Vì Trâu Thanh Nhã xảy ra chuyện, không khí tại Tống phủ lại tiếp tục căng thẳng.
Trâu Thanh Nhã bị kích thích, vẫn luôn khóc nháo muốn tìm chết, Trâu phu nhân vất vả khuyên ngăn, gọi người nấu một chén canh an thần cho nàng ta uống hết, lúc này mới ngừng lại.
Trâu phu nhân thất hồn lạc phách mang đôi mắt sưng đỏ đi gặp Tống phu nhân.
“Ta nghe thuộc hạ nói nha hoàn của Trâu gia đều bị Ngọc Ly nhốt trong phòng chứa củi?” Trâu phu nhân cắn răng, run giọng nói.
Tống phu nhân vội nói: “Đúng vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Làm phiền muội muội giúp ta xử trí những nha hoàn đó.” Trâu phu nhân đè thấp thanh âm, đằng đằng sát khí nói. Ngay từ khi bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện này, Trâu phu nhân đã dự định ha thủ diệt khẩu.
Tống phu nhân nghe vậy, vẻ mặt hoảng sợ: “Hả? Đó là sáu bảy mạng người, ta……”
“Thanh Nhã vốn không phải người kinh thành. Chuyện này chỉ có Tống gia biết, chỉ cần mấy nha hoàn kia không còn, đợi chúng ta trở lại Đăng Châu, căn bản sẽ không có ai biết!” Trâu phu nhân vừa nghẹn ngào, vừa làm bộ muốn quỳ xuống trước mặt Tống phu nhân.
“Muội muội tốt, đời này của tỷ tỷ chỉ cầu xin muội đúng một việc.” Mắt thấy Trâu phu nhân như vậy, Tống phu nhân vừa sốt ruột vừa khó chịu, nước mắt cũng đi theo rơi xuống xoành xoạch.
“Nhưng đó đều là mạng người, cho các nàng một bút bạc, đuổi các nàng đi xa được không?” Tống phu nhân tin phật, tính tình lại mềm mại, sao có thể đồng ý làm chuyện như vậy, mặc cho Trâu phu nhân đau khổ cầu xin, bà cũng không dám.
Trâu phu nhân thấy vậy, đành nói: “Chẳng lẽ muội thấy chết không cứu?”
Tống phu nhân cũng áy náy mà khóc liên tục, so với Trâu thị trông bà còn có vẻ thương tâm hơn, nhưng vẫn ngậm chặt miệng không chịu nói.
“Nếu không muội chỉ cần coi như không biết chuyện này, thả những nha đầu đó ra, giao cho ta được không? Khế ước bán thân của mấy nha đầu đó đều ở trên tay ta, chuyện này xử lý như thế nào dù sao cũng không liên quan tới Tống phủ.”
Bấy giờ Tống phu nhân mới miễn cưỡng đáp ứng, sai người đưa Trâu phu nhân đi gặp mấy nha hoàn kia.
Kỳ thật chỉ có đại nha hoàn bên người Trâu Thanh Nhã là biết nội tình, sáu bảy nha hoàn còn lại cũng không rõ nội tình. Nhưng Trâu phu nhân sợ có người nhìn ra dấu vết để lại, nên muốn kết liễu tất cả những người này.
Trâu phu nhân đi vào phòng chứa củi, bọn nha hoàn đều đang bị trói gô từ tay xuống chân, miệng cũng bị bịt kín.
Có người kêu “Ai da” một tiếng, ma ma đi theo bên người Trâu phu nhân cởi bỏ khăn vải bịt miệng của các nàng.
Đại nha hoàn bên người Trâu Thanh Nhã nhìn thấy Trâu phu nhân, nước mắt chảy thành dòng, thanh âm nghẹn ngào nói: “Phu nhân, tiểu thư thế nào rồi ạ?”
Nhắc tới nữ nhi, Trâu phu nhân càng thêm tức giận, thầm nghĩ trong lòng nếu không có nha hoàn này làm việc không ra tích sự, nữ nhi của bà sao có thể bị tội như vậy.
Tuy nhiên trên mặt bà lại không thể hiện, chỉ lấy khăn tay lau nước mắt: “Hiện giờ Thanh Nhã không khác gì người sống biết đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nha hoàn kia nghe xong, càng khổ sở hơn.
“Hiện giờ Tống gia muốn đưa tất cả các ngươi đi báo quan, ta không đành lòng, ta đang thương lượng với Tống phu nhân, đành phải tội các ngươi ở đây chịu khổ một hai ngày.”
Bọn nha hoàn nghe xong, đương nhiên là ngàn ân vạn tạ một hồi.
Trâu phu nhân vẫy vẫy tay, ma ma bên người bà ta bưng một bát nước to, theo thứ tự đút cho mấy nha hoàn. Bọn nha hoàn bị nhốt trong phòng chứa củi một ngày một đêm, từ lâu đã đói khát khó chịu, thấy có nước uống liền vui vẻ, mỗi người đều uống một bát to.
“Đáng thương, đều là các cô nương như hoa.” Trâu phu nhân đau lòng thở dài một hơi, sau đó mới rời đi cùng ma ma.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tống Ngọc Ly mới tỉnh dậy không bao lâu, Lưu ma ma liền nghiêng ngả lảo đảo chạy vào khuê phòng nàng, quỳ thịch một tiếng trên mặt đất.
“Đại tiểu thư, không hay rồi, tất cả các nha hoàn bị nhốt trong phòng chứa củi hôm qua, sáng nay đều đã chết?”
Tống Ngọc Ly giật mình đứng dậy, kinh ngạc nói: “Đã chết?”
Cả người Lưu ma ma run rẩy gật đầu: “Không sai, sáng nay gã sai vặt thấy bên trong một chút động tĩnh cũng không có liền đi vào nhìn xem, chỉ thấy tất cả đều đã chết.”
Tống Ngọc Ly nhíu chặt mày: “Chết như thế nào?”
“Giống như bị độc chết.” Lưu ma ma run rẩy nói.
“Hôm qua có những ai đến phòng chứa củi?”
Lưu ma ma trầm mặc chốc lát mới trả lời: “Trâu phu nhân dẫn người đút nước cho các nàng một lần.”
Sắc mặt Tống Ngọc Ly lập tức trầm xuống, nàng đã hiểu. Trâu phu nhân muốn giấu giếm chuyện nhục nhã của Trâu Thanh Nhã nên mới hạ độc thủ như vậy.
Tuy nhiên nháo ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ sợ mục đích không dừng ở một chuyện này đâu.
Trong lòng Tống Ngọc Ly mơ hồ có chút dự cảm không tốt.
“Đi, chúng ta đi gặp mẫu thân.”
Lúc này Tống phu nhân đang dùng cơm sáng cùng Trâu phu nhân, hai người vừa nói vừa cười, giống như không hề biết chuyện xảy ra trong nhà. Nhìn thấy Tống Ngọc Ly nổi giận đùng đùng tới đây, bà lắp bắp kinh hãi.
“Nữ nhi, có chuyện gì vậy?”
“Xem ra nương vẫn chưa biết chuyện gì. Hôm qua tất cả nha hoàn bị con nhốt trong phòng chứa củi, thế nhưng trong một đêm lại chết bất đắc kỳ tử.” Tống Ngọc Ly vừa nói, vừa quan sát kỹ Trâu phu nhân.
“Cái gì?” Tống phu nhân sợ tới mức hoa dung thất sắc, chiếc đũa trong tay lạch cạch một tiếng rơi xuống chén cháo, khiến một vài giọt cháo nóng bỏng bắn lên áo bà.
Nha hoàn hầu hạ bên người vội tiến lên giúp bà thu dọn.
Tống phu nhân tựa như không có cảm giác, ngơ ngác nhìn Tống Ngọc Ly, hồi lâu mới hồi phục tinh thần, lại nhìn sang Trâu phu nhân.
Nhưng thần sắc Trâu phu nhân vẫn như thường, uống một ngụm trà, lại buông chén trà xuống, cười nói: “Nhìn muội muội sợ hãi kìa, chỉ là mấy nô tỳ thôi mà, các nàng đều là nô tịch ký khế ước bán mình, cho dù chết, cũng không quan trọng.”
“Nô tịch? Nô tịch thì không phải người sao?” Tống Ngọc Ly lạnh lùng nói “Huống chi, việc này phát sinh ở Tống gia, việc này quyết không thể che đậy như vậy được, ta muốn báo quan.”
Tống phu nhân nghe vậy càng luống cuống: “Không thể báo quan, không thể báo quan.”
Trâu phu nhân dường như đã sớm đoán được Tống Ngọc Ly sẽ nói như vậy, bà ta cười lạnh nhìn nàng một cái nói: “Ngoại tôn nữ cần phải nghĩ kỹ rồi hãy làm, nữ nhi của ta ban ngày ban mặt bị người khinh bạc, ngươi lại