Ta Không Thể Lại Thương Tiếc Một Tên Yêu Quỷ

13: Trái Tim


trước sau


Nàng chỉ còn lại một trái tim...
Phong Phục Mệnh mang theo Lưu Song xuyên qua các lầu các lơ lửng trên Thiên giới, đi đến trước đại môn Thiên giới.
Lưu Song trước đây chưa từng đến Thiên giới, khác với Quỷ vực, Thiên giới một mảnh trắng toát, sạch sẽ và tràn đầy linh khí.
Các Tiên tử nối đuôi nhau mà ra, lập tức sắp xếp một nơi để nghỉ ngơi và thương lượng ở đại môn.
Một vị Tiên tử quần áo màu trắng đang bưng linh quả cùng chung trà, hai vị khác nhẹ nhàng cầm cây quạt.

Lưu Song bị trói chặt, ném dưới chân Phong Phục Mệnh.
Lưu Song khoanh chân ngồi, không quay đầu lại nhìn Phong Phục Mệnh mà nhìn về phía lãnh địa Thiên giới rộng lớn.

Từ lúc sinh ra tới nay, nàng đã đi qua bốn nơi, Thương Lam Tiên cảnh, nhân gian, Yêu giới, Quỷ vực.

Hôm nay, Thiên giới rõ ràng khác biệt với những nơi nàng từng đi qua.
Vô số loài chim mang tốt lành với chiếc đuôi dài bay qua, đẹp đến không gì sánh được, Lưu Song ngẩn ngơ nhìn, cảnh tượng đẹp đẽ như vậy ở trước mặt, nàng lại nhớ tới Thanh Loan của mình.
Thanh Loan là Yêu điểu, bởi vì sinh sống ở Quỷ vực, nó và Xích Diều chỉ có thể xây tổ ở núi đá, không giống với những con chim tự do này, có thể lười nhác mà chải vuốt lông chim, rong chơi ở một thế giới đầy linh khí.
Ở quá khứ, khi theo Yến Triều Sinh chinh chiến, chỉ cần Thanh Loan và Xích Diều còn có thể bay, thì ngay cả khi bị tàn phế cũng phải ra chiến trường.
Sau khi Yêu giới cùng Quỷ vực dần dần có địa vị, đấu đá cũng không còn gian nan như vậy nữa, Thanh Loan theo Lưu Song mới được sống tốt hơn một chút.

Lưu Song nhìn Tiên giới yên bình chiếm hết linh lực, đột nhiên hiểu ra được một chút vì sao Yến Triều Sinh lại chinh chiến khắp nơi.
Một linh quả đưa đến bên môi, Lưu Song ngước mắt, thấy Phong Phục Mệnh đang mỉm cười: "Ngươi thích đàn chim này sao, bọn chúng gọi là Thanh Địch, bổn quân cho ngươi một con nhé?"
"Đa tạ Thiên quân, không cần."
Lưu Song vốn định tránh linh quả Phong Phục Mệnh đưa tới, song lại dừng một chút, há miệng ăn lấy.
Phong Phục Mệnh nhướn mày, có vẻ thích thú, đưa tới một quả lại một quả nữa, Lưu Song không chống cự, ăn toàn bộ.
Phong Phục Mệnh liếc nhìn nàng: "Ngươi ăn rất ngon, còn nửa khắc nữa là tới canh giờ ước định, ngươi không lo rằng Yến Triều Sinh sẽ không tới sao?"
Lưu Song nuốt linh quả trong miệng, không hé răng.
Lưu Song nàng bôn ba mấy ngày, linh lực trong cơ thể hầu như đã tiêu hao hết, hiện tại một ít linh quả giải tỏa được nhu cầu cấp bách của nàng, Tiên lực trong thân thể dần dần chảy trở lại.
Nếu là trước đây, nàng tuyệt đối sẽ không ăn những thứ mà Phong Phục Mệnh đưa tới, toàn tâm toàn ý ngóng trông phu quân cứu nàng.

Nhưng sau khi trải qua chuyện bị ngăn chặn ở ngoài Quỷ giới, nàng bắt đầu hiểu được, thế gian này, ngoại trừ chính mình, ai cũng không đáng tin cậy.

Nếu thật sự xảy ra chuyện, nàng có Tiên lực trong cơ thể, ít nhiều cũng có chút sức lực bảo vệ mình.
Ngón tay Phong Phục Mệnh gõ trên bàn ngọc, trên đó có một cái đồng hồ cát màu sắc rực rỡ, cát ngày càng ít dần, nhưng trên Thiên giới rộng lớn trắng xóa này, đến giờ vẫn không thấy bất kỳ hình bóng kẻ nào.
Lưu Song cũng nhìn về phía đồng hồ cát, cho đến khi hạt cát cuối cùng chảy xuống, Thiên giới vẫn an tĩnh, Yến Triều Sinh không đến.
Phong Phục Mệnh gõ lên bàn ngọc, đi xem phản ứng của Lưu Song, vốn tưởng rằng sẽ thấy sự thống khổ trên mặt nàng, nhưng nàng lại trầm tĩnh hơn so với những gì mình tưởng tượng, nhẹ nhàng nhấp môi, không nói một lời.
"Hắn không tới, thất vọng rồi sao?" Phong Phục Mệnh nói, "Xem ra lời đồn bên ngoài là sự thật, Yến Triều Sinh cưới một vị phi tử, đó là chuyện bất khả kháng, trăm năm qua, chưa từng cho nàng bất kỳ quyền lợi gì ở Yêu giới và Quỷ giới, cũng không mang theo nàng đến dự bất kỳ yến hội nào, gần như đang xem nàng là thế thân của Mật Sở."
Phong Phục Mệnh dùng sáo ngọc nâng cằm Lưu Song lên, thương tiếc mà thở dài: "Lưu Song Tiên tử, hắn thậm chí còn không để bụng, ngươi rơi vào tay của ta sẽ có kết cục bi thảm như thế nào."
Lời Phong Phục Mệnh nói giống như một chiếc gai nhọn hung hăng đâm vào trái tim Lưu Song.

Nàng đồng tử co lại, quật cường mà cắn răng, vẫn không chịu biểu lộ ra chút cảm xúc khiếp đảm mất mát nào.
Lạ thật...! Nàng hy vọng Yến Triều Sinh đến cứu nàng hơn bất kỳ ai khác, Lưu Song rõ ràng biết mình không thể vĩnh viễn bị nhốt ở bên người Phong Phục Mệnh, Thương Lam Tiên cảnh còn đang chờ cứu viện, nếu Yến Triều Sinh không tới, nàng cùng toàn bộ Thương lam, không đợi được đến ngày xuân ở nhân gian, đã mai táng vào mùa đông.
Khoảnh khắc đồng hồ cát trống rỗng, sự trầm mặc khiến nước mắt nàng suýt nữa rơi xuống.
Thì ra cho dù đã giải linh, trong tâm trí của nàng vẫn tin tưởng người kia, tin tưởng Yến Triều Sinh có thể giống trăm năm trước, bảo vệ nàng sau người, chẳng sợ kiếp lôi cuồn cuộn trên không trung, hắn một thân huyền y, kiệt ngạo đứng trước mặt nàng, rồi tất cả sẽ qua, sau cơn mưa trời lại sáng.
Nếu trước nay Yến Triều Sinh không đối xử tốt với Lưu Song, Lưu Song có lẽ sẽ không nuôi hy vọng.

Nhưng hắn hết lần này tới lần khác bảo vệ nàng suốt trăm năm, khiến Lưu Song cho rằng mặc dù Yến Triều Sinh không yêu nàng, cũng không thật sự bỏ rơi nàng.
Là nàng đánh giá cao sự thương hại của Yến Triều Sinh đối với nàng, xem nhẹ sự yêu thích của Yến Triều Sinh đối với Mật Sở.
Lưu Song sẽ không khóc trước mặt Phong Phục Mệnh, Yến Triều Sinh không phải là người tốt, Phong Phục Mệnh cũng không phải.

Nàng không muốn đem chính tình cảm của mình mổ xẻ ra trước mặt người này, trở thành trò đùa của hắn.
Phong Phục Mệnh thập phần đáng tiếc nhìn nàng: "Vậy mà không khổ sở sao, thật là lãng phí chờ mong một trò hay.

Đi thôi, tiểu đáng thương, thân là tù nhân của bổn quân, oán khí mấy ngày nay đối với Yến Triều Sinh, chỉ sợ chỉ có ngươi mới trả lại được.

Rốt cuộc, Yêu quân Bệ hạ vẫn không thủ hạ lưu tình đối với bổn quân như xưa."

Nói xong mấy lời cuối cùng, Phong Phục Mệnh gần như nghiến răng nghiến lợi.
Một khắc trước khi hắn ta mang Lưu Song rời đi, có người lên tiếng: "Khoan đã."
Nghe thấy thanh âm quen thuộc này, Lưu Song quay đầu nhìn lại.
Người tới y phục màu xanh lá, cầm quạt ngọc, đầu chít khăn, vô cùng đoan chính.
"Túc Luân đại nhân..."
"Thiên quân mạnh khỏe, Lưu Song Tiên tử mạnh khỏe, Yêu quân của ta phái tại hạ đến đây, muốn thương lượng với Yêu quân."
"Ồ?" Phong Phục Mệnh nhìn Lưu Song một cái, nụ cười tuy lười nhác, nhưng ánh mắt lại lộ ra sự nguy hiểm, "Yến Triều Sinh bảo ngươi tới nói chuyện, hắn không tới Thiên giới, là xem thường bổn quân, hoặc là đang sợ bổn quân, muốn làm một con rùa đen rút đầu."
Túc Luân không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói: "Thiên quân, ngài cùng Yêu quân Bệ hạ giao chiến trăm năm, quân thượng chúng ta có từng rút lui nửa phần nào chưa? Hôm nay, Yên quân không tới, là bởi vì thần hồn của Mật Sở Tiên tử vẫn chưa hoàn thiện, Yêu quân đang giúp nàng ấy an hồn.

Dù gì ngài cũng hiểu rõ, nhảy vào Vãng Sinh kính, đồng nghĩa với việc bước vào luân hồi, thân thể Mật Sở Tiên tử hiện giờ đang vô cùng tệ.

Hơn nữa ngài không thèm quan tâm đến tình cũ, rút bản mệnh ngọc trúc của Mật Sở Tiên tử, tình trạng của nàng ấy đã nguy hiểm càng thêm nguy hiểm."
"Ngươi vì Mật Sở mà đến?"
"Đúng vậy." Túc Luân cười nói, lấy ra một cái hộp gấm, "Nghe nói Thiên quân Bệ hạ khổ tìm Phù Đồ hồng liên mấy trăm năm mà không được.

Đáng tiếc, Phù Đồ hồng liên là nhất bảo của Yêu giới, hôm nay nguyện bỏ những thứ yêu thích dâng cho Thiên quân, chỉ cần..."
Túc Luân lướt qua người Lưu Song, tiếp tục nói: "Chỉ cần Thiên quân giao lại bản mệnh ngọc trúc còn sót lại của Mật Sở Thiên phi ngày đó cho tại hạ."
Khóe miệng Phong Phục Mệnh cười lớn hơn nữa, hắn khinh thường liếc nhìn Lưu Song.
"Phù Đồ hồng liên, bổn quân đúng là cần nó.

Túc Luân, bổn quân cho ngươi một ân điển, hôm nay ngươi có thể lựa chọn, mang tiểu Tiên thảo này đi, hoặc là ngọc trúc đã vỡ vụn kia."
Túc Luân ánh mắt không chút thiên vị,

nói: "Thứ Yêu quân cần, chỉ có bản mệnh ngọc trúc của Mật Sở Thiên phi."
"Nếu đã như vậy, thì cầm đi đi." Phong Phục Mệnh ném đồ vật trong tay xuống, mới vừa rồi còn là một cây sáo ngọc, chớp mắt liền biến thành một thứ trong suốt, giống như ngọc trúc.
Thì ra hắn đem bản mệnh linh tủy của Mật Sở, hóa thành cây sáo để thưởng thức.
Túc Luân cũng giữ lời hứa, đưa Phù Đồ hồng liên tới.

