"Hôm nay Tiết tiểu thư đi một mình?" Có chút ngoài ý muốn Tiết U Nhiễm sau lưng không có người hầu đi theo, sắc mặt Sở Lăng Húc trầm xuống. Một cô nương một mình ra cửa quá mức nguy hiểm, vạn nhất gặp gỡ kẻ xấu thì làm sao bây giờ? Nàng rốt cuộc có hay không ý thức được dung mạo của mình hay không, rất dễ dàng đưa đến người xấu ngấp nghé?
"Không phải! Tư Nguyệt và Tề Phong đi trước mua đồ, chút nữa sẽ đến đây. Bọn họ đem ta đưa đến dưới lầu mới đi." Thấy sắc mặt Sở Lăng Húc không phải là rất tốt, Tiết U Nhiễm cười giải thích. Nàng không thường ra cửa không có nghĩa là nàng cái gì cũng không biết. Con nhà giàu có tu dưỡng giống như huynh trưởng đại nhân nhà nàng không có mấy. Chứ nói chi là còn có chút du côn vô lại.
"Vậy thì tốt. Tiết tiểu thư là cô nương gia, không nên một mình ra cửa. Ngộ nhỡ phải ra khỏi cửa, nhất định phải có người đi theo mới được." Nghe được Tiết U Nhiễm giải thích, sắc mặt Sở Lăng Húc có chút dịu xuống. Sau đó lại không yên lòng dặn dò.
"Ừ, ta biết. Đa tạ Sở công tử quan tâm." Phu quân đây là lo lắng cho nàng phải không? Ha hả, dấu hiệu tốt!
"Đây là chiếc vòng ngọc lần trước Tiết tiểu thư để ở chỗ tại hạ, châu về hợp phố*." Thấy Tiết U Nhiễm phối hợp như vậy, Sở Lăng Húc tự nhiên cũng không nói thêm gì nữa. Vừa nói vừa đem vòng ngọc trong ngực lấy ra, đưa trả lại cho Tiết U Nhiễm.
(*) châu về hợp phố: Nói vật đã mất nay trở về chủ cũ.
Nguồn gốc:
Hậu Hán Thư: Quận Hợp Phố có nhiều ngọc quý, dân mò lấy ngọc đem đổi lấy lương thực.
Thời trước, bọn quận thú ở đây tham ô quá lắm, bắt dân đi mò ngọc đem về cho chúng không biết bao nhiêu mà kể.
Ngọc quý lần hồi đi hết.
Vì thế dân không có gì đổi lấy cái ăn.
Khi Mạnh Thường đến làm Thái thú bãi bỏ những tệ cũ lo mưu lợi cho dân nên chỉ chưa đầy một năm sau, ngọc bỏ đi này tìm về lại Hợp Phố, dân trở về nghề cũ.
"A! Đúng rồi, bạc. Ta lần này ra cửa có mang theo bạc đây!" Thấy vòng ngọc, Tiết U Nhiễm vội vàng lấy ra toàn bộ ngân phiếu ở trong hà bao. Lần trước nàng gọi không ít đồ ăn vặt có tiếng của Khách Duyệt lâu, từng này ngân phiếu chắc cũng đủ rồi.
"Như vậy đi, lần trước coi như tại hạ làm ông chủ. Hôm nay liền phiền toái Tiết tiểu thư tính tiền, như thế nào?" Sở Lăng Húc chưa bao giờ nghĩ đến việc cầm ngân phiếu của Tiết U Nhiễm. Nhưng là Tiết U Nhiễm đối với chuyện này nhớ mãi không quên, bất đắc dĩ mới đề nghị.
"Như vậy a... Cũng được. Vậy hôm nay Sở công tử cứ tùy tiện gọi, toàn bộ tính ở trên đầu ta là được." Suy nghĩ một chút, Tiết U Nhiễm không kiểu cách nữa, hào khí nói.
"Vậy tại hạ cũng không khách khí." Nhìn vẻ mặt 'Huynh nhất định phải tùy tiện gọi' của Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc gật đầu một cái, cười nói. Vị Tiết tiểu thư này, người khác có thể chiếm tiện nghi của nàng, nhưng là nàng không nghĩ muốn chiếm một chút tiện nghi của người khác đây!
Thấy Sở Lăng Húc cuối cùng cũng đồng ý, Tiết U Nhiễm thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng không muốn mới vừa gặp mặt mấy lần đã lưu lại ấn tượng xấu trong lòng phu quân. Đợi sau này quen biết hơn một chút, nàng sẽ coi chuyện ăn của Sở gia, uống của Sở gia là chuyện đương nhiên. Dù sao nàng ăn cũng không sụp được Sở gia!
"Tiết tiểu thư, cái này... Hi vọng tiểu thư sẽ thích." Do dự liên tục, cuối cùng Sở Lăng Húc vẫn lấy ra quà đáp lễ đã sớm chuẩn bị xong. Bạch ngọc thạch, chỉ mong có thể vừa mắt Tiết tiểu thư.
