“Bị Triệu đại ca đoạt đi.” Bọn họ vừa vào cửa liền bị Triệu Thụy chắn
đường, Tiết U Nhiễm liền trực tiếp ném Sở Quân Ức trong lòng cho Triệu
Thụy đang mong chờ nhìn mình. Dù sao có Sở ngốc tử ở bên cạnh nhìn, Tiểu Quân Ức sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Tiểu Quân Ức thật được mọi người yêu thích.” Nghe được Tiết U Nhiễm trả lời, Trịnh Thiến có chút cảm khái nói.
“Nhiều yêu thích cũng không phải chuyện tốt.” Ý cười trên mặt Tiết U
Nhiễm có chút phai nhạt, đầu tiên là Tần Trạch Dật, sau lại là hoàng
thất Lăng quốc, đều là phiền toái trong phiền toái.
“Hử? Được người ta thích không tốt sao?” Trịnh Thiến nghe không hiểu ý hàm xúc trong lời nói của Tiết U Nhiễm.
“Đương nhiên tốt.” Lấy lại tinh thần, Tiết U Nhiễm gật gật đầu. Dù sao
vẫn là một Phò mã đúng không? Nói không chừng vị Phượng nữ kia thật sự
chướng mắt Tiểu Quân Ức nhà nàng rồi giải trừ hôn ước. Tuy rằng có chút
mất mặt, nhưng còn hơn cứ như vậy định ra hôn sự cho Tiểu Quân Ức đúng
không? Nghĩ đến việc này, trong lòng Tiết U Nhiễm nửa vui nửa buồn.
Phượng nữ Lăng quốc thân phận cao quý, Tần Trạch Dật chỉ có thể từ bỏ
tính toán trong lòng. Nhưng chính bởi vì thân phận Phượng nữ Lăng quốc,
nếu Tiểu Quân Ức không thích, sẽ rất khó cự tuyệt.
“Thế nào? Tiểu Thiến vẫn còn nghĩ chuyện làm thông gia?” Lạc Thấm Nhi cười nói.
“Nào có? Ta chỉ là cảm thấy Tiểu Quân Ức thật làm người thích.” Trịnh Thiến đỏ mặt, nhỏ giọng biện bạch.
“Bây giờ lại có thêm Khiên Vương và Tễ Vương, Tiểu Thiến cần phải nỗ lực mới được.” Lạc Thấm Nhi tiếp tục nói đùa. Nhi nữ thông gia cũng chỉ là
một cách nói, mấy đứa nhỏ này về sau nhất định sẽ chơi với nhau, chuyện
tình cảm thật sự không thể nói chính xác được.
“Tiểu Hầu gia nhìn trúng chính là Tiểu Quân Ức.” Nghe được Lạc Thấm Nhi trêu ghẹo, Trịnh Thiến thốt ra một câu.
“Xem ra Tiểu Quân Ức nhà ta thật đúng là miếng mồi ngon.” Suy nghĩ được
kéo về, Tiết U Nhiễm đi theo cười nói. Đảo mắt lại nhìn thấy hai tiểu oa nhi trong nôi, Tiết U Nhiễm đột nhiên lóe lên suy nghĩ. Cách Phượng nữ
đến Tuyên quốc vẫn còn lăm năm, ba cái nam oa nhi, còn không xác định sẽ chọn ai đâu?
“Sao? Tiểu Hầu gia đây là chướng mắt Khiên Vương và Tễ Vương?” Trưởng công chúa khoan thai lên tiếng, sắc mặt thanh lãnh.
“Không phải không phải.” Trịnh Thiến liên tục xua tay, vì Mạc Thần Viễn
giải thích nói: “Tiểu Hầu gia còn chưa gặp qua Khiên Vương và Tễ vương,
vậy nên mới...”
“Gặp qua cũng không cho mơ tưởng.” Trưởng công chúa giọng điệu lạnh lùng nghe không ra ý vui đùa. Thái y nói thân thể của nàng còn cần điều
dưỡng, không nên quá mệt mỏi. Tiết Kỳ Văn chỉ đồng ý mỗi tháng để hai
đứa nhỏ trong phòng nàng mười ngày, nàng cũng không muốn lại có người
nhớ thương hai đứa nhỏ.
Trịnh Thiến khó hiểu nhìn về phía Lạc Thấm Nhi, Lạc Thấm Nhi và Tiết U Nhiễm thì nhìn nhau cười.
Bốn người tùy ý tán gẫu, thẳng đến khi Tiết Vương phi ôm hai đứa nhỏ ra ngoài gặp khách.
Một ngày này Tiết Vương phủ dị thường náo nhiệt, có nhiều hơn mấy tướng
lĩnh từ trên chiến trường trở về. Một đám đại lão gia hào sảng tụ ở một
chỗ đùa hai tiểu oa nhi, đùa bất diệc nhạc hồ. Cuối cùng vẫn là Lạc
tướng quân mặc kệ, đoạt hai đứa nhỏ đến tay, mỗi tay ôm một đứa, cười ha ha.
Tiết Vương phi thấy cảnh đó không ngừng kinh hách, chỉ sợ Lạc tướng quân lỡ tay làm rơi hai đứa nhỏ. Tiết Vương phi thật sự không yên lòng dùng
sức đẩy Tiết Vương gia một cái.
Tiết Vương gia bị đẩy sờ sờ cái mũi, hiểu ý đi qua: “Tướng quân uy mãnh.”
Lạc tướng quân cười cười, khách sáo nói: “Đâu có đâu có.”
Tiết Vương gia đang định nói tiếp, hai tay Lạc tướng quân đột nhiên bị
ẩm, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai đứa nhỏ trong tay: “Đái.”
Thấy Lạc tướng quân sắc mặt cứng ngắc, mọi người muốn cười cũng không
dám cười. Tiết Vương gia vội vàng vươn tay ôm Khiên vương giao cho Tiết
vương phi, lại ôm lấy Tễ vương giao cho Tiết U Nhiễm ở một bên, vẻ mặt
nghiêm túc nói: “Nên đổi tã rồi.”
Lạc tướng quân lại là người đầu tiên cười ra tiếng: “Tiểu tử tốt, không tệ không tệ.”
Lạc tướng quân nở nụ cười, những người khác tất nhiên là không nhịn được nữa, cười ra tiếng.
Hai đứa nhỏ được bế xuống, Lạc tướng quân được mời đi rửa tay. Các tân
khách còn lại thì cao hứng nói chuyện, hưng trí dâng cao. Tiết vương phủ bữa tiệc đầy tháng này có thể nói là tiếng người ồn ào, chủ và khách
đều vui.
Lúc mọi người đang tận tình ăn uống, một người làm lặng lẽ đi đến bên
người Tiết vương gia: “Vương gia, bên ngoài có một bà điên xin cơm la bà ta là Nhị phu nhân, đuổi thế nào cũng không đi.”
Tiết Vương gia thần sắc ngưng trọng: “Đi ra ngoài nhìn xem.” Nghe Tôn ma ma nói đã đuổi Nhị phu nhân về lão gia, sao lúc này lại ở bên ngoài
Tiết vương phủ nổi điên? Trở về đúng lúc, ông cũng muốn xem nữ nhân ác
độc này đùa giỡn thủ đoạn gì.
Bên ngoài Tiết vương phủ, trên cổ hai con sư tử bằng đá nguy nga hùng
tráng có cột hai đóa hoa to màu đỏ. Tiết Nhị phu nhân tóc tai bù xù đứng bên cạnh sư tử đá, túm chặt lấy đóa hoa to màu đỏ không buông, trong
miệng không ngừng hô to: “Ta là Nhị phu nhân phủ Tiết vương, ta là Nhị
phu nhân phủ Tiết vương...”
Thị về gác cửa muốn kéo Tiết Nhị phu nhân ra lại bị tiếng quát to thê
lương đó hù sợ. Trong lúc nhất thời cũng thúc thủ vô sách, vô cùng không biết phải làm thế nào.
Người qua đường vây quanh chỉ trỏ, xì xào bàn tán.
Tiết Vương gia vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy tình huống vừa buồn cười
nhưng cũng dọa người đó, lập tức hét lớn một tiếng: “Ở đâu ra bà điên ở
bên ngoài Tiết vương phủ ta khóc lóc om sòm? Đuổi đi!”
Nghe được giọng của Tiết Vương gia, Tiết Nhị phu nhân buông sư tử đá ra, nhào tới: “Vương gia, thiếp thân đã trở lại.”
Giọng khàn như vịt, thân mình Tiết vương gia kém chút thì đứng không
vững, khóe miệng run rẩy, trên mặt miễn cưỡng duy trì trấn định. Bộ dáng của Nhị phu nhân là như vậy? Đánh chết ông cũng không thừa nhận.
Thị vệ bên cạnh rút đao ra khỏi vỏ, ngăn ở trước mặt Nhị phu nhân, ngăn ý đồ tiếp tục nhào lên của bà ta.
“Vương gia..” Tiết Nhị phu nhân không thấy rõ khuôn mặt thê lương khóc gọi một tiếng, kế ra Tiết vương gia vô tình.
“Câm miệng!” Tiết vương gia thật sự không chịu nổi giọng của nữ nhân
này, trước khi xoay người rời đi giao phó cho thị vệ ở bên cạnh: “Cho
chút bạc rồi đuổi đi.” Dù có nhiều thù hận hơn nữa nhưng sau khi nhìn
thấy bộ dáng thê thảm của nữ nhân này liền hóa
thành thở dài. Cách Tiết
vương phủ, nữ nhân này quả thật là chỉ có thể nổi điên.
“Vương gia!” Tiết Nhị phu nhân không dám tin hai tay bắt lấy lưỡi đao
ngăn ở trước mặt, không để ý máu tươi chảy ròng ròng, cố bước lên.
Bị bà điên không muốn sống kinh sợ, Tiết Vương gia không muốn ở trước
Vương phủ làm ra mạng cười, huống chi hôm nay là ngày vui mừng đầy tháng của hai tiểu tôn tử, đành phải dừng bước lại tức giận hô: “Ngươi rốt
cuộc là ai?”
Giờ khắc này thấy Tiết vương gia vẫn chưa nhận ra mình, cúi đầu phát
hiện tình trạng của bản thân, Tiết Nhị phu nhân vội vàng lung túng lấy
tóc che khuất mặt, hai bàn tay bẩn xoa xoa mặt một phen, lộ ra nụ cười
tự cho là đẹp nhất: “Vương gia, thiếp thân đã trở lại.”
Màu đỏ đặc dính vào trên màu đen dơ bẩn, đỏ trong đen, đen phiếm đỏ.
Khuôn mặt khiến người ta sợ hãi run rẩy, điệu bộ vặn vẹo, thực làm người ta buồn nôn. Tiết Vương gia bệnh nặng mới khỏi thân thể vẫn còn yếu,
trực tiếp che miệng chạy đến dưới cây to nôn khan. Bọn thị vệ bên ngoài
Tiết vương phủ liên tục cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, toàn bộ nghiêng đầu.
“Vương gia...” Vẫn không biết khuôn mặt của bản thân chẳng những không
làm Tiết vương gia nhận ra, ngược lại khiến buồn nôn, Tiết Nhị phu nhân
mờ mịt quay đầu, hù sợ phần lớn người qua đường.
“Ném bà ta ra khỏi Tuyên thành.” Tiết Vương gia vừa nôn vừa vẫy tay.
Một thị vệ mới tới dưới sự áp bức của mọi người, bất đắc dĩ lĩnh mệnh
tiến lên, lấy dây thừng ra trói chặt bà điên làm người ta buồn nôn, ghét bỏ tránh sang chỗ khác trèo lên ngựa chạy như bay. Đi tới cửa thành,
giơ tay lên, phi cả bà điên lẫn dây thường đến ngoài cửa thành. Thị vệ
hoàn thành nhiệm vụ thở to một hơi, trước khi giục ngựa rời đi không
quên nói với nhóm tiểu binh canh cổng thành: “Tiết vương gia có lệnh, bà điên này không được lại vào Tuyên thành.”
“Tuân mệnh!” Nhóm tiểu binh ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế dâng cao, như hổ rình mồi trừng mắt nhìn bà điên bị ngã xuống đất không dậy nổi ở ngoài
thành.
Tiết Nhị phu nhân sự rất ủy khuất. Ngày đó Vu ma ma chết trong lòng bà
ta, bà ta sợ tới mức liên tục ngủ không yên. Mỗi lần nhắm mắt lại, hiện
lên trước mắt chính là ngôi miếu cũ nát hắc ám âm trầm, thân mình Vu ma
ma lạnh băng bị bà ta gắt gao ôm vào trong ngực. Bà ta đã đi tìm hai vị
ca ca, nhưng thế nào cũng không được bước vào cửa nhà, còn bị loạn gậy
đánh một trận. Bà ta cũng từng về miếu đổ nát, chờ bà ta là thi thể lạnh như băng nằm dưới đất không người để ý tới của Vu ma ma. Bà ta cũng
không dám lại ở trong miếu đổ nát nữa, chỉ đành phải lo lắng hãi hùng
nghỉ đêm dã ngoại. Không có cái ăn, bà ta phải đi trộm. Nhưng mỗi lần
đều bị chó đuổi theo cắn, còn bị người đuổi đánh. Cuối cùng, mình đầy
thương tích rời lão gia.
Về Tuyên thành là hành động bất đắc dĩ, bà ta thật sự cùng đường rồi.
Trên đời này, trừ bỏ nữ nhi Tiết Tâm Lam, bà ta cũng không tìm thấy
đường ra khác. Thôn cách tuyên thành rất xa, không có bạc thuê xe ngựa,
ngay cả xe bò cũng không cho bà ta đi nhờ, bà ta chỉ có thể đi bộ trở
về. Dưới chân tất cả đều là bọt nước, vừa động liền đau, nhưng bà ta
thật may mắn đói khổ lạnh lẽo bà ta vẫn còn mạng trở về Tuyên thành.
Tiến vào Tuyên thành, cái đầu tiên bà ta nghĩ đến chính là phủ Thái tử.
Nhưng phủ Thái tử bảo vệ cửa quá mức sâm nghiêm, bà ta còn chưa tới gần
đã bị đuổi đi. Canh giữ ở cửa sau muốn nhờ người truyền hộ lời nhắn lại
bị coi thành kẻ trộm đánh. Mấy ngày nay bà ta thường xuyên bị đánh, bà
ta biết bảo vệ đầu sẽ không chết, cho nên bà ta còn sống. Tránh bên cạnh thùng bẩn ở cửa sau phủ Thái tử, bà ta có thể tìm được chút cơm thừa
phòng bếp đổ ra. Dính nước ôi thiu quá không thể ăn, nhưng cũng có thể
no bụng. Ngồi xổm bên cạnh chuồng chó sau tường phủ Thái tử, mỗi ngày
đều thấy chó chui ra chui vào. Bà ta cũng muốn chui, lại to quá bị kẹt ở giữa, còn bị chó tức giận cắn cho mấy cái.
Bà ta vẫn luôn không dám tìm hiểu tin tức về Tiết vương phủ, nhưng trong lúc vô tình nghe được Thái tử và Thái tử phi muốn đến Tiết vương phủ
chúc mừng. Sau đó bà ta biết Trưởng công chúa sinh hai đứa con trai, bà
ta cũng biết Tiết vương gia đã tỉnh lại. Ôm một tia hi vọng cuối cùng,
bà ta đi đến Tiết Vương phủ. Nhưng là bà ta không nghĩ tới Vương gia sẽ
đối xử với bà ta như vậy. Bị ngựa kéo trên mặt đất, cả người đều rất
đau, nhưng thế nào cũng kém tuyệt vọng trong lòng bà ta.
Xụi lơ ghé vào ngoài cửa thành, nghe mệnh lệnh của thị vệ, Tiết Nhị phu
nhân rốt cuộc vô lực giãy dụa. Hai mắt trợn trừng, trống rỗng vô thần si ngốc nhìn cửa thành. Đến tận cùng cuộc đời này, bà ta còn cái gì để suy nghĩ?
Tác giả có chuyện muốn nói: ta thừa nhận, ta là cố ý muốn ghê tởm Tiết vương gia! Phun chết ông, hừ hừ.