trong đầu Lục Hương Lãnh lại hiện lên rất nhiều thứ.

Sau khi bưng nước đến cho một bà lão xin nước, bà lão nhìn cổ tay nàng bằng ánh mắt căm ghét. Sau khi băng bó cho một tiểu khất cái, tiểu khất cái lại nhặt đá ném nàng. Khi tu vi của nàng còn thấp bị người khác vây công, lại không một người cứu giúp mà chỉ đứng nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng...

Ai sẽ vươn tay về phía nàng?

Nàng thật sự tu đạo có tình sao?

Hoặc...

Lựa chọn của nàng có thật sự đúng không?

Khi ý thức của nàng được buông lỏng, tất cả các nghi vấn toàn bộ đều tràn lên.

Ánh sáng tím vàng rung lên, sau đó biến mất.

Lục Hương Lãnh bị sức mạnh của trận pháp đè xuống phía dưới.

Bên dưới là đầm lầy dơ bẩn, là vực sâu không đáy.

Lục Hương Lãnh có chút hoang mang, trong đầu thậm chí có một ý nghĩ hoang đường: Có khi... cứ thế này chìm xuống cũng rất tốt.

Nhưng sau phút chốc, bóng dáng quen thuộc đó đã bay đến.

Đồng thời có một bàn tay trắng muốt từ xa xa vươn về phía nàng.

Lúc này Lục Hương Lãnh ngước mắt lên nhìn, bắt gặp đôi mắt Kiến Sầu: Không có nghi hoặc, không có lưỡng lự, cũng không có sợ hãi.

Đây là đôi mắt thuàn khiết nhất mà nàng từng nhìn thấy.

Chỉ có kiên định.

Thế là, nàng đột nhiên cười.

Như đóa sen không dính nước bùn.

Khi Kiến Sầu bay tới, Lục Hương Lãnh cũng giơ tay ra, vẫn đoan trang và điềm tĩnh.

Pặp!

Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.

Kiến Sầu kéo Lục Hương Lãnh lên khỏi đầm lầy, bay đến vùng đất bằng không xa phía sau.

Đến lúc này, đám Như Hoa công tử cuối cùng mới thở phào một hơi, nụ cười dần xuất hiện trên khuôn mặt.

Kể cả Hạ Hầu Xá cũng dường như thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Bất Thần không đứng bên này cùng đám Như Hoa công tử, cũng không đứng bên với Kiến Sầu và Lục Hương Lãnh mà chỉ đứng ở chính giữa nhìn cả trận pháp đã sụp đổ.

Không ai biết có phải hắn lại một lần nữa rơi vào lơ đãng hay không.

Có gió thổi động tay áo hắn, cả người hắn lại sừng sững không động, không hề lắc lư.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện