Một tháng này, trong Tiết Vương phủ một mảnh yên lặng, người đến thăm
cũng có không ít. Tần Thạch Dật và Lạc Thấm Nhi, Mạc Thần Viễn và Trịnh
Thiến, Trịnh Khải và Triệu Thụy... Sở gia thì toàn thể xuất động, từ Sở
nãi nãi, cho tới Sở Quân Ức, tới tới lui lui thăm hỏi nhiều lần. Khi Sở
Thạch đưa viên thuốc giải độc môn của Hàn Tinh các đến, Tiết U Nhiễm có
chút ngoài ý muốn.
“Chủ tử nói không phải vạn bất đắc dĩ thì không cần dùng viên này. Nếu
là tương xung, sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Sở Thạch chuyển cáo lại
giao đãi của Sở Lăng Húc trước khi đi.
Gật gật đầu, Tiết U Nhiễm vươn tay tiếp viên thuốc giả, nắm chặt trong
tay. Nếu là tương xung, sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nếu không thử
dùng, ngay cả một chút cơ hội cũng không có.
Tiết Vương phủ không xử trí Tiết Nhị phu nhân. Một là vì Vương gia chưa
rõ sống chết, mọi người không rảnh để ý tới. Hai là vì Trưởng công chúa
sắp lâm bồn, trong Tiết Vương phủ không nên ‘thấy máu’. Theo như lời Lạc Thấm Nhi nói, phải nhớ tích đức cho đứa nhỏ chưa chào đời. Vì thế, Tiết Nhị phu nhân tạm thời thoát chết. Có điều, tội sống khó tha. Trong sự
giày vò của một chén nước trắng và nửa cái bánh ngô, Tiết Nhị phu nhân
rốt cục phát điên. Tình nguyện đói chết, cũng không nguyện lại kéo dài
hơn tàn. Lúc Tôn ma ma báo lại chuyện này cho Tiết Vương phi, Tiết U
Nhiễm còn đang đau đầu về viên thuốc giải, lập tức không kiên nhẫn đáp
lại một câu: “Chết cũng không thể chết ở Tiết Vương phủ, ra bên ngoài.”
Nói là ra bên ngoài, để ở đâu liền thành một vấn đề. Mặc kệ nói như thế
nào, Tiết Nhị phu nhân là người của Tiết Vương phủ là sự thật. Để mặc bà ta tiếp tục ở lại Tuyên thành, thật sự có ảnh hướng xấu đến mặt mũi của Tiết Vương phủ. Vì thế, Tôn ma ma tự chủ trương quăng Tiết Nhị phu nhân về nhà cũ của Tiết Nhị phu nhân.
Tiết Nhị phu nhân bị thả ở cửa thôn trên người không một xu, chỉ phải đi nhờ vả hai người ca ca. Tiết Nhị phu nhân không thể so với Vu ma ma, Vu ma ma ít nhất còn mang về một chút bạc, còn Tiết Nhị phu nhân lại là
thuần túy đến ăn miễn phí. Thấy muội muội nghèo túng như vậy, hai người
ca ca ở nhà cũ tất nhiên là sẽ không quan tâm, trực tiếp từ chối người
từ ngoài cửa. Tiết Nhị phu nhân đau khổ cầu xin vô dụng, lại không có
chỗ có thể đi, chỉ phải canh giữ ở ngoài cửa. Bất đắc dĩ ca ca và đại
tẩu đều là người hung ác, ngại bà ta chướng mắt đuổi bà ta ra thôn.
Tiết Nhị phu nhân không dám về Tuyên thành, không dám về Tiết Vương phủ, chỉ phải quanh quẩn ở ngoài thôn không dám rời đi. Sau đó, bà ta thấy
một lão phụ nhân quần áo tả tơi nhìn quen mắt, lưng còng, tránh ở ngoài
thôn trông mong ngóng chờ. Vu ma ma? Tiết Nhị phu nhân ngốc ngay tại
chỗ. Vì sao Vu ma ma lại ở đây? Hơn nữa còn là .... thê thảm như vậy?
Rõ ràng cũng không nghĩ tới Tiết Nhị phu nhân sẽ xuất hiện ở đây với bộ dáng như vậy, Vu ma ma cũng có chút sững sờ.
“Ta còn nghĩ tới ngươi chạy đi đâu hưởng phúc, không nghĩ tới lại biến
thành một lão bà tử bị người yếm khí bẩn.” Đối với việc Vu ma ma vụng
trộm rời đi, Tiết Nhị phu nhân luôn canh cánh trong lòng. Nếu như Vu ma
ma còn ở Tiết Vương phủ, bà ta cũng sẽ không tứ cố vô thân bí quá hóa
liều, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ.
“Ngươi cũng không tốt chỗ nào không phải sao? Giỏ trúc múc nước chẳng
được gì, tư vị xa cách nhiều năm lại bị đánh trở về nguyên hình như thế
nào?” Nói đến hận, Vu ma ma càng oán hận Tiết Nhị phu nhân sâu hơn. Nếu
bà ta không giúp Tiết Nhị phu nhân ngược lại phản bội Tiết Vương phi, bà ta há lại rơi vào kết cục như thế? Kéo một thân già khọm đi chung quanh bị người khác khinh, nhịn lạnh nhịn đói khẩn cầu người khác bố thí.
Ngay cả mừng năm mới cũng không thể không một người trốn đông lấp tây ở
ngoài thôn, mong mỏi duy nhất chính là hai nhà sát thiên đao kia cho
chút thức ăn.
“Ta sẽ trở về.” Không muốn nhận thua, Tiết Nhị phu nhân ngẩng đầu tuyên
cáo. Chỉ cần Vương gia bình an vô sự, bà ta thế nào cũng sẽ tìm được cơ
hội trở về tiếp tục làm Tiết Nhị phu nhân phủ Tiết Vương của bà ta.
“Trở về? Thật sự là ngu xuẩn.” Nhìn bộ dáng tóc tai bù xù như bà điên
của Tiết Nhị phu nhân, Vu ma ma không ngừng châm chọc. Có nữ nhân nào
ngu xuẩn đến mức này không, chuyện đã đến nước này mà còn nằm mơ giấc mơ không có khả năng trở thành hiện thực.
“Ngu xuẩn? Ngươi thật sự cho rằng ta cứ như vậy xong rồi? Đừng quên, ta
còn có nữ nhi. Nữ nhi của ta gả vào phủ Thái tử, còn sinh ra tiểu hoàng
tử, không thể bỏ qua công lao với hoàng thất.” Tiết Nhị phu nhân cười
đắc ý. Tâm Lam đã thật lâu chưa truyền tin cho bà ta rồi. Nghĩ hẳn là
bởi vì tiểu hoàng tử ghi tạc dưới danh nghĩa Thái tử phi mà lòng có tích tụ, bà ta cũng sẽ không đi phủ Thái tử phiền Tâm Lam, chỉ đợi tự Tâm
Lam nghĩ thông suốt là được. Nếu Tâm Lam biết tình trạng của bà ta thì
nhất định sẽ giúp bà ta. Chỉ cần Thái tử điện hạ ra mặt, lo gì không về
được Tiết Vương phủ?
Vu ma ma liếc mắt thương hại nhìn Tiết Nhị phu nhân một cái, thở dài,
chống cây gậy trong tay, hoạt động bước chân run rẩy đi về phía xa. Vẫn
không tự mình hiểu lấy như vậy, kết cục của bà ta sẽ tốt đến chỗ nào?
Thấy Vu ma ma rời đi, Tiết Nhị phu nhân nghĩ nghĩ, dậm chân một cái, đi
theo. Trước khi Vương gia chưa tỉnh lại, bà ta phải sống thật tốt.
Một đêm này, Tiết Nhị phu nhân đi theo Vu ma ma ngủ trong ngôi miếu đổ
nát. Bụng đói thì thầm kêu, ban đêm trời lạnh hai người gắt gao ôm cỏ
trong lòng. Cả người run run, môi tím thâm, Tiết Nhị phu nhân thật sự
nhịn không được liền ôm lấy Vu ma ma đã sớm gầy như que củi bên cạnh.
Trong lòng cực độ sợ hãi, Tiết Nhị phu nhân không dám buông tay ôm lấy
Vu ma ma.
Trong lòng tràn đầy kinh hách, trái tim hoàn toàn nhảy loạn không có
tiết tấu. Tiết Nhị phu nhân khép chặt ánh mắt, gắt gao áp chế dục vọng
bật thốt lên kêu sợ hãi. Nhịn thêm chút nữa, nhịn thêm chút nữa sẽ trôi
qua, tất cả đều sẽ trôi qua. Đến sau nửa đêm, gió lạnh lãnh liệt gào
thét thổi đến, Tiết Nhị phu nhân chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh, càng
ngày càng lạnh. Thân thể Vu ma ma trong tay mình thì càng ngày càng
lạnh, càng ngày càng lạnh...
Trong mơ màng, Tiết Nhị phu nhân rốt cục không ngăn được buồn ngủ, ngủ
không được yên ổn lắm. Khi ý thức lâm vào hắc ám, Tiết Nhị phu nhân ôm
thật chặt lấy Vu ma ma, sợ Vu ma ma thừa dịp bà ta đang ngủ vụng trộm
chạy mất, quăng bà ta không để ý.
Khi Tiết Nhị phu nhân tỉnh lại, trời đã sáng choang. Ngăn cách mấy ngày, nắng ấm ngày đông lại lần nữa treo trên không trung, mang theo ánh mặt
trời ấm áp rơi lên người, thân mình đông cứng của Tiết Nhị phu nhân dần
dần ấm lại. Dùng sức đẩy Vu ma ma trong lòng ra, Tiết Nhị phu nhân ghét
bỏ mắng: “Đứng lên, ngủ chết rồi à?”
Bị Tiết Nhị phu nhân đẩy ra, Vu ma ma không có đáp lại, vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất.
“Này, giả vờ cái gì? Mau đứng lên.” Thấy Vu ma ma bất động, Tiết Nhị phu nhân lấy chân đá qua.
Bị Tiết Nhị phu nhân đá, thân mình Vu ma
ma chuyển động, ngửa mặt ngã
vào trước mặt Tiết Nhị phu nhân. Sắc mặt trắng xanh, hai mắt nhắm
nghiền, cứng ngắc nằm ở kia, dường như đã...
Tiết Nhị phu nhân cảm thấy phát lạnh, mạnh mẽ xông đến. Ngón tay run run đặt dưới mũi Vu ma ma, đúng là không có hơi thở. Lập tức như bị sét
đánh, Tiết Nhị phu nhân đầu óc trống rỗng, nhìn hai tay của chính mình.
Vu ma ma khi nào thì chết? Bà ta ôm một người đã chết qua một đêm? Tiết
Nhị phu nhân rốt cục không chịu nổi, ôm đầu hoảng sợ hô to liền xông ra
ngoài.
Sở Lăng Húc rời khỏi Tuyên thành đã hai mươi lăm ngày, tất cả thái y
khám và chữa bệnh đều đã không còn cách. Tiết U Nhiễm nắm chặt viên
thuốc giải trong tay, do dự mãi cuối cùng đi tìm Tiết Kỳ Văn. Trải qua
một hồi trầm mặc, Tiết Kỳ Văn tiếp nhận viên thuốc giải.
Đứng ở trước giường Tiết Vương gia, nhìn Tiết Vương phi ánh mắt nghi
hoặc không hiểu, Tiết Kỳ Văn nắm tay rồi lại buông, nắm rồi lại buông:
“Mẫu phi, chỉ có thể liều một lần thôi.”
Liều sao? Tiết Vương phi khóe miệng nhếch lên ý cười tuyệt vọng. Đúng
vậy, chỉ có thể liều, lại không liều, sẽ lại không còn hy vọng nữa. Thái y nói Vương gia không qua khỏi tối nay, cho dù hiền tế có lấy được
thuốc giải trở về, cũng không thể lấy lại được những ngày mệt mỏi. Tình
cảm phu thê nhiều năm như vậy, rốt cuộc vẫn đi đến cuối cùng...
Hít sâu một hơi, Tiết Kỳ Văn tiến lên phía trước, tách miệng Vương gia ra, cầm viên thuốc giải trong tay đưa tới.
“Chậm đã!” Thanh ảnh xẹt qua, Sở Lăng Húc vẻ mặt mệt mỏi bay vút vào nhà kề, cản lại tay Tiết Kỳ Văn.
“Sở ngốc tử.”
“Muội phu.”
“Hiền tế...”
Mọi người kinh hô ra tiếng, kinh hỉ nhìn Sở Lăng Húc giống như từ trên trời rơi xuống.
Sở Lăng Húc sắc mặt kiên nghị vẫn không che giấu được hết mệt mỏi, từ
trong ngực lấy ra một bình men sứ nhỏ đưa cho Tiết Vương phi: “Mẫu phi,
đây là thuốc giải.”
Cõi lòng đầy kích động tiếp nhận bình nhỏ, Tiết Vương phi thiếu chút
không cầm chắc. Tiết U Nhiễm vội vàng tiến lên hỗ trợ nắm giữ, cười nói: “Mẫu phi, phụ vương không có việc gì rồi.”
Tiết Vương phi không nói gì, cúi đầu trong mắt nổi lên hơi nước. Không
đợi sầu não xong, lại cuống quít ngẩng đầu lên, đổ thuốc giải ra đút vào miệng Tiết Vương gia.
Đã ăn thuốc giải, Tiết U Nhiễm đi tới trước mặt Sở Lăng Húc nức nở nói: “Có mệt không?”
Sở Lăng Húc lắc đầu, ánh mắt dịu dàng: “Không có việc gì.”
“Muội phu vất vả, lập tức đi nghỉ ngơi đi. U Nhiễm, bồi muội phu cùng đi.” Tiết Kỳ Văn quay đầu lại, dặn dò.
“Đúng đúng, lập tức đi nghỉ ngơi đi. Nơi này có mẫu phi và ca ca của các con nhìn, không nên lo lắng.” Tiết Vương phi cũng đi theo khuyên nhủ.
Sở Lăng Húc còn muốn nói cái gì lại bị Tiết U Nhiễm giành trước: “Được, vậy con mang phu quân về Quận chúa các nghỉ ngơi trước.”
Gật đầu với Tiết Vương phi và Tiết Kỳ Văn, Sở Lăng Húc mặc cho U U lôi kéo rời đi.
Trở lại Quận chúa các, Tiết U Nhiễm không nói hai lời, lột áo ngoài của
Sở Lăng Húc, trực tiếp đặt Sở Lăng Húc lên giường: “Không cho nói, ngủ.”
“U U, còn chưa tắm rửa, cũng chưa đổi quần áo.” Qua lại bôn ba giữa
Tuyên quốc và Lăng quốc, chặng đường hai tháng ép lại còn chưa tới một
tháng, cường hãn như Sở Lăng Húc cũng thật sự mệt mỏi. Sở Kinh Triết
càng là trực tiếp ở lại Lăng quốc, bảo là muốn nghỉ ngơi mấy ngày lại
chậm rãi chạy về Tuyên quốc.
“Ngủ trước, tỉnh rồi tắm.” Đau lòng nhìn Sở Lăng Húc mắt đầy tơ máu, Tiết U Nhiễm kiên trì nói.
“Được.” Không lại tranh cãi nữa, Sở Lăng Húc thật sự cũng không còn tinh lực đi tranh cãi. Sờ sờ đầu Tiết U Nhiễm, liền nặng nề ngủ.
Gạt sợi tóc tán loạn trên trán Sở Lăng Húc ra, yêu thương vỗ về khuôn
mặt tiều tùy vẫn anh tuấn như trước nhưng gầy đi không ít. Tiết U Nhiễm
nhẹ nhàng in một nụ hôn xuống trán Sở Lăng Húc, sau đó là hai mắt nhắm
chặt, cái mũi anh tuấn, cuối cùng dừng ở đôi môi mỏng có chút tái nhợt.
Chậm rãi cắn cắn, tinh tế liếm láp, cho đến khi môi Sở Lăng Húc trở về
màu đỏ mới rời khỏi.
Lặng lẽ trèo lên giường, nằm nghiêng ở bên người Sở Lăng Húc, ôm chặt
cánh tay Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười.
Một giấc này Sở Lăng Húc ngủ cực trầm, cho đến chạng vạng mới tỉnh lại.
Cảm giác cánh tay bị người ôm lấy, nghiêng mặt qua liền thấy U U ngủ say ở bên người hắn. Khóe miệng gợi lên ý cười sủng nịch, nhẹ nhàng rút tay ra, chuyển U U vào trong lòng.
Dường như bất mãn cánh tay ôm chặt trong tay bị rút đi, Tiết U Nhiễm
nhíu nhíu chân mày, xoay vặn thân mình, ở trong lòng Sở Lăng Húc tìm
được một tư thế dễ chịu.
Xem U U vểnh môi ở trong lòng hắn vặn vẹp, Sở Lăng Húc cúi đầu cười ra
tiếng. Ôm chặt lấy cánh tay U U, cúi đầu ngậm chặt môi U U. Cảm giác
được U U bất mãn giãy dụa, Sở Lăng Húc ánh mắt sâu thẳm dâng lên dục
vọng, thì thầm nói: “U U, tạm thời tha cho nàng một mạng. Nên bồi thường cho vi phu, vi phu sẽ đòi lại gấp bội.”
Trong lúc ngủ mơ Tiết U Nhiễm giống như cảm nhận được nguy hiểm tới gần, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát vào ngực Sở Lăng Húc, lập tức kêu lên: “Sở
ngốc tử, đánh.”
Đánh? Sở Lăng Húc nhìn chằm chằm dung nhan lúc ngủ của Tiết U Nhiễm, hừ
nhẹ nói: “U U, vốn chính là gấp bội, hiện tại cần phải tăng thêm gấp bội rồi.”
Hoàn toàn không biết lơ đãng nói mớ một câu đã đắc tội Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm đang ngủ say, trong mơ có nàng, cũng có hắn...
#Tác giả có chuyện muốn nói: Vu ma ma xem như giải quyết triệt để rồi.
Còn Tiết Nhị phu nhân thôi, còn có tiếp theo nữa! U U và Sở ngốc tử, aiz ui, hai người này đều thích hôn trộm hả?