Tống Ngọc Ly nhíu mày, một đường rời khỏi chính sảnh về phía thư phòng.
Chỉ là còn chưa đi được hai bước, phía sau liền có người gọi nàng.
“Tống tiểu thư xin hãy dừng bước.”
Tống Ngọc Ly quay đầu nhìn lại, là Trâu Thủ Chính.
Đoán chừng hắn từ chính sảnh đuổi theo ra đây, thấy Tống Ngọc Ly dừng bước chân, hắn thở hồng hộc bước lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tống tiểu thư.” Trâu Thủ Chính vuốt quần áo, cung kính hành lễ với Tống Ngọc Ly.
Tống Ngọc Ly bất đắc dĩ, chỉ đành phải đáp lễ nói: “Trâu công tử.”
Trâu Thủ Chính thấy vậy, còn chưa nói chuyện đã hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Gia mẫu đột nhiên vào kinh cầu hôn, xác thật khá đường đột. Tống tiểu thư yên tâm, nếu tiểu thư không đồng ý việc hôn nhân này, chúng ta sẽ không ép nàng.”
Tống Ngọc Ly nhìn Trâu Thủ Chính, đời trước tiểu di cũng từng truyền tin biểu đạt ý tứ muốn kết thân, không biết vì sao đời này thế nhưng lại trực tiếp đánh tới cửa. Tiểu di là kiểu người không có lợi thì không dậy sớm, Trâu Thủ Chính xác thật là một quân tử khiêm tốn, Tống Ngọc Ly không muốn khiến hắn mất mặt.
“Đa tạ Trâu công tử.” Dứt lời, nàng xoay người rời đi, chỉ còn lại Trâu Thủ Chính mang thần sắc thẫn thờ nhìn theo bóng dáng Tống Ngọc Ly.
“Ca, Tống Ngọc Ly này kiêu ngạo như vậy, ngay cả mẫu thân nàng cũng không nể mặt, huynh khách khí với nàng ta làm gì?” Tiểu thư Trâu Thanh Nhã đi tới nói.
Trâu Thủ Chính hơi nhíu mày nói: “Tống gia gặp đại họa bực này, tâm tình Tống tiểu thư không tốt, tính khí lớn một chút cũng là điều tự nhiên, muội cần gì phải nói nàng như vậy.”
Trâu Thanh Nhã bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Muội nhìn nàng ta không vừa mắt.”
Trâu Thủ Chính lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Nếu nàng không muốn, chúng ta cũng không thể ép người, hai ngày nay muội khuyên nhủ mẫu thân nhiều một chút.”
Trâu Thanh Nhã vẫn cực kỳ không phục, hừ lạnh một tiếng: “Muốn khuyên thì huynh đi mà khuyên.”
Ba người Trâu gia tới Tống gia, thân thể Tống phu nhân tốt hơn rất nhiều, không phải gọi Tống Ngọc Ly tiếp khách nói chuyện phiếm thì chính là mở tiệc chiêu đãi. Tống Ngọc Ly không chịu nổi phiền toái, nên chạy tới thư phòng cho thanh tĩnh. Qua mấy ngày, Tống phu nhân nhìn không được, gọi riêng Tống Ngọc Ly vào nội thất, muốn nói chuyện thật tốt để xoay chuyển tâm ý đại nữ nhi.
“Mẹ biết con nhớ phụ thân, nhưng hiện giờ Tống gia rơi vào tình trạng này, dù thế nào cũng không so được với trước kia. Con gả vào Trâu gia, trước kia có lẽ là gả thấp, tuy nhiên hiện tại lại là chuyện không dễ dàng. Con cũng không cần đặt tầm mắt quá cao mà khiến mình bị chậm trễ.” Tống phu nhân vừa thấy Tống Ngọc Ly liền lải nhải.
Những lời này mấy ngày nay Tống Ngọc Ly đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần, nàng vẫn trả lời không ngoài một lý do kia.
“Mẹ, trước khi cha được ra ngoài, con tuyệt sẽ không đáp ứng bất cứ chuyện hôn nhân nào.” Tống Ngọc Ly bực bội đến cực điểm, nàng cả giận “Con biết tính tình mẹ mềm mại, con không cầu người phân ưu giúp con. Nhưng hiện giờ chuyện phụ thân còn chưa chấm dứt, con bên này có hàng vạn chuyện phải làm, người có thể đừng lấy mấy chuyện không liên quan ra quấy rầy con được không.”
Tống phu nhân uất ức nhìn Tống Ngọc Ly, đỏ vành mắt lúng ta lúng túng nói: “Ta biết mình vô dụng, bây giờ ngay cả con cũng chê ta, con bảo ta nên làm gì cho phải.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Ngọc Ly nhìn mẫu thân lại bắt đầu chảy nước mắt, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, trấn an nói: “Mẹ, con chỉ cầu xin người thư thả cho con mấy ngày, chuyện phụ thân bên kia đã có tiến triển rồi, không biết chừng mấy ngày nữa là có cơ hội xoay chuyển tình thế .”
“Thật sự? Phụ thân con có thể ra ngoài sao?”
Tống Ngọc Ly gật đầu, lấy một phong thư đưa cho Tống phu nhân.
“Đây là tin tức Tô Cửu Khanh Tô đại nhân truyền tới”.
Tống phu nhân vội mở ra, chỉ thấy trong thư có chín chữ.
Ngày mai lâm triều, bình tĩnh chờ tin lành.
Tống phu nhân lập tức mặt mày hớn hở.
“Tô Cửu Khanh là tâm phúc trước mặt hoàng thượng, có lời này của hắn, ta an tâm rồi.”
Tống Ngọc Ly gật đầu, lại dặn dò: “Hiện giờ thế sự trên triều đình rất khó lường, chuyện Tô Cửu Khanh giúp chúng ta, mẹ trăm triệu lần đừng nói ra ngoài.”
Tống phu nhân liên tục gật đầu: “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.”
Sáng sớm ngày thứ hai, quả nhiên có tin tức truyền ra, một vị ngự sử lại khởi tấu chuyện rối kỉ cương khoa cử, nói có một thí sinh cáo trạng quan chủ khảo Trịnh Hoàng An đổi bài thi.
Hoàng đế tức giận, hạ lệnh điều tra việc này.
Sau khi hạ triều không bao lâu, người quen và bạn học cùng trường của Tống Tử Nguyên mà Tống Ngọc Ly liên lạc trước đó sôi nổi truyền đến tin tức, tỏ vẻ ngày mai sẽ cùng thượng tấu, như thế chỉ cần chờ sự tình được điều tra rõ, Hoàng Thượng tự nhiên sẽ phục nguyên chức quan cho Tống Tử Nguyên.
Nhận được tin này, Tống phu nhân cực kỳ cao hứng, giữa trưa hôm đó liền bày yến, tuy không dám mời khách nhân bên ngoài tới dự, nhưng vẫn có thể cùng người trong nhà chúc mừng.
Bữa cơm này đương nhiên sẽ mời cả ba người Trâu gia. Hiện giờ trong Tống gia chỉ có 1 ngoại nam là Trâu Thủ Chính, Tống phu nhân liền cho người chia thức ăn, trước mặt mỗi người đặt một cái bàn nhỏ, cũng coi như hoà thuận vui vẻ.
Rượu quá ba tuần, Trâu phu nhân và Tống phu nhân đều có chút men say.
Trâu phu nhân lại rót thêm một chén rượu, đi đến bên người Tống phu nhân nói: “Ta nói mà, muội phu làm quan nghiêm chính, chắc chắn không có việc gì. Tới, chúng ta uống thêm một ly.”
Tống phu nhân cũng đi theo uống hết ly rượu, gò má bà ửng đỏ, vẻ mặt cũng có chút mờ mịt: “Ít nhiều nhờ Ngọc Ly chạy vạy khắp nơi, đáng thương ta trời sinh vụng về không thể phân ưu giúp phu quân.” Nói đến đây, Tống phu nhân lại nhịn không được mà rơi nước mắt.
Trâu phu nhân cười nói: “Muội muội lại tự coi nhẹ mình rồi, dù sao muội mới là nữ chủ nhân của Tống gia, sao có thể để mặc mọi chuyện cho một tiểu cô nương chưa xuất giá định đoạt.”
Tống phu nhân nói: “Tỷ không biết đấy thôi, Ngọc Ly rất có năng lực, mấy ngày nay, mọi chuyện đều do nàng thu xếp, còn liên lạc với Tô……”
“Mẹ!” Tống Ngọc Ly rùng mình, vội vàng ngắt lời Tống phu nhân.
Tống phu nhân im bặt, nuốt 3 chữ Tô Cửu Khanh trở vào.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả căn phòng yên tĩnh, trên mặt Trâu phu nhân lộ ra ngạc nhiên, hiển nhiên mặc dù Tống phu nhân chỉ mới nói được một chữ, nhưng hiện giờ trên triều đình người mang họ Tô, cũng chỉ có một người mà thôi.
“Con thấy mẹ say rồi, nghỉ ngơi sớm một chút thì tốt hơn.” Tống Ngọc Ly thần sắc âm trầm, đứng dậy đỡ Tống phu nhân tiến vào nội thất, không thèm để ý tới ba người còn lại.
Tại chính sảnh, sắc mặt Trâu phu nhân xanh mét, bà ta trở lại chỗ ngồi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chả trách đôi mắt Tống Ngọc Ly mọc trên đỉnh đầu, không để Trâu gia chúng ta vào mắt, không nghĩ tới là nịnh bợ được nhân vật lớn.”
Hai ngày nay Trâu Thanh Nhã đã sớm nhìn Tống Ngọc Ly không vừa mắt, vừa nghe mẫu thân nói vậy nàng ta liền hiếu kỳ: “Mẹ, người biết Tống phu nhân nói tới ai sao?”
“Trong