...!Là hắn...
Không lâu sau, tin tức thiếu chủ tỉnh lại truyền khắp toàn bộ Không Tang, Lưu Song chưa kịp ra cửa đã có người chạy tới, nói cảnh chủ truyền lời.
Phất Liễu vừa nghe, vội la lên: "Thiếu chủ, cảnh chủ chắc chắn sẽ truy cứu chuyện người tự tiện đi Côn Luân Tiên cảnh.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!"
Từ nửa đêm đến rạng sáng, Lưu Song từ miệng Phất Liễu biết được rất nhiều tin tức, kết hợp truyện ký nàng từng đọc qua ở Tàng Thư Các Yêu giới, nàng nhớ ra, mình đối với vị thiếu chủ Xích Thủy thị này, không phải là hoàn toàn không có ấn tượng!
Trong truyện ký ở Tàng Thư Các, chỉ có vài câu liên quan đến Xích Thủy Lưu Song, nghe nói vị Xích Thủy thiếu chủ này lẽ ra phải có tài hoa xuất chúng, nhưng sinh ra lại thiếu hụt một phách.
Bởi vì thiếu hồn phách, cho nên vụng về từ nhỏ, cảnh chủ phu nhân đau lòng nữ nhi, vô cùng cưng chiều nàng ta.
Xích Thủy Lưu Song tu vi rất thấp, tâm tính đơn giản hồn nhiên.
Thân là kim chi ngọc diệp của Xích Thủy nhất tộc Thượng cổ, nàng ta sống chưa được ba trăm tuổi đã qua đời, không rõ nguyên nhân.
Giờ đây, Lưu Song bằng cách nào đó đã trở thành vị thiếu chủ trẻ tuổi của Xích Thủy thị này.
Cũng không có gì lạ khi nàng tỉnh dậy nói rằng không nhớ gì cả, Tiên tì Phất Liễu có thể tiếp thu nhanh như thế, Xích Thủy Lưu Song thiếu hụt hồn phách, thường sống như một con rối gỗ, không có nhiều chính kiến, người khác nói cái gì thì tin cái đó.
Nếu không phải có người xui khiến, nàng ta trăm triệu lần cũng không dám nuốt Huyễn Nhan châu, cũng sẽ không dám đến Côn Luân làm nhục vị Tức Mặc thiếu chủ kia.
Vài vị Tiên nhân ánh mắt sắc bén nhìn Lưu Song, vây kín tẩm điện, khách khách khí khí nói: "Thiếu chủ, mời."
Lưu Song biết cái nồi này không muốn đội cũng phải đội, căng não ra ngoài.
Dọc đường, Lưu Song liều mạng hồi tưởng "Không Tang" trong truyện ký.
So với "Xích Thủy Lưu Song" đã sớm hương tiêu ngọc vẫn, ghi chép về vị cảnh chủ lại rất nhiều, nghe nói cảnh chủ Không Tang pháp lực cao cường, sống hai vạn tuổi, tính tình nghiêm túc ngay thẳng, cùng phu nhân phu thê tình thâm.
Khi cảnh chủ còn tại vị, Không Tang đoàn kết hữu ái, phát triển mạnh mẽ, nếu so sánh với đế vương nhân gian, ông ta chính là một đế vương yêu dân như con.
Nhưng vì nguyên nhân chính là như vậy, Lưu Song mới đau đầu, làm hòn ngọc quý duy nhất trong tay ông ta, nguyên chủ chạy ra khỏi Không Tang, giải trừ hôn ước, làm loạn khiến hai đại Tiên cảnh không vui, từ việc cảnh chủ mấy ngày nay không tới thăm nữ nhi hôn mê, cũng không cho phu nhân tới thăm, liền biết ông ta có bao nhiêu nén giận.
Lưu Song theo mấy vị tướng sĩ đến cửa cung, vị Tiên quân dẫn đầu kia đại để cũng biết Lưu Song tai vạ đến nơi, thương hại mà nói: "Thiếu chủ xin hãy tự cầu phúc, ngàn vạn lần đừng lại chọc cảnh chủ tức giận."
Lưu Song không biết hắn ta là vị đại nhân nào, đành cười gật gật đầu.
Nàng cười, Tiên quân nhìn gương mặt thảm thương không nỡ nhìn của nàng, khóe miệng giật giật.
Tiên quân nghĩ thầm: Thiếu chủ tâm thật lớn, sinh ra quốc sắc thiên tư, nói nuốt Huyễn Nhan châu là nuốt, khuôn mặt đẹp như vậy thật là phí phạm của trời.
Nhưng hắn ta lại nghĩ tới nàng thiếu hụt một phách, ngây thơ như con trẻ, làm cái gì mà không kỳ quái, chỉ có thể thở dài.
Lưu Song đi vào trong điện, còn chưa nhìn thấy cảnh chủ đâu đã nghe thấy giọng nói uy nghiêm của cảnh chủ: "Quỳ xuống!"
Lưu Song không nói hai lời, thịch một tiếng quỳ gối trước điện, tư thế nhận sai đúng tiêu chuẩn.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy một nam tử trung niên uy nghiêm tuấn mỹ.
"Ngươi biết sai chưa!"
"Phụ thân, nữ nhi biết sai rồi."
Tựa hồ không ngờ nàng lại dễ dàng nhận sai như thế, Xích Thủy Xung nghẹn ngào, nói: "Nếu con thật sự bất mãn mối hôn sự này, cũng không được dùng đến biện pháp bỉ ổi như vậy, biến đổi dung nhan đi mắng chửi Côn Luân thiếu chủ, nếu không phải nhân gia rộng lượng tính tình tốt, con cho rằng mình có thể sống sót mà rời khỏi Côn Luân?"
Xích Thủy Xung càng nghĩ càng mệt tim, may mắn nữ nhi của ông ta ở Côn Luân, vị thiếu chủ Côn Luân kia tốt tính có tiếng, lại nghĩ đến giao tình bậc cha chú, thả nàng bình an rời đi.
Nếu người mà Lưu Song đụng đến là Bất Chu sơn Phong thị nhất tộc, lúc đi vào thì thẳng đứng, chỉ sợ trở ra lại nằm ngang.
Lưu Song cũng từng có một phụ thân nghiêm khắc, trong mấy lời nói đó, nàng liền nhìn ra được, cảnh chủ vô cùng yêu thương nữ nhi, so với sai lầm nàng phạm phải, Xích Thủy Xung càng lo lắng nàng ở Côn Luân xảy ra chuyện hơn.
Nhớ đến phụ thân ở nhân gian của mình, Lưu Song trong lòng ấm áp, nàng nghĩ nghĩ một lát, nhìn về phía cảnh chủ, nhớ đến sự bất mãn của nguyên chủ đối với Mật Sở trước đây, thăm dò nói: "Mật Sở Tiên tử nói, con có thể đến Côn Luân bằng cách đó."
Xích Thủy Xung cau mày: "Con nói, là Mật Sở cho con đi?"
Lưu Song gật gật đầu.
"Vớ vẩn!" Xích Thủy Xung nói, "Đã gây ra chuyện, còn oan uổng người khác! Bổn quân hôm nay phải đánh chết đứa hỗn láo nhà ngươi!"
Ông ta giơ tay lên, như thể sắp đánh.
Cáo trạng không thành liền biến thành bị đánh, Lưu Song dở khóc dở cười, không ngờ nguyên chủ này lại là một kẻ hèn nhát, thường xuyên cáo trạng lung tung, làm bao việc xấu, đánh mất niềm tin của phụ thân.
Nàng nhắm mắt lại, nếu cảnh chủ thật sự muốn động thủ, nàng căn bản chạy không thoát, cũng không biết Xích Thủy Xung đánh có mạnh hay không?
Kết quả là, tay của Xích Thủy Xung còn chưa đánh xuống, đã có người đứng trước mặt Lưu Song.
Nam tử che chắn ở trước người Lưu Song, quỳ xuống cầu tình: "Cảnh chủ bớt giận, thiếu chủ trẻ người non dạ, là Truy Húc không chăm sóc tốt cho nàng ấy, mới để nàng gây ra tai họa như thế, Truy Húc nguyện chịu phạt thay cho thiếu chủ."
Xích Thủy Xung nói: "Truy Húc, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi tránh ra."
Bạch Truy Húc trầm mặc không nói, thân thể không nhúc nhích chút nào.
Xích Thủy Xung không cách nào đối phó với tính tính quật cường của hắn, phất tay áo nói: "Xích Thủy Lưu Song, đi đầm Cửu Tư suy nghĩ về lỗi lầm của mình, tu vi không đột phá, không được phép ra!"
Bạch Truy Húc nhíu mày, muốn nói gì đó, Xích Thủy Xung nói: "Đến nói giúp nó một câu, ngươi cũng vào đó quỳ đi."
Bạch Truy Húc dập đầu, không chút do dự: "Truy Húc sẽ cùng thiếu chủ lãnh phạt."
Xích Thủy Xung vung tay lên, ý bảo bọn họ cút đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Lưu Song được Bạch Truy Húc đỡ dậy ra ngoài điện.
Nàng nhìn nam tử mặc y phục thêu trúc xanh trước mắt, thập phần ngượng ngùng, vốn dĩ một mình mình bị phạt thì thôi, không ngờ còn liên lụy tới người khác.
Giọng nói của Bạch Truy Húc thật quen tai, đúng là người khi nàng hôn mê đã nói sẽ vì nàng cầu xin cảnh chủ giải trừ hôn ước.
Bạch Truy Húc thấy ánh mắt Lưu Song nhìn hắn lộ vẻ áy náy, nhẹ nhàng cười: "Đừng sợ, có Truy Húc ca ca đi cùng muội."
Lưu Song còn chưa mở lời, một giọng nói khinh miệt vang lên: "Muội ấy vụng về như thế, đợi đến ngày muội ấy ngộ đạo đột phá, chỉ sợ mất cả trăm năm.
Huynh trưởng, huynh thật sự muốn đi cùng muội ấy, đến đầm Cửu Tư nhốt mình một trăm năm sao?"
"Vũ Huyên, không được nói thiếu chủ như vậy!"
Lưu Song quay đầu lại, thấy một thiếu niên từ trên cây phi xuống, cậu ta cười xấu xa, một phen bóp chặt lấy khuôn mặt xấu xí hiện giờ của nàng: "Xích Thủy Lưu Song, tự mình muội đi lãnh phạt đi, đừng có hại huynh trưởng của ta!"
Lưu Song cùng cậu ta mặt to trừng mặt nhỏ, tốt rồi, người này là ai, nàng cũng biết rõ.
Nàng một phen chụp lấy tay thiếu niên, dùng mười phần sức lực, người này nghĩ nàng là cục bột sao, kém chút nữa lại nhéo da thịt nàng.
Trước đây do nằm nên không còn cách nào, chỉ đành bất lực để cậu ta làm xằng làm bây, bây giờ nàng sẽ không dung túng cho cậu ta.
Lưu Song nói: "Sai lầm do chính ta phạm phải, ta sẽ tự mình gánh lấy, sẽ không liên lụy tới người khác, huynh đừng có động tay động chân."
Bạch Vũ Huyên sắc mặt cổ quái, trong lòng vô cùng bất ngờ, lá gan của Xích Thủy Lưu Song còn nhỏ hơn gan chuột, đầm Cửu Tư tối mịt, bên trong chỉ có một tòa sen, không ai đi cùng nàng, nàng thực sự có dũng khí vào trong bế quan đến lúc đột phá?
Lưu Song tức giận với Bạch Vũ Huyên, nhưng đối với Bạch Truy Húc ngữ