Thuyền qua cầu đê, trăng sáng vừa hay treo ở trên đầu.
Lưu Song cầm lên một chén rượu ấm: "Thiếu U, huynh và ta nói chút chuyện xưa đi."
Hắn búng ngón tay: "Muội muốn nghe cái gì?"
"Cái gì cũng được." Lưu Song nói, đôi mắt nàng đã mất đi ánh sáng, không còn động lòng người như trước, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong áo lông chồn.
Rõ ràng nhân gian đã nghênh đón ngày xuân, nhưng nàng lại trông có vẻ mệt mỏi bệnh tật.
Lưu Song không còn trái tim, nhưng ký ức vẫn còn ở đó, không biết nên làm gì, nghe Thiếu U kể chuyện xưa, tựa hồ là tâm nguyện của nàng rất lâu về trước.
Nàng cô đơn lâu lắm rồi, có đôi lúc nàng có một loại ảo giác, đó là con đường Thiếu U đi cũng chính là con đường nàng đi.
Khúc thủy lưu thương*, hợp phách đạp ca, vô số câu chuyện về tài tử giai nhân ở nhân gian.
*Khúc thủy lưu thương: một trò chơi lưu truyền thời Trung Hoa cổ đại.
Người ta ngồi ở hai bên bờ suốt, đặt chén rượu trên mặt nước, chén rượu trôi đến trước mặt ai thì người ấy ngẫu hứng làm thơ.
Sau khi làm thơ xong thì lấy chén rượu đó lên và uống cạn.
Nam tử trước mắt im lặng hồi lâu, thật sự kể chuyện xưa cho nàng.
Những gì hắn kể cũng không có gì mới lạ thú vị, nhưng Lưu Song nghe vô cùng nghiêm túc.
Đợi hắn kể xong, lông mi dài của nàng đã khép lại.
"Thiếu U" đột nhiên ôm lấy bả vai nàng, tay hắn run rẩy, cơn đau khiến nàng lập tức mở mắt.
Lưu Song nhìn thần sắc của hắn, nhẹ giọng nói: "Ngại quá, ta có hơi mệt.
Thiếu U huynh cứ nói đi, ta đều nghe cả."
"Đừng ngủ." Hắn khàn giọng nói, "Đừng ngủ."
"Nhưng ta mệt quá." Lưu Song nói, "Ta chỉ ngủ một lát thôi, rất nhanh sẽ khỏe lại."
Nàng không nhận được sự cho phép của hắn, rơi vào một cái ôm lạnh lẽo.
Hắn ôm chặt muốn chết, đến mức khiến cơ thể đã rách nát của nàng phát đau.
Nàng cảm nhận được thân thể ôm lấy mình đang run rẩy, nàng muốn nhìn gương mặt của hắn.
"Thiếu U, huynh làm sao vậy?"
Hắn giữ chặt đầu nàng, không cho nàng nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Lưu Song dường như hiểu được gì đó: "Huynh biết ta sống không còn được bao lâu nữa phải không?"
Nàng nhẹ nhàng cười, giơ tay sờ sờ đầu của hắn: "Không sao đâu Thiếu U, ta không sợ hãi chút nào, huynh cũng đừng sợ, sao huynh lại run rẩy dữ dội như vậy?"
"Ta không có." Hắn phủ nhận nói.
Tốc độ nói nhanh và lạnh, đột nhiên làm Lưu Song nghĩ đến một người khác.
Nàng dừng một hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Thiếu U, trăm năm trước ta có gửi ở chỗ của huynh khóa bình an, huynh có thể đưa lại cho ta được không?"
Hắn nói: "Làm mất rồi."
Lưu Song ở trong lòng ngực hắn, mở đôi mắt buồn ngủ, không nói gì.
Sự ôn nhu mơ hồ quanh quẩn trên người nàng biến mất, ở nơi hắn không nhìn thấy, có chút ớn lạnh.
Lưu Song chưa bao giờ gửi thứ gì trên người Thiếu u.
Hắn không phải là Thiếu U.
Nàng nhận ra rồi, cho nên một hơi cuối cùng đang giữ ở lồng ngực không thể nào nuốt xuống.
Lưu Song tuy rằng đã mất đi năng lực cảm nhận được niềm vui, nhưng nàng cũng không ngốc, hai người bọn họ khác nhau như vậy, nàng sớm nên nhìn ra, hắn là Yến Triều Sinh.
Nhưng Lưu Song không vạch trần hắn, nàng trợn tròn mắt, nói với hắn: "Thiếu U, chờ khi trời sáng, huynh đến con phố đối diện mua cho ta một cây kẹo hồ lô đi, đã lâu rồi ta chưa ăn kẹo hồ lô."
Hắn không nói gì.
"Ta sẽ không ngủ đâu, ta ở đây chờ huynh."
Lúc này hắn mới mở lời: "Được."
Lưu Song quả nhiên không nuốt lời, ngoan cường giữ lại một hơi cuối cùng, chưa từng ngủ.
Khi tia nắng đầu tiên chiếu lên gò má tái nhợt của nàng, Yến Triều Sinh buông nàng ra: "Muội chờ ta, ta sẽ sớm trở về."
Lưu Song vốn định cười cười, nhưng nhận ra gương mặt đã cứng đờ, không cười nổi, muốn bắt chước lại lần nữa, nhưng lại quên mất cười như thế nào.
Nàng nói: "Được."
Hắn xuống thuyền, sợ nàng nhìn ra, hắn vẫn không dùng pháp lực dịch chuyển khủng bố của Quỷ tu.