Không chút khách khí nhận lấy hộp lễ vật, trong lòng Tiết U Nhiễm không khỏi có chút khẩn trương. Ngẩng đầu lên nhìn về phía Sở Lăng Húc, hỏi: "Ta có thể mở ngay bây giờ không?"
"Tiết tiểu thư tùy ý." Lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, nhưng trên mặt Sở Lăng Húc vẫn là hết sức bình tĩnh.
Không nói thêm gì nữa, Tiết U Nhiễm nhẹ nhàng mở ra cái hộp trong tay. A? Giọt nước? Nhìn thật kỹ! Trên mặt Tiết U Nhiễm nở ra nụ cười sáng lạn, vội vàng không ngừng lấy ra bạch ngọc thạch tỉ mỉ quan sát.
Thấy nụ cười trên mặt Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Nàng là thích đi!
Tiết U Nhiễm cầm bạch ngọc thạch trong tay, càng nhìn càng thích. Dù là tôn quý giống như nàng, cũng chưa từng thấy qua bạch ngọc thạch có hình dáng như thế này. Xem ra, phu quân thật dụng tâm. Nghĩ như vậy Tiết U Nhiễm không để ý đến những thứ khác, trực tiếp chuẩn bị đem bạch ngọc thạch đeo vào trên cổ. Ai ngờ thử nhiều lần, cũng đeo không được. Bất đắc dĩ, Tiết U Nhiễm vẻ mặt đưa đám ủy khuất nói với Sở Lăng Húc: "Đeo không được..."
Bị ánh mắt điềm đạm đáng yêu của Tiết U Nhiễm nhìn chằm chằm, nghe được thanh âm mềm nhũn nhờ giúp đỡ, Sở Lăng Húc đầu óc nóng lên, bật thốt lên: "Ta giúp tiểu thư."
Lời vừa ra khỏi miệng, Sở Lăng húc lập tức phát hiện không hợp lễ nghi. Trên mặt nóng lên, ngượng ngùng nói: "Tại hạ mạo phạm..."
"Vậy làm phiền Sở công tử." Đưa lên bạch ngọc thạch, Tiết U Nhiễm làm như không có nghe thấy một câu sau của Sở Lăng Húc.
"Này..." Đối với việc mới vừa thất lễ, Sở Lăng Húc có chút lúng túng. Lúc này thấy Tiết U Nhiễm đưa đến bạch ngọc thạch, càng thêm không tốt nói thêm gì nữa.
"Huynh mới vừa rõ ràng nói là muốn giúp ta!" Phồng mặt, Tiết U Nhiễm bất mãn tố cáo. Lời đã nói ra, giống như bát nước đã hất đi. Sao có thể nói xong rồi lại không làm?
Hắn vừa rồi thật đúng là đã nói qua muốn giúp nàng. Ai! Trong lòng thầm than một hơi, Sở Lăng Húc nhận lấy bạch ngọc thạch mà Tiết U Nhiễm đưa đến. Đứng dậy, đi đến bên người Tiết U Nhiễm. Ổn định tâm trạng, vươn tay, giúp Tiết U Nhiễm đeo lên.
Từ đầu đến cuối, Tiết U Nhiễm vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế. Hơi cúi đầu, đem gáy nhỏ dài lộ ra. Mặc cho Sở Lăng Húc cẩn thận vì nàng thắt nút buộc.
Mặc dù là rất cẩn thận, nhưng ngón tay vẫn là không cách nào tránh khỏi chạm vào da thịt trơn mềm của Tiết U Nhiễm. Dưới tay dừng lại, Sở Lăng Húc trong mắt lập tức sâu thành một mảnh. Hắn... Nàng... Đây có coi là phi lễ không?
"Đa tạ Sở công tử, ta rất thích. Lăng Thủy, sau này liền gọi nó là Lăng Thủy." Thấy Sở Lăng Húc vẻ mặt bình tĩnh lui ra, Tiết U Nhiễm vuốt bạch ngọc thạch trên cổ nói.
Lăng Thủy? Sở Lăng Húc không khỏi suy nghĩ nhiều. Nhưng là, hình như hắn không thể không nghĩ nhiều. Như có điều suy nghĩ nhìn khuyên tai bạch ngọc lẳng lặng nằm trong hộp, Sở Lăng Húc trầm mặc không nói.
"Đôi khuyên tai này gọi là Thủy trích." Theo ánh mắt của Sở Lăng Húc nhìn sang, Tiết U Nhiễm vẻ mặt chuyện đương nhiên nói.
Thủy trích? Tiết tiểu thư thật đúng là biết đặt tên. Hoàn toàn không cần hao tổn tâm trí đơn giản dễ hiểu! Nhưng là, ngược lại rất chuẩn xác.
"Sở công tử cảm thấy không dễ nghe? Lăng thủy, Thủy trích, rất êm tai a!" Tuyệt không cho phép Sở Lăng Húc vũ nhục thưởng thức của nàng, Tiết U Nhiễm không buông tha mà hỏi. Thật ra thì nàng vốn muốn gọi cái này là Húc Thủy. Nhưng là cái tên này gọi ra, sợ là sẽ hù dọa người khác. Miễn cưỡng gọi là Thủy trích đi! Cũng thật là dễ nghe.
"Sẽ không. