Đột nhiên bị ôm lấy, thân thể Sở Lăng Húc thoáng chốc cứng đờ. Hắn không thích thân thể tiếp xúc với người khác, cũng không dễ dàng để cho người ta lại gần. Cho dù là đối với Vũ Sắt, hắn cũng vẫn hết sức chú ý giữ vững một khoảng cách. Một lần duy nhất vượt qua khuôn phép, chính là lần trước ở trên đường lôi kéo Vũ Sắt rời đi. Cho dù lần đó là ngoài ý muốn, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng lôi kéo cánh tay Vũ Sắt mà thôi, giây lát đã buông tay. Từ đầu đến cuối, hắn cũng chưa từng đụng vào tay Vũ Sắt.
Nhưng là hôm nay, đối với nữ tử trong ngực này, hắn đã phá lệ quá nhiều lần. Đầu tiên là một mình cùng nữ tử này đi đến Bích Ba Đình, tiếp theo bởi vì nữ tử này thiếu chút nữa ngã mà ôm lấy, sau lại đưa châu chấu cỏ, bây giờ lại mặc cho nữ tử này dựa vào trong ngực mình...
Yên lặng một lúc lâu, Sở Lăng Húc lần nữa lên tiếng hỏi: "Bây giờ có tốt hơn chút nào hay không?"
Ai! Tiện nghi của phu quân cũng không phải dễ chiếm. Tiết U Nhiễm bĩu môi, không thể không mở miệng trả lời: "Tốt hơn một chút."
"Vậy..." Giai nhân trong ngực trên miệng đã nói xong, nhưng là không có dự định rời khỏi ngực hắn. Sở Lăng Húc không biết nên mở miệng như thế nào.
"Cảm ơn." Buông tay ôm lấy Sở Lăng Húc ra, từ trong ngực Sở Lăng Húc lui ra ngoài, Tiết U Nhiễm cố ra vẻ ngượng ngùng nói. Hắn cũng đã ám chỉ rõ ràng như vậy, nếu nàng không buông tay nhất định sẽ bị ghét. Chỉ có điều, lúc nên ngượng ngùng thì phải ngượng ngùng. Nếu không phu quân nhà mình nhất định sẽ nghĩ nàng là nữ tử tùy tiện.
"Không khách khí." Tuyệt thế mỹ nhân trước mắt đỏ mặt nói tạ ơn, Sở Lăng Húc cũng không được tự nhiên. Mặc dù hắn chưa từng có bất kỳ ý tưởng vượt qua khuôn phép, nhưng mà hành động của hắn xác thực đã mạo phạm giai nhân.
"Sở công tử, có phải ta rất đáng ghét hay không? Luôn xảy ra chuyện..." Cắn cắn đôi môi, mặt Tiết U Nhiễm càng đỏ hơn. Hai chữ 'tiểu nữ' vẫn treo ở ngoài miệng trực tiếp biến thành 'ta'.
"Không có. Nàng như vậy... Rất tốt." Ánh mắt mơ hồ nhìn qua phấn môi bị giai nhân cắn, Sở Lăng Húc có chút đau lòng. Cũng không biết có đau hay không...
"Sở công tử, huynh thật tốt." Tiết U Nhiễm đột nhiên tiến lên từng bước, nhón chân ở trên mặt Sở Lăng Húc in xuống một nụ hôn. Cũng không đợi Sở Lăng Húc phản ứng, đã xoay người rời đi. Phu quân a, thiếp thân thật sự không phải cố ý phi lễ chàng. Chẳng qua là phản ứng của chàng quá mức đáng yêu, làm cho thiếp thân muốn đùa đến nghiện.
Tiết U Nhiễm đột nhiên hôn xuống, Sở Lăng Húc hoàn toàn ngây người. Hắn... Nàng.
Làm chuyện xấu Tiết U Nhiễm cũng không quay đầu lại chạy thẳng về phía trước. Cho đến khi bóng dáng của Tư Nguyệt và Tề Phong xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng, nàng mới dừng lại.
"Quận chúa, Tư Nguyệt rất xin lỗi ngài. Không phải Tư Nguyệt cố ý rời đi, đều do Tề Phong tên bại hoại này lôi kéo Tư Nguyệt rời đi. Tư Nguyệt lại để cho Quận chúa bị đăng đồ tử* kia phi lễ, Tư Nguyệt..." Vừa thấy được Tiết U Nhiễm chạy như điên đến, Tư Nguyệt lập tức nhào tới khóc. Quận chúa nhà mình nhất định là bị ủy khuất, cho nên mới chạy nhanh như vậy. Đều là lỗi của Tề Phong...
(*) Đăng đồ tử: Đăng Đồ Tử: từ thời Tần Hán đến nay, “Đăng Đồ Tử” là một cái tên dùng để chỉ những kẻ háo sắc. Nguyên nhân cũng chính vì của Tống Ngọc. Có một lần, Đăng Đồ Tử tới gặp Sở vương cáo rằng Tống Ngọc là kẻ háo sắc, khuyên sở vương không nên dẫn hắn vào hậu cung. Tống Ngọc sau khi biết chuyện ghi hận trong lòng, trước mặt Sở vương ra sức biện giải, trái lại công kích nói rằng Đăng Đồ Tử mới là kẻ háo sắc, còn viết ra những lời hoa mỹ, giai cú trong Trong bài này có một đoạn nói, “Giai nhân thiên hạ có đâu bằng Sở quốc, giai nhân sở quốc có đâu bằng ở quê thần, người đẹp ở quê thần có ai bằng nữ tử phía đông nhà thần, người này nếu cao thêm một chút thì thành cao quá, nếu thấp một chút thì thành thấp quá. Nếu đánh thêm một lớp phấn lại ra trắng quá, nếu tô thêm một lớp son thì ra đỏ quá. Răng, tóc, cử chỉ của nàng đều đẹp, không gì sánh nổi. Nàng chỉ cần mỉm cười đã khiến biết bao công tử si mê, nhưng thần chưa bao giờ động lòng. Còn Đăng Đồ Tử thì ngược lại, có vợ xấu xí, còn có với nhau 5 đứa con. Thế nên, Đăng Đồ Tử mới là kẻ háo sắc.”
"Dừng... Tư Nguyệt, Quận chúa nhà ngươi không có bị phi lễ, cũng không bị bất kỳ ủy khuất nào. Vừa rồi là do Quận chúa ta đột nhiên đứng dậy, có chút choáng váng. Sở công tử chỉ tốt bụng đỡ Quận chúa ta một cái mà thôi." Cắt đứt Tư Nguyệt khóc lóc kể lể, Tiết U Nhiễm tóm tắt đơn giản giải thích rõ ràng.
"Tư Nguyệt cũng thấy Quận chúa hôn mê. Tư Nguyệt vốn là muốn tiến lên đỡ Quận chúa, nhưng là Tề Phong không cho. Ô..." Lúc Quận chúa nhà mình không thoải mái, nàng lại vứt bỏ Quận chúa mà đi. Tư Nguyệt cảm thấy mình quả thực là tội ác tày trời.
"Được rồi được rồi, không phải là bây giờ Quận chúa nhà ngươi đang khỏe mạnh đứng ở trước mặt ngươi sao? Bây giờ chúng ta lập tức trở về phủ, nếu không chờ ngươi chính là phụ vương và mẫu phi trách phạt a!" Sợ Tư Nguyệt lại bắt đầu khóc, Tiết U Nhiệm vội vàng dời đi lực chú ý của Tư Nguyệt.
"Đúng rồi, trở về phủ. Quận chúa, chúng ta lập tức trở về phủ. Nếu không thật sự bị muộn." Quả nhiên, Tư Nguyệt nghe vậy lập tức dừng lại tiếng khóc, cái gì cũng không quan tâm lôi kéo Tiết U Nhiễm đi về phía trong thành.
Mặc cho Tề Nguyệt lôi kéo nàng đi về phía trước, Tiết U Nhiễm hướng về phía Tề Phong gửi đi ánh mắt tán thưởng. Không hổ là bảo bối của ca ca, rất biết xem xét thời thế!
Nhận được ánh mắt tán thưởng của tiểu Quận chúa, Tề Phong bất động thanh sắc quay đầu đi chỗ khác. Ở chỗ Tiết U Nhiễm không thấy được, bất đắc dĩ lật một cái liếc mắt. Có ai có thể nói cho hắn biết, vì sao hắn phải trợ Trụ vi ngược*, trợ giúp tiểu Quận chúa khi dễ vị Sở công tử kia? Sát thủ đệ nhất Tuyên Quốc lại trở thành tiểu người hầu giúp tiểu Quận chúa phi lễ người khác và loại bỏ chướng ngại vật? Thời vận đã kém đến loại trình độ này sao?
(*) Trợ Trụ vi ngược : Giúp kẻ khác làm chuyện xấu.
"Tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc đã trở lại? Thân là Quận chúa cao quý, tại sao ngươi lại có thể len lén chuồn ra phủ? Chẳng lẽ ngươi đã quên thân phận của ngươi?" Khóe mắt thấy Tiết U Nhiễm vào phủ, ôm cây đợi thỏ Tiết Tâm Lam lập tức ngậm súng mang gậy nói.
"Bản Quận chúa đi đâu, hình như còn chưa tới lượt muội muội đến trông nom. Muội muội trông nom chính bản thân mình là được." Tất cả tâm tình tốt ở một khắc nhìn thấy Tiết Tâm Lam đều biến mất hầu như không còn. Tiết U Nhiễm cao ngạo nói xong liền không thèm để ý tới Tiết Tâm Lam, trở về Quận chúa các của mình.
Hừ! Có gì đặc biệt hơn người? Buổi chiều Thái tử ca ca đến nói với ta, muốn đem ngươi Quận chúa cao quý gả đến Sở gia. Đên lúc đó xem ngươi còn kiêu ngạo thế nào? Hung
tợn nhìn chằm chằm bóng lưng Tiết U Nhiễm, Tiết Tâm Lam ở trong lòng lặng yên nói.
"Người này không tốt." Trở lại Quận chúa các Tề Phong bỏ lại bốn chữ, xoay người rời đi.
"A? Tư Nguyệt, Tề Phong nói là Tiết Tâm Lam?" Chưa kịp phản ứng Tiết U Nhiễm hỏi.
"Đúng vậy. Nhị tiểu thư vốn không phải là người tốt lành gì." Tư Nguyệt gật đầu một cái, chuyện đương nhiên nói.
"A? Không nghĩ tới Tư Nguyệt lại còn có trình độ này, không tệ không tệ. Xem ra Tề Phong có ảnh hưởng rất lớn đối với ngươi." Không có Tiết Tâm Lam tìm đến tra, Tiết U Nhiễm tâm tình rất tốt cùng Tư Nguyệt nói đùa.
"Quận chúa, ngài nói bừa gì vậy? Tư Nguyệt nào có..." Dậm chân một cái, Tư Nguyệt đỏ mặt kháng nghị nói.
"Ừ, không có không có. Quận chúa ta nhìn lầm rồi, nhìn lầm rồi." Mặc dù là theo lời của Tư Nguyệt, nhưng là ánh mắt chế nhạo kia của Tiết U Nhiễm một chút cũng không thay đổi.
"Không cùng Quận chúa nói, Tư Nguyệt đi xuống chuẩn bị cơm." Nói không lại Quận chúa nhà mình Tư Nguyệt tông cửa xông ra. Cô nương gia, mặt mỏng, làm sao có thể chống lại loại chế nhạo này? Hơn nữa, Tề Phong vẫn ở bên trong Quận chúa các...
"Quận chúa, cái đó..." Cũng không lâu lắm, Tư Nguyệt lại quay lại. Chỉ là vẻ mặt rất quái dị, giống như muốn nói gì.
"Tư Nguyệt, ngươi nên biết tính khí của Quận chúa ta. Có chuyện gì thì trực tiếp nói, đừng có dông dài." Ghét nhất người khác nói chuyện nói một nửa, Tiết U Nhiễm nghiêm mặt khiển trách Tư Nguyệt.
"Quận chúa, là ngài để cho Tư Nguyệt nói a! Vậy Tư Nguyệt đã có thể nói thẳng." Cẩn thận nhìn sắc mặt càng ngày càng không nhịn được của Quận chúa nhà mình, Tư Nguyệt bất cứ giá nào, "Mới vừa rồi Tư Nguyệt đi phòng bếp, trên đường vị Vương ma ma bên cạnh Vương phi gọi lại. Vương ma ma nói lúc xế chiều hôm nay, Thái tử điện hạ đến đây."
"Đến thì đến! Có cái gì không thể nói?" Tiết U Nhiễm không để ý nhìn Tư Nguyệt một cái, đúng là kinh sợ thật lớn.
"Không phải không phải. Vương ma ma nói hôm nay Thái tử điện hạ là đặc biệt tới Vương phủ tìm Quận chúa. Sau khi biết Quận chúa len lén chuồn ra khỏi phủ, Thái tử điện hạ ở Quận chúa các của chúng ta chờ Quận chúa thật lâu mới rời đi. Vương ma ma còn nói trước khi đi Thái tử điện hạ còn ở trước mặt Vương phi nói giúp cho Quận chúa rất nhiều lời hay, để cho Vương phi đừng trách phạt ngài. Cho nên Vương phi nói chuyện lần này chúng ta len lén chuồn ra phủ cứ tính như vậy. Cuối cùng Vương ma ma còn nói Thái tử điện hạ nói rõ ngày mai trở lại tìm Quận chúa." Sau khi nói xong một chuỗi dài, Tư Nguyệt cũng không dám thở mạnh nhìn Quận chúa nhà mình. Vừa rồi nàng nói đến Thái tử điện hạ rất nhiều lần, không biết Quận chúa có tức giận hay không.
Ba tháng dịu dàng lại muốn làm lại một lần sao? Tiết U Nhiễm cười châm biếm. Nhưng là Tần Trạch Dật, đời này đừng nói ba tháng, chính là ba năm, ba mươi năm, ta Tiết U Nhiễm không sẽ không có một chút xíu cảm động!
"Quận chúa, không phải là ngài tức giận chứ?" Thấy Quận chúa không nói lời nào, Tư Nguyệt bắt đầu nghĩ lung tung.
"Không có. Tư Nguyệt, ngày mai Thái tử điện hạ đến, không cần đối xử kiểu khác. Nên làm như thế nào thì làm như vậy, biết không?" Tiết U Nhiễm không yêu thích gì ba tháng dịu dàng này của Tần Trạch Dật, nhưng là nàng lại rất yêu thích mục đích ba tháng dịu dàng của Tần Trạch Dật. Nàng nhất định phải gả đến Sở gia lần nữa, tiếp tục làm chính thê của Sở Lăng húc một lần!
"Nhưng là Quận chúa, không phải là ngài?" Tư Nguyệt có chút nghi ngờ quyết định của Quận chúa nhà mình. Không phải là Quận chúa không còn thích Thái tử điện hạ sao? Vì sao còn để cho Thái tử đến Quận chúa các?
"Tư Nguyệt, theo như ta phân phó đi làm là được rồi. Ngươi chỉ cần nhớ lời buổi sáng ta nói cho ngươi tuyệt không thay đổi là được." Biết nghi vấn trong lòng của Tư Nguyệt, nhưng là chuyện này nàng không có cách nào giải thích cho Tư Nguyệt.
"Dạ, Tư Nguyệt hiểu. Thái tử điện hạ dù sao cũng là Thái tử điện hạ, thân phận cao quý. Hắn muốn đến Quận chúa các của chúng ta, chúng ta muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được. Quận chúa, ngài chịu ủy khuất." Tư Nguyệt vẻ mặt đau lòng nhìn Tiết U Nhiễm nói. Quận chúa nói những lời buổi sáng nói tuyệt sẽ không thay đổi. Nói cách khác Quận chúa thật sự buông tha cho Thái tử điện hạ rồi. Nhưng là Thái tử điện hạ hết lần này tới lần khác lại muốn đến Quận chúa các...
"Tốt lắm, đừng nghĩ linh tinh. Chúng ta binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn là được." Tiết U Nhiễm buồn cười nhìn vẻ mặt một hồi đau lòng, một hồi căm giận của Tư Nguyệt. Nếu như nàng không muốn gặp, cho dù là Thái tư điện hạ thì như thế nào? Nàng Tiết U Nhiễm còn sợ hắn hay sao? Cùng lắm thì đến tai Hoàng Thượng, xem đến lúc đó ai đuối lý?
Đem Tần Trạch Dật đặt xuống một bên, Tiết U Nhiễm yên lặng tính toán trong ba tháng làm thế nào mới có thể tìm thêm cơ hội cùng phu quân gặp mặt. Tiêu Vũ Sắt đó rốt cuộc là ở vị trí nào trong lòng phu quân? Cái vấn đề này trước hết phải biết rõ. Chỉ có biết rõ vị trí của Tiêu Vũ Sắt ở trong lòng phu quân, nàng mới có thể nghĩ ra biện pháp phản ứng với biến cố đột nhiên nảy ra.
Ban đêm, bên trong thư phòng Sở gia, hoàn toàn không biết mình đã trở thành con mồi của Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc nhìn về phía một chồng sổ sách lại không có một chút ý định xem xét. Tiết U Nhiễm, nàng rốt cuộc là nữ tử như thế nào? Nói nàng đơn thuần, nhưng nàng lại có thể không dấu vết làm cho hắn đi dựa theo ý tưởng của nàng. Nói nàng thông minh, nhưng là nàng lại mơ hồ vừa ngã vừa choáng váng. Còn có... hành động cuối cùng đó... Hôn, chỉ là vì cảm kích hắn ra tay giúp đỡ sao? Vươn tay sờ mặt chỗ hôm nay bị Tiết U Nhiễm hôn qua, tâm trạng của Sơ Lăng Húc cực kỳ phức tạp.