Cả Thẩm Tú và Liễu Như Yên đều xuất thân từ nhà võ tướng, khi còn bé các nàng đều từng đọc sách cùng Tống Ngọc Ly.
Tống Ngọc Ly có phụ thân tự mình dạy vỡ lòng, hơn nữa tính cách bản thân nàng cũng điềm đạm, từ trước đến nay luôn là đối tượng được nữ tiên sinh khen ngợi.
Thẩm Tú và Liễu Như Yên từ nhỏ cũng có thể coi là nhanh nhạy, nhưng về phần học hành thì không thể so sánh với Tống Ngọc Ly, vì thế mỗi lần gặp mặt bọn họ đều âm dương quái khí chọc ngoáy vài câu.
Những việc đó chỉ là chuyện nhỏ, lời nói gay gắt như hôm nay là lần đầu tiên.
Tống Ngọc Ly nhướng mày nhìn Thẩm Tú, trong lòng cũng không tức giận, nàng chỉ nghi hoặc tại sao Thẩm Tú lại tận sức gây xích mích để chọc giận mình như thế?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì cảm thấy cổ quái nên nàng càng tỏ ra bình tĩnh, bộ dáng không thèm để ý hơn.
“A Tú, mau xin lỗi Ngọc Ly muội muội! Muội đang nói mê sảng gì đó!” Văn Ấu Vi cả giận.
Thẩm Tú cũng biết mình nói lỡ, chỉ là nàng ta không hạ thấp mặt mũi được nên đành cúi đầu không nói gì. Cuối cùng vẫn là Thẩm hoan tiến lên một bước chắp tay nói: “Xá muội vô ý, thỉnh Tống tiểu thư thứ lỗi.”
Liễu Như Yên hát đệm nói thêm: “Đúng vậy, Tống đại nhân là quân tử đoan chính, chờ hiểu lầm giải trừ, chắc chắn sẽ được phục nguyên chức quan. Ngọc Ly muội muội, muội nói đúng không? Ta nghe nói, nhà muội cũng chăm chỉ đi lại giao tế, nghĩ chắc là sắp có kết quả rồi.”
Văn Ấu Vi cũng nói: “Đúng vậy, nghe nói Hoàng Thành Tư cũng nhúng tay vào, Tống đại nhân chắc chắn sẽ chuyển nguy thành an.”
Trong lòng Tống Ngọc Ly cười lạnh, thì ra ba người này ở đây chờ nàng.
Trước tiên nói những lời đó chọc giận nàng, sau đó kéo Hoàng Thành Tư và Tô Cửu Khanh ra, ý đồ muốn nàng xác nhận một vài điều.
Xem ra, ngày ấy ở Đại Lý Tự, chuyện Tô Cửu Khanh ra tay đã khiến cho Hoàng Hậu và Văn gia hoài nghi. Hiện giờ bọn họ và Tống gia xem như ngầm xé rách mặt, trong lòng Hoàng Hậu càng biết rõ quyết không thể để Tống Tử Nguyên trở ra. Trận này coi như thăm dò xem Tống gia còn con át chủ bài nào không.
“Biểu tỷ nói cẩn thận, đại sự triều đình không phải là chuyện mà nữ tử như chúng ta nên nghị luận.” Tống Ngọc Ly hơi mỉm cười, một câu liền chặn đứng trở về.
Nàng hành lễ nói: “Hiện giờ Tống gia ta nghèo túng, nghĩ các tỷ cũng không muốn chơi với ta, ta xin phép rời đi trước.”
Nói xong, nàng nhanh chóng xoay người, thừa dịp mọi người còn chưa lấy lại tinh thần kéo Tống Vũ Đồng rời đi.
Tống Vũ Đồng tuổi còn nhỏ, nhút nhát sợ sệt đi theo phía sau tỷ tỷ, tính tình con bé giống mẫu thân, đầu óc có chút đơn giản, chờ xung quanh không còn bóng người mới nhẹ giọng hỏi: “A tỷ, mới vừa rồi vì sao các nàng phải mắng chúng ta như vậy?”
“Không cần để ý tới những người đó.” Tống Ngọc Ly cười nói, duỗi tay sờ sờ búi tóc của Tống Vũ Đồng “Muội ăn no chưa?”
Tống Vũ Đồng gật đầu: “Ăn no rồi.”
“Chúng ta đi tìm mẫu thân đi.” Tống Ngọc Ly cười nói, hôm nay nàng ở nơi này còn gian nan như thế, chỉ sợ Tống phu nhân bên kia cũng không khá hơn bao nhiêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người đi xuyên qua hành lang, phía trước cổng vòm là nơi các phu nhân nói chuyện phiếm. Tống Ngọc Ly đang định dẫn Tống Vũ Đồng đi qua, lại thấy một nam tử trẻ tuổi chặn lại đường đi của hai người, người này đúng là Ngụy Tư Nguyên.
Tống Ngọc Ly nhíu chặt mày, hành lễ theo thường lệ: “Thái Tử điện hạ.”
Mới chỉ qua nửa tháng nhưng trông Ngụy Tư Nguyên có vẻ gầy đi rất nhiều, gương mặt cũng tiều tụy. Hắn nhìn Tống Ngọc Ly, vẻ mặt có chút tối tăm.
“Tống tiểu thư.” Ngụy Tư Nguyên chắp tay, rồi sau đó thật cẩn thận lui về phía sau nửa bước, kéo ra khoảng cách với Tống Ngọc Ly.
Động tác như vậy khiến Tống Ngọc Ly hiếm khi lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Xem ra nửa tháng này, Ngụy Tư Nguyên đã trải qua không ít chuyện.
Ngụy Tư Nguyên nhìn bộ dáng Tống Ngọc Ly, không khỏi cười nhẹ lên: “Lúc trước là cô quá đường đột.”
“Thái Tử điện hạ có lòng.” Tống Ngọc Ly theo bản năng thổi phồng.
Ngụy Tư Nguyên lắc đầu: “Nàng không cần nói chuyện thay cô, ngày ấy trước cửa cung, cô đáp ứng sẽ nghĩ cách cứu phụ thân nàng, nửa tháng nay cô liên lạc với không ít triều thần cũng viết thư riêng cho phụ hoàng, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, lúc này ta mới hiểu điều gian nan hung hiểm trong đó.”
Tống Ngọc Ly không ngờ Ngụy Tư Nguyên sẽ làm những việc đó, nghĩ tới nửa tháng này hắn vấp phải không ít trắc trở, chắc hẳn hiện tại đã nhận rõ hiện thực.
“Cô rõ ràng là Thái Tử đương triều, ngay cả đại thần mình coi trọng cũng cứu không được, thật sự là xấu hổ đến cực điểm.” Ngụy Tư Nguyên nói xong, thế nhưng vành mắt lại hơi đỏ.
“Vụ án ở Đại Lý Tự, cô cũng đã nghe nói, mẫu hậu…… Mẫu hậu làm việc ngoan tuyệt, bà ấy suýt chút nữa hại nàng mất đi trong sạch, người Tống gia mất đi tánh mạng! Nhưng cho dù cô biết những việc này, lại vẫn không thể chất vấn mẫu hậu một câu.” Nói đến đây, Ngụy Tư Nguyên gần như nghẹn ngào.
“Điện hạ không cần lo lắng, điện hạ là Thái Tử tôn quý, vốn là không nên tham dự vào những việc này chọc Hoàng Thượng không vui.” Tống Ngọc Ly đành phải nhẫn nại tính tình khuyên giải an ủi. Từ đầu đến cuối nàng chưa từng có chút tin tưởng vào Ngụy Tư Nguyên.
Đứng ở vị trí của Ngụy Tư Nguyên, hiện giờ cánh còn chưa cứng cáp phải dựa dẫm vào Văn thị rất nhiều, hắn vốn không có khả năng làm được gì.
Ở kiếp trước, tới khi Tống Ngọc Ly rời khỏi nhân thế, Thái Tử và Tam hoàng tử vẫn chưa đấu xong, tại thời điểm nhạy cảm này sao hắn có thể giúp nàng.
Thấy Tống Ngọc Ly dễ nói chuyện như vậy, Ngụy Tư Nguyên càng áy náy. Nghĩ đến quyết định cưới Văn Ấu Vi của mình, trong lòng hắn quặn đau, hắn chỉ cảm thấy đây có lẽ là chuyện đáng hối hận nhất trong cuộc đời mình.
“Hôm nay cô tới đây là để gặp riêng Văn Ấu Vi, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Văn Ấu Vi sẽ là Thái Tử Phi tương lai của cô.” Giọng nói Ngụy Tư Nguyên khẽ run, hắn thống khổ nhắm mắt lại.
Tống Ngọc Ly nhìn bộ dáng Ngụy Tư Nguyên, không khỏi cảm thấy buồn cười, chỉ là ngoài mặt nàng vẫn nói: “Cho dù như thế nào, ta vẫn muốn chúc mừng điện hạ.”
Ngụy Tư Nguyên cười thảm một tiếng, phát ra một tiếng thở dài nhẹ tới mức khó nhận ra: “Ngọc Ly, không, Tống tiểu thư. Nhìn nàng có vẻ nhu nhược, không nơi nương tựa, nhưng lại vững tâm hơn bất cứ người nào. Với nàng mà nói, trên đời này không có việc gì quan trọng hơn người nhà nàng. Về phần những người còn lại, bất quá chỉ là mây khói thoảng qua mà thôi.”
Tống Ngọc Ly ngạc nhiên, từ trong ánh mắt của Ngụy Tư Nguyên nàng nhìn thấy một tia ai oán.
“Nếu cô có thể giúp nàng cứu Tống đại nhân ra, có lẽ nàng sẽ không đối xử xa lạ với cô như thế đi. Ví dụ như Tô Cửu Khanh Tô đại nhân, ngày ấy chuyện ở Đại Lý Tự cô đã biết được, nghĩ tới hắn giúp nàng như thế…… hai người……” Ngụy Tư Nguyên nói đến đây, đột nhiên phát hiện mình nói lỡ, hắn lập tức im bặt.
“Thôi, cho dù như thế nào, việc này đã không còn quan hệ gì với cô nữa.” Ngụy Tư Nguyên vừa nói vừa chắp tay “Tống tiểu thư, ngày nào đó nếu Tống đại nhân thuận lợi ra ngoài, nàng có nguyện ý suy xét chọn Đông Cung Thái Tử làm nơi cư trú hay không.”
Không suy xét.
Tống Ngọc Ly nghĩ thầm, không nói tới việc Ngụy Tư Nguyên có thể thắng trong trận đoạt đích hay không, chỉ nói tới việc Văn Ấu Vi là Thái Tử phi, rốt cuộc lòng nàng có bao nhiêu luẩn quẩn mới có thể chạy đến Đông Cung khiến mình ngột ngạt.
“Ý tốt của Thái Tử, Ngọc Ly ghi nhớ trong lòng, chỉ là chuyện sau này thì để sau này hãy nói.” Tống Ngọc Ly uyển chuyển nói.
Ngụy Tư Nguyên cười lắc đầu, trong lòng biết rõ Tống Ngọc Ly đang gạt hắn, đáy mắt không khỏi toát ra một tia trìu mến, ngay sau đó hắn xoay người rời đi.
Hôm nay hắn tới đây là để chặt đứt sợi dây hy vọng cuối cùng của bản thân, cũng coi như kết thúc niệm tưởng thời niên thiếu. Mà Tống Ngọc Ly quả thực giống như hắn nghĩ, nàng chấm dứt một cách vô cùng dứt khoát.
Thật vất vả mới đuổi được người đi, Tống Ngọc Ly thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang định lôi kéo Tống Vũ Đồng chuẩn bị rời đi, lại thấy phía sau truyền đến tiếng động sột sột soạt soạt, Tống Ngọc Ly quay đầu lại xem, một tiểu nha hoàn bị vướng phải ống quần của mình ngã trên mặt đất.
Trong lòng Tống Ngọc Ly lộp bộp một tiếng, nàng tiến lên một bước, giữ chặt cánh tay tiểu nha hoàn.
“Ngươi nghe thấy hết rồi ?” Tống Ngọc Ly lạnh lùng nói.
Tiểu nha hoàn bị dọa cho choáng váng, khóc rống lên: “Nô…… Nô tỳ cái gì cũng không nghe thấy……”
Tiểu nha hoàn kia mặc xiêm y người hầu hạ nhất đẳng của Văn gia, nhìn bộ dáng bất quá chỉ 13-14 tuổi, sắc mặt tái nhợt, cả người đều phát run.
Tống Ngọc Ly cau mày, lạnh lùng nói: “Mặc dù Tống gia ta hiện giờ đang xuống dốc, nhưng cũng không phải người dễ chọc. Ngươi chỉ là một tiểu nha hoàn hạ đẳng, nói chuyện cũng không có người tin tưởng. Nếu ngươi dám để lộ ra nửa chữ, ta nhất định sẽ khiến trên dưới cả nhà ngươi không được an bình. Ngươi có hiểu không?”
Tiểu nha hoàn kia gật đầu như giã tỏi.
Tống Ngọc Ly nhìn bộ dáng nhút nhát sợ sệt của nha hoàn kia, nàng chậm rãi buông lỏng tay ra, nói: “Đi đi.”
Tiểu nha hoàn vội