Lưu Song chậm rãi ngồi dậy, nhìn hắn đi xa.
Nàng cũng xuống thuyền, đi về phía ngược lại với hắn.
Rời khỏi sự che chở của hắn, bầu trời trong xanh ban đầu không còn nữa, sấm rền từng trận vang trên đỉnh đầu Lưu Song, dường như có thể đánh xuống bất cứ lúc nào.
Chúng đã theo nàng nhiều hôm, Lưu Song sớm biết, đây là huyết mạch kiếp của nàng, hơn nữa nó lại đến sớm hai tháng.
Cũng may không cảm nhận được sợ hãi, Lưu Song cởi bỏ áo lông chồn trên người, tùy ý để nó rơi từ trên người xuống, nàng một thân hôn phục đỏ thẫm, đỏ như một ngọn lửa.
Lưu Song biết, nàng không đợi được Thiếu U.
Nàng không biết Yến Triều Sinh tới để làm gì, và nàng bây giờ cũng sẽ không suy nghĩ thêm về vấn đề này.
Ký ức nói cho nàng, nàng muốn tránh Yến Triều Sinh thật xa.
Lưu Song nhìn bầu trời đầy mây đen, mệt mỏi thở dài.
Sao hắn lại tới, thật là phiền phức.
Nghĩ đến đây, Lưu Song ngẩn ra, mơ mơ hồ hồi nhớ tới trước đây, nàng ngày qua ngày ở núi Kình Thương chờ hắn, nếu thất bóng dáng của hắn cùng Xích Diều, nàng liền vui mừng nhảy cẫng lên.
Nhưng hôm nay hắn trở lại bên cạnh nàng, nàng lại có suy nghĩ như vậy.
Phiền phức.
Thì ra người mà nàng chờ đợi, mong muốn gặp được, đã không còn là hắn nữa rồi.
*
Bên kia đầu cầu không có ai bán kẹo hồ lô, cuối cùng Yến Triều Sinh phải dùng đến pháp lực, nhưng vẫn không tìm được.
Hắn nhíu mày, cuối cùng bắt lấy một người bán chè rong, ném một viên linh thạch tới, nói: "Làm theo lời ta nói."
Một lúc lâu sau, người bán rong không quá thuần thục cũng làm ra một cây kẹo hồ lô, còn chưa kịp hỏi lại thì đã không thấy người đâu.
Hắn cùng với cây kẹo hồ lô kia đã biến mất.
Yến Triều Sinh chiếc thuyền nhỏ, mím môi, một hồi lâu mới bước tới, vén rèm lên, quả nhiên bên trong không có một bóng người.
Hắn cụp xuống mí mắt, nhìn gương mặt mình trên nước sông.
Kẹo hồ lô rơi xuống, nước sông rung động, làm thần sắc hắn trở nên mơ hồ.
Hắn ngồi ở đầu thuyền, không trung tựa hồ còn vương lại mùi hương lạnh lẽo của nàng.
Kỳ thật Yến Triều Sinh biết, hiện tại hắn đuổi theo vẫn còn kịp.
Hắn là quân chủ hai giới, cả Bát Hoang đều sợ hãi hắn, hắn pháp lực ngập trời, thủ đoạn tàn nhẫn.
Mà nàng chỉ là một tiểu Tiên thảo đã mất đi trái tim
Nhưng tối hôm qua hắn đã có chút mất bình tĩnh.
Hắn không nghe theo lời Ốc Khương nói, hấp thụ chút Huy Linh chi lực cuối cùng trên người nàng, hắn mất không chế mà ôm lấy nàng.
Sóng gợn một vòng lăn tăn.
Yến Triều Sinh nhớ tới lời Ốc Khương nói, Côn Luân Tức Mặc nhất tộc bói toán từ xưa đến nay chưa bao giờ sai.
Lão già Ốc Khương nói, nếu hắn cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày, có thể trở thành chủ nhân Bát Hoang.
Hắn không cần phải đuổi theo một người đã không còn trái tim, thể xác sắp tan biến.
Sẽ không có ai ngu ngốc đến mức không biết trong hai cái đó cái nào có lợi hơn.
Yến Triều Sinh rất tỉnh táo, bảy trăm năm qua, hắn trước nay đều biết mình muốn cái gì, vì thế không tiếc trả giá đại giới hết thảy.
Quỷ vực có rất nhiều chuyện rối rắm đang chờ hắn xử lý, Mộng Cơ tức giận, tộc nhân nóng lòng muốn động thủ, một khắc hắn chậm trễ đều là lãng phí.
Yến Triều Sinh đột ngột đứng dậy rời đi, hắn đi được mấy chục bước, thì phía sau sấm rền nổ vang.
Đừng quay đầu lại, đi về phía trước đi.
Hắn nghe thấy một thanh âm nói như vậy.
Nếu không quay đầu lại, hắn sẽ không phải hối hận, không được quay đầu lại!
*
Lưu Song suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn trở về Thương Lam Tiên cảnh.
Nàng dùng một hơi cuối cùng trong lồng ngực, nghiêng ngả lảo đảo đi tới ven hồ.
Hồ nước phải chiếu thân ảnh thiếu nữ, nàng thấy lớp trang điểm của mình phai, búi tóc rối bù.
Lưu Song bị ướt, muốn trang điểm cho mình lại một chút.
Lôi kiếp trên không trung điên cuồng uy hiếp nàng, nàng ngâm nga bài hát mẫu thân dạy, từ "vô tâm không phổi" trong nàng lúc này đã đạt đến đỉnh điểm.
Nàng thật sự không còn