Phong Phục Mệnh nói: "Thay bổn quẩn chuyển lời đến Yến Triều Sinh, phi tử này của hắn lớn lên vô cùng xinh đẹp, thật là đáng tiếc phải đi hầu hạ mấy tên thị vệ thô bỉ thấp kém của ta."
Túc Luân cười nói: "Thiên quân nói gì vậy, Yêu quân Bệ hạ chưa từng có phi tử, tại hạ cáo từ."
Thân ảnh Túc Luân đã đi rất xa, Thiên giới chỉ còn lại vài hình bóng Thanh Địch bay qua.

Phong Phục Mệnh không thèm nhìn đóa hồng liên kia, ném nó vào tay Tiên tử phía sau, nói với Lưu Song: "Ngươi ở trong mắt hắn, thì ra còn không bằng một cái ngọc trúc vỡ nát.

Tiểu đáng thương? Sao lại đến tình trạng thế này."
Hắn ta tấm tắc lắc đầu: "Mật Sở được xưng là Bát Hoang đệ nhất mỹ nhân, có một khuôn mặt tương tự với nàng ta, sao lại khổ sở như thế?"
Lưu Song không nói lời nào, trái tim đau đớn.

Khổn Tiên thừng gắt gao siết vào trong da thịt, một khắc nàng chờ được Túc Luân đại nhân đó, trong lòng nàng vui mừng không nói nên lời.
Nhưng thì ra, Túc Luân đến, chỉ là vị bản mệnh ngọc trúc của Mật Sở.
Trăm năm chung sống, chỉ có nàng là nghiêm túc.
Lưu Song bị mang về cung điện Tiên giới, Phong Phục Mệnh ghé sát vào nàng, không có ý tốt nói: "Trang điểm thật đẹp, đêm nay phải đưa ngươi rời đi, những tên thị vệ đó vất vả như thế, ngươi chính là phần thưởng lớn nhất trong nghìn năm qua bổn quân khao cho bọn hắn.

Không bằng như vậy, dù sao ngươi cũng đã ở bên Yến Triều Sinh vài thập niên, nói cho bổn quân mệnh môn* của hắn, bổn quân lập tức thả ngươi rời đi, có được không?"
*Mệnh môn: một trong các huyện vị có vai trò quan trọng với sinh mệnh của con người.

Huyện mệnh môn cũng là một trong ba mươi sáu tử huyệt.
Lưu Song há miệng thở dốc.
Nàng rất muốn rời đi, không ai có thể cảm nhận được sự dày vò của nàng trong giờ phút này, chuyện sắp phải gặp phải, còn có kết cục của Thương Lam Tiên cảnh, khiến nàng vô cùng tuyệt vọng.
Nàng cũng có lúc oán Yến Triều Sinh, nhưng nàng biết, Phong Phục Mệnh cũng không thể tin, chờ hắn nghiệm chứng thật giả xong, đại khái cũng không kịp cứu Thương Lam.

Ngay cả khi có thể tin, một khi đem chuyện của Yến Triều Sinh nói cho Phong Phục Mệnh, thì hậu quả mang đến đó chính là, trăm năm tâm huyết của Yến Triều Sinh liền hóa thành hư ảo.
Túc Luân, Phục Hành, Thanh Loan, Xích Diều, Trường Hoan...
Còn có những tê giác Yêu đã từng bảo vệ nàng, những người này, sẽ bị giết chết.
Lưu Song phảng phất như bị rút cạn sức lực, nghĩ đến Trường Hoan vẫn còn đang vì nàng mà thủ vững ở sân viện, nàng lắc đầu: "Ta không biết gì hết."
Phong Phục Mệnh híp mắt nhìn nàng, có một khắc không thể không thừa nhận, hắn ta có vài phần hâm mộ Yến Triều Sinh.
Đổi lại là Mật Sở, vì tộc nhân và bản thân mình, chỉ sợ đã sớm nói ra hết thảy bất kể hậu quả gì, hắn ta nhịn không được mà cười thành tiếng.
Không sao, Yến Triều Sinh không cần, hắn ta rất sẵn lòng, tương lai còn dài.

Bọn tỳ nữ dẫn Lưu Song đi, Phong Phục Mệnh nghên diện gặp Tuấn Hi Tiên quân, không đổi lại được Mật Sở, tâm tình Phong Phục Mệnh không hề tệ, ngược lại còn vui vẻ hiếm thấy, Tuấn Hi Tiên quân nhìn thấy tâm tình hắn ta không tồi: "Thiên quân, có hỉ sự gì sao?"
Phong Phục Mệnh cười nói: "Dĩ nhiên có hỉ, truyền lệnh xuống, đêm nay bổn quân đại hôn phong phi."
Hắn ta tuy rằng cố ý chọc giận Yến Triều Sinh, cũng cố ý hù dọa Lưu Song, nhưng thật sự không nghĩ đến chuyện đem Lưu Song ném cho những kẻ đó lăng nhục.
Tiểu Tiên thảo quá đáng yêu, nước mắt nghẹn đến hốc mắt vẫn giữ chặt không chịu rơi xuống.

Nàng vốn dĩ chính là một người đơn thuần, cảm xúc đều viết ở trong mắt, chỉ có nàng cảm thấy mình che giấu rất khá.
Thất vọng, khổ sở, nàng thật sự thương tâm.

Những lời Phong Phục Mệnh nói với nàng, hơn phân nửa đều là nói dối, muốn xem xem sau khi nàng thất vọng về Yến Triều Sinh, có thể nói ra bí mật của Yến Triều Sinh hay không.
Dù sao Yến Triều Sinh cũng là đối thủ của hắn ta mấy trăm năm, người này thật sự khiến hắn khó chịu.
Nhưng Lưu Song không hề nói gì cả.
Mấy Tiên tỳ đưa Lưu Song đi, cẩn thận tắm rửa cho nàng.

Khổn Tiên thừng trên người Lưu Song chưa giải, không thể không tùy ý để bọn họ đùa nghịch.
Trong ao Tiên khí mờ mịt, nhóm Tiên tỳ nhìn nàng, trong ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc nhợt nhạt.
Lưu Song đi đến tuyệt cảnh, nhưng lại hoàn toàn bình tĩnh.
Ngọc trúc của Mật Sở hôm nay, làm nàng nghĩ tới một món đồ khác, nàng sờ đến trái tim đang đập dưới lòng bàn tay mình.
Trong Bát Hoang, mỗi người đều có linh tủy, là bổn căn tu luyện, cũng là nơi thần hồn ngưng tụ.

Linh tủy còn, có thể sống sót lâu dài, linh tủy không còn thì sẽ giống như Mật Sở, hồn phách bất ổn, thậm chí sẽ chết.
Lưu Song không có bất cứ cái gì, nàng cô độc một mình, hiện giờ thứ còn sót lại, chỉ có mỗi trái tim này thôi.
Lúc ra đời, thụ gia gia đã nói với nàng, nơi này là linh tủy của nàng, vốn dĩ Tiên thảo không có trái tim, nơi đó chỉ là một khối ngọc thạch màu tím lạnh như băng.
Sau không biết vào một ngày nào đó, nó dần dần đập lên, tựa như trái tim của phàm nhân.
Mật Sở trả giá bằng việc phá vỡ bản mệnh ngọc trúc để đi đến bên cạnh Yến Triều Sinh, Lưu Song cũng có thể bóp nát trái tim này, chạy khỏi Thiên giới, trở về Thương Lam Tiên cảnh.

Mặc kệ sống hay chết, nàng cũng phải tìm lại con người ban đầu của mình, cùng tộc nhân ở bên nhau.
Nàng xoa trái tim của mình.
Nó đập mạnh như thế, nàng đã từng dùng trái tim này yêu Yến Triều Sinh một trăm năm, hiện giờ muốn đích thân bóp nát nó, chặt đứt hết thảy quá khứ.
Trở về, Lưu Song nghe thấy một thanh âm nói, về nhà thôi..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện