Ta Không Thể Lại Thương Tiếc Một Tên Yêu Quỷ

7: Bạc Bẽo


trước sau


Dưới mái hiên chuông gió đinh linh rung động, báo hiệu sinh mệnh của nữ chủ nhân đang bị đe dọa.

Đó là thứ mà Yến Triều Sinh lập ra trong sân viện, ngày thường sẽ không di chuyển, một khi nàng gặp nguy hiểm, chuông gió sẽ lần lượt reo lên.

Yến Triều Sinh ôm Lưu Song xuyên qua hành lang gấp khúc, trở lại trong nhà: "Người đâu, chuẩn bị nước."
Trong chốc lát, không biết từ nơi nào xuất hiện mấy Quỷ hầu cúi đầu mang nước tiến vào.

Khi Yến Triều Sinh đặt nàng vào trong nước ấm, toàn thân nàng đã bị Quỷ khí ăn mòn, lông mi ngưng một tầng sương lạnh.
Yến Triều Sinh lạnh mặt, mở ra năm ngón tay, hút Quỷ khí từ trong thân thể nàng ra, nàng lạnh đến khẽ run rẩy, một hồi lâu mới cảm nhận được hơi ấm từ làn nước.
Yến Triều Sinh không nói lời nào, ngón tay khẽ nhúc nhích, quần áo của Lưu Song vỡ vụn ra, lúc này hoàn toàn ngâm ở trong nước.
Yến Triều Sinh từ trên cao nhìn xuống lạnh nhạt đánh giá, khiến Lưu Song cảm thấy có chút sợ hãi.

Nàng chưa bao giờ thấy hắn tức giận như vậy, ngay cả lần trước nàng có ý muốn khiêu chiến hắn bước vào Hương Trạch điện cũng không giống như bây giờ.
Bàn tay thon dài tái nhợt của nam nhân xoa lấy cổ nàng: "Nếu nàng không cần cái mạng này nữa, ta có thể giúp nàng chấm dứt nó, hà tất gì phải đi dầm mưa Quỷ một hồi, ta phải lo lắng mà cứu nàng."
Hắn nhẹ nhàng cười, một nụ cười bạc bẽo, khiến người ta sợ hãi lạnh lẽo: "Trả lời ta, còn muốn sống không?"
Lưu Song không ngăn được mình cảm thấy sợ hãi, thầm nhận ra đây mới là Yêu quân hỉ nộ vô thường, hung ác tàn nhẫn trong mắt mọi người, cho nên nhiều người mới sợ hãi hắn như vậy.
Trước đây nàng thích hắn, cho rằng Yến Triều Sinh cũng thích mình, vì thế không kiêng nể gì, không sợ trời không sợ đất.

Nhưng hôm nay nàng bất lực, khiến nàng nhìn rõ, nam nhân này trước khi làm phu quân của nàng, chính là Yêu quân mà mỗi người ở Bát Hoang luôn sợ hãi khi nhắc tới.
Hắn tức giận rõ ràng như vậy, cho dù bàn tay trên cổ tay nàng không dùng chút lực nào, Lưu Song vẫn cảm thấy bị áp bách đến mức khó có thể hô hấp.
Gả cho hắn trăm năm, lần đầu tiên, nàng sợ hắn.
Lưu Song giật giật môi, dưới ánh mắt thúc giục của hắn, theo bản năng định giải thích, nàng chỉ muốn giữ lấy gia đình ở Quỷ vực, không phải cố ý dầm mưa Quỷ đòi hắn trở về, hay là luẩn quẩn trong lòng mà tìm chết.
Nhưng một tiếng cũng phát không ra, hàm trên hàm dưới đều run lên.
Sự sợ hãi dường như đang tụ tập tại đó trong một cái chớp mắt, nỗi sợ hãi ngày nào, mới vừa rồi hóa thành sự bất lực khi đang cận kề cái chết.
Nàng dồn dập mà hô hấp, cảm thấy bản thân cứ như vậy oan ức mà chết.
Ánh mắt của Yến Triều Sinh vẫn lành lạnh như cũ, hắn nhìn chăm chú vào nàng, ngón tay chậm rãi siết chặt, Lưu Song cho rằng mình thật sự sẽ cứ như vậy mà bị bóp chết, theo bản năng giãy giụa bẻ tay hắn, không ngờ đầu ngón tay hắn phát ra ánh sáng trắng chói lóa, bao trùm lấy cái cổ mảnh khảnh của nàng, một cơn ấm áp truyền đến.
Bàn tay cứng cáp của Yến Triều Sinh chạm gần tới Lưu Song, hắn đang trị thương cho nàng.
Nàng nhìn dung nhan lạnh lùng của hắn, không biết vì sao, thứ dâng lên trong lòng lại là cảm giác chua xót.
Yến Triều Sinh nâng cằm nàng lên, thấy vết thương chói mắt trên người nàng kia không thấy đâu nữa.

Không biết từ khi nào nàng đã gầy đi rất nhiều, hắn nhớ rõ lúc vừa mới gặp Lưu Song trăm năm trước, đôi mắt trong veo như quả nho mọng, gương mặt cóc hút bầu bĩnh như trẻ con.

Hiện giờ má nàng đã thon gầy hơn, trở nên ngày càng xinh đẹp thanh lệ, trong ánh mắt không còn sự vui vẻ, ẩn chứa trong đó là nỗi sợ hãi hắn có thể nhìn ra.
Nàng đang sợ hắn.
Động tác của hắn ngừng lại.
Đây là lần đầu tiên Yến Triều Sinh thấy Lưu Song sợ hãi hắn.

Hắn bên ngoài âm độc bá đạo, Bát Hoang chưa bao giờ thiếu người sợ hắn, đối với Yến Triều Sinh tập mãi thành thói quen.

Ngay cả Phục Hành và Túc Luân cũng không ngoại lệ, chỉ có nàng là không sợ hắn, hận không thể thời thời khắc khắc chui vào trong lòng ngực hắn.
Hiện giờ trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng cũng mang theo sự sợ hãi, bởi vì không thể tin tưởng, nên mới sinh ra nỗi sợ.
Nàng sợ hắn, cảm thấy hắn thật sự sẽ giết nàng.
Hắn chậm rãi buông tay ra, lui về phía sau một bước.
Kỳ thật khi bình tĩnh lại, mới dễ dàng nghĩ thông suốt hết thảy, biết nàng sẽ vì cái gì mà không màng gió táp cùng mưa Quỷ, xuất hiện ở trong sân.

Nàng không phải cố ý muốn đối nghịch hắn, không muốn giải thích, bởi vì nó là phản ứng theo bản năng khi bị áp bức.
Bản thể của nàng là Tiên thảo, theo bản năng sẽ sợ hãi hắn, giống như con thỏ thấy một con thú dũng mãnh, hàm răng sẽ khanh khách phát run, nghe cả giải thích cũng nói không nên lời.
Yến Triều Sinh rũ xuống mí mắt lạnh lùng, phất tay áo đi ra ngoài.
Hắn rời đi, Lưu Song cuối cùng cũng cảm nhận được sự ấp áp trong phòng, tay chân lạnh ngắt cuối cùng cũng có thể nhúc nhích.

Nàng nhìn thấy hình ảnh của mình trong nước, vết thương trên cổ không còn nữa, làn da trắng nõn non mềm đã khôi phục trở lại.
Lưu Song biết, vết thương thật sự của nàng, không nằm ở trên cổ, mà là ở dưới cánh xương sườn thứ ba, là trái tim
Lưu Song tự mình tắm rửa, tẩy đi một thân mưa Quỷ, nàng mặc xong quần áo rồi đi ra, vốn tưởng rằng Yến Triều Sinh đã đi rồi, không ngờ dưới Dạ Minh châu, Yến Triều Sinh vẫn còn ở đó.
Hắn đứng nơi cửa sổ nàng thường xuyên nhìn ra xa kia, linh lực tràn đầy tràn ra ngoài sân.
Lưu Song không biết vì sao, đột nhiên có chút vội vàng, nàng nín thở nhìn, dưới một chưởng của Yến Triều Sinh, dần dần, bốn mùa hồi sinh, thực vật đã hư thối bắt đầu nảy mầm, cây phượng hoàng vàng lá một lần nữa tái sinh, đóa hoa đỏ như lửa nở rộ nơi ban đêm vắng vẻ, hết sức náo nhiệt.
Trên hành lang trản đèn lưu ly phát ra vầng sáng ấm áp, một tầng kết giới trong suốt không một tiếng động xuất hiện ở vùng trời đất này.
Lưu Song có vài phần mơ hồ nhìn Yến Triều Sinh.
Yến Triều Sinh không biết tay khi nào đã thu tay về, nằm trên giường, hắn huyền y chưa cởi, làn da tái nhợt lạnh lẽo, vẫn mang bộ dáng lương bạc trong xương tủy kia.
Thấy nàng nhìn mình, hắn mở to mắt, lạnh lùng nói: "Nhìn đủ chưa, lại đây ngủ.


Lần sau nếu nửa đêm chạy ra khỏi Quỷ vực, không bằng nàng trực tiếp đi đầm Thiên Nhẫn đi."
Nàng không đi, chỉ đứng tại chỗ đó.

Khi những lời này được nói ra, tay nàng chỉ nắm chặt, dùng sức để chua xót trong lòng không tràn ra.
"Phu quân, nếu chàng không thích ta, không cần phải vì ta làm mấy chuyện này.

Chàng biết đó, ta không thông minh như Túc Luân đại nhân, có thể nhìn thấu nhân tâm."
Hắn cười lạnh một tiếng, xắn tay áo, ấn nàng vào lòng ngực.
"Có phải cả ngày quá nhàn rỗi, nên nàng mới suy nghĩ lung tung không." Yến Triều Sinh nói, "Không biết nàng nghe chuyện về Mật Sở từ ai, nhưng nàng nên hiểu rõ, bổn quân dù có ti tiện, cũng không có hứng thú cướp đoạt phi tử của người khác."
Lưu Song một lúc lâu mới phản ứng khi nghe thấy lời giải thích biến tướng này của Yến Triều Sinh.
Lòng nàng chợt cao chợt thấp, một lúc lâu sau, nhịn không được hỏi: "Vậy vì sao chàng phải mang nàng ta về đây? Còn đưa vào cấm địa Hương Trạch điện nữa?"
Yến Triều Sinh cười nhạo một tiếng, quay mặt Lưu Song sang, để Lưu Song ghé vào người mình.
"Khi ta nhặt được nàng ta, nàng ta đã nhảy vào Chuyển Thế kính, thứ đó thông với phàm trần, nếu ta không giúp một tay, chỉ sợ đã sớm hồn phi phách tán.

Phụ thân của nàng ta có ân với ta, ta từng lấy tâm ma thề, một ngày kia khi thân này ở địa vị cao sẽ phải quan tâm tới nàng ta." Hắn dừng một chút, lại nói, "Nàng ta không muốn về Thiên giới, để nàng ta ở lại Quỷ vực cũng không phải kế lâu dài, chờ sau khi nàng ta an hồn thì sẽ đưa nàng ta rời khỏi đây."
Nói trắng ra trước đây là ác mộng, hiện giờ lại giống như đang chìm trong mộng đẹp.
Trái tim cùng thân thể của nàng, so với thần thức còn thể hiện sự sung sướng hơn.

Nàng cong đôi mắt, ôm lấy vòng eo thon chắc của Yến Triều Sinh.

Đôi mắt sáng phản chiếu ánh đèn lưu ly, tựa như sao trời.
Hắn che lại đôi mắt nàng, ngữ điều khắc nghiệt âm trầm: "Thu lại ánh mắt một chút, chuyện dầm mưa đêm nay bổn quân còn chưa tính sổ với nàng."
Hắn cứ việc nói như vậy, hiện tại thân thể nàng rất ấm áp, không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Khi đó Lưu Song vẫn chưa hoàn toàn hiểu được, việc thích một người kỳ thật chính là cùng sống, cùng chết, cùng vui, cùng buồn.

Hỉ nộ của nàng giống như ngàn tơ vạn sợi quấn lấy một người, tất cả đều liên kết với nhau.


Nếu ngươi thích một người rất tốt, thì sẽ được an ổn hạnh phúc, nhưng nếu ngươi yêu một người lòng lang dạ sói, liền

chú định sẽ trắc trở.
Cục đá treo trong lòng, trong nháy mắt liền rơi xuống.
Cảm giác mệt mỏi vì Quỷ khí nhập thể ập đến, nàng thậm chí còn không thể rời khỏi tay Yến Triều Sinh, để xem dưới giọng điệu lương bạc này của hắn, là vẻ mặt gì.
Cơn buồn ngủ cơ hồ khiến nàng mông lung sắp mất đi ý thức, thì trên hành lang gấp khúc có tiếng bước chân vội vàng truyền đến.
Song cửa sổ bị người gõ vang.
"Yêu quân Bệ hạ, chủ tử ăn tụ linh tuyết liên vẫn đau, ngài mau cứu người với."
Lưu Song nửa tỉnh nửa mơ, không biết thanh âm kia là mơ hay thật.

Nàng theo bản năng nắm chặt ống tay áo của Yến Triều Sinh.
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười thấp.
Người nọ dùng âm điệu lạnh nhạt và lãnh đạm nói: "Quỷ tướng đâu, từ khi nào mà tẩm điện của bổn quân có thể để người ngoài tùy ý xông vào?"
Tỳ nữ Tiểu Thu bên ngoài sắc mặt trắng bệch, chưa được một chốc, Quỷ tướng liền đưa Tiểu Thu ra ngoài.
Yến Triều Sinh nhìn thân ảnh đang cuộn tròn trong lòng ngực mình, duỗi tay chạm đến gương mặt mềm mại tái nhợt của nàng, chợt phản ứng lại hành động mình đang làm, ánh mắt đen tối của hắn trở nên lạnh lẽo.

Vung tay lên, tất cả Dạ Minh châu trong nhà vụt tắt.
Đêm nay là đêm Lưu Song ngủ an ổn nhất kể từ khi hắn ra ngoài chinh chiến ba tháng qua.
*
Túc Luân vốn dĩ trong lòng bất an, kết quả vào sáng sớm, đã thấy tỳ nữ Tiểu Thu của Mật Sở quỳ ở ngoài điện.
Hắn ta hơi híp híp mắt, suy tư nhìn tâm điểm của Lưu Song, độ cong khóe miệng càng sâu.
"Tiểu Thu Tiên tử đang làm cái gì ở đây vậy, để người ngoài biết, còn tưởng rằng Quỷ vực chúng ta bỏ mặc khách nhân."
Tiểu Thu thấy hắn ta, theo bản năng cắn chặt cánh môi.

Nàng ta không giải thích được vì sao, chỉ cảm thấy người có vẻ mặt khiêm tốn cung kính này, phảng phất có thể nhìn thấu hết thảy, khiến nhân tâm hốt hoảng.
"Thần hồn của chủ tử vẫn chưa xong, nô tỳ sợ chủ tử xảy ra chuyện, nên đặc biệt tới đây để xin chỉ thị của Yêu quân Bệ hạ."
"Là vậy sao." Túc Luân mở quạt xếp trong tay ra, "Vậy là ngươi tìm lầm người rồi, hiện giờ, Yêu giới và Quỷ vực, pháp bảo an hồn cùng linh dược của hai giới, Yêu quân đã cấp toàn bộ cho Mật Sở Thiên phi, nếu số đó còn không có tác dụng, e rằng Yêu quân cũng bất lực."
"Nô tỳ, nô tỳ cũng lo lắng sẽ xảy ra chuyện, chủ tử vẫn luôn chưa tình, nô tỳ pháp lực thấp kém, sợ chủ tử hương tiêu ngọc vẫn khi thần hồn vẫn chưa đầy đủ."
Túc Luân mỉm cười nói: "Tiểu Thu Tiên tử cứ yên tâm, đừng nói thần hồn tiêu tán, dù cho có thật sự hồn phi phách tán, Yêu quân đại nhân sẽ tìm cách ngưng tụ hồn phách lại.

Tiểu thu Tiên tử sinh ra như hoa như ngọc, lại là Tiên thân, còn ngươi quỳ gối ở nơi này chỉ sợ chịu không nổi, còn sẽ chọc giận Yêu quân, nghe Túc mỗ khuyên một câu, đi về trước hầu hạ chủ tử ngươi đi."
Quả Quỷ kêu vài tiếng, Tiểu Thu cảm thấy có chút xấu hổ dưới ánh mắt vui vẻ của hắn ta.
Quỷ vực trời đã sáng, Yêu quân Bệ hạ vẫn chưa ra, Tiểu Thu biết nhiệm vụ của mình xem như thất bại, sợ rằng ở đây thêm nữa sẽ phản tác dụng, cho nên đứng dậy hành lễ với Túc Luân: "Nô tỳ xin nghe theo Túc Luân đại nhân."
Túc Luân nhướn mày, ôn văn nho nhã, chỉ cười không nói.
Tiểu Thu đi rồi, Túc Luân vẫn đứng ở ngoài cung điện, cho đến khi Yến Triều Sinh ra khỏi tẩm điện, hắn ta đã đứng ở ngoài điện hồi lâu.
Yến Triều Sinh nhìn hắn ta: "Có việc gì?"

Túc Luân hành lễ, nhìn cây phượng hoàng cao ngất đến mức cả cung điện còn che không nổi, cười nói: "Nếu thuộc hạ không nhìn lầm, cái cây này đã chết rồi, Yêu quân Bệ hạ đang dùng thủ thuật che mắt sao?"
Yến Triều Sinh nói: "Nếu ngươi tới đây chỉ nói mấy lời vô nghĩa này, bổn quân sẽ an bài cho ngươi một chuyện để làm, đi trông coi tháp Vạn Chước đi."
Tháp Vạn chước nhốt một đám đại Yêu quái sống mấy ngàn năm, toàn bộ đều là những kẻ phản tặc, với tu vi của Túc Luân mà đi vào, chỉ sợ đi ra chỉ còn một bộ xương.
Túc Luân ý cười cứng đờ, vội vàng nói: "Thuộc hạ đương nhiên là có chuyện quan trọng, sáng nay Phục Hành tướng quân gần như sắp giết thuộc hạ, đám sứ giả Yêu tộc kia tới mà không chịu rời đi, nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo, toàn bộ đều quấn lên Phục Hành tướng quân.

Yêu quân cũng biết, năm nay là năm âm, thế gian thiên tai nhân họa không ngừng, Quỷ vực Quỷ khí cũng lạnh hơn, đêm qua còn có mưa Quỷ.

Mà Yêu giới, không ít đại Yêu xao động, vì Yêu quân nhiều năm chưa về Yêu giới, có kẻ trong lòng không phục, không ngừng ngầm hành động."
Yến Triều Sinh giương khóe miệng, đáy mắt lại không có ý cười, ngược lại lạnh lẽo tỏa khắp: "Bổn quân nhiều năm chưa trở về, e rằng bọn chúng đã quên tháp Vạn Chước được kiến thành như thế nào.

Một đám muốn phản, nhưng lại bất lực không dám phản."
Túc Luân cũng coi thường đám người kia, nhưng bất luận là ai, chỉ một kẻ phản, đều là đại Yêu họa thế, không thể mặc kệ.
Yến Triều Sinh nói: "Đám sứ giả Yêu tộc còn lại, bắt bọn chúng học cách viết tấu sớ của phàm nhân, viết xong thì đưa cho Phục Hành mang tới, bổn quân sẽ đọc từ từ."
Túc Luân chắp tay nói: "Vâng."
Yêu cùng Quỷ tu không thích kiểu đó, nhưng đôi lúc không thể không nói, cho nên cách của phàm nhân sẽ tiết kiệm thời gian và công sức.
Túc Luân nói xong chính sự, lại nhắc tới chuyện vừa rồi thấy Tiểu Thu.
Yến Triều Sinh không có ý kiến.
"Mật Sở Thiên phi vì sao lại nhảy vào Chuyển Thế kinh, không thể hiểu hết.

Nhưng thuộc hạ biết, một trăm năm qua, so với trước khi Yêu quân thành thân với nương nương, tâm cảnh không quá giống nhau."
Yến Triều Sinh nói: "Ngươi muốn nói, ta động chân tình với nàng ấy?"
Không đợi Túc Luân mở miệng, hắn làm như cảm thấy nực cười, nhẹ nhàng cười một tiếng, ngữ điệu ôn nhu, lại lộ ra một tia lạnh lùng nguy hiểm không thể giải thích: "Túc Luân, cứ làm tốt chuyện của ngươi đi, chớ nên tự cho là mình thông minh, ngươi cũng biết thế nào là huyết mạch Tương Diêu thời Thượng cổ rồi chứ?"
Nhất tộc mang huyết mạch Tương Diêu Thượng Cổ, là Yêu xà chín đầu, hung tàn lãnh khốc.

Chúng ta dễ giết phạt, thích ngụy trang, âm lãnh độc ác, quả quyết tàn nhẫn, rất khó động tình.

Không có bất kỳ một hậu duệ Tương Diêu nào sẽ toàn tâm toàn ý yêu một người.
Một nửa huyết mạch của Yến Triều Sinh là Tương Diêu.
Túc Luân nhìn cây phượng hoàng che trời, trong lòng thở dài một tiếng.

Ngài tạo ra ảo cảnh, những lời nói đều là dối lừa, ngài có lỗi với tình yêu của nàng dành cho ngài.
Chỉ mong một ngày nào đó khi ngài nhớ tới tình cảnh hôm nay, sẽ không hối hận..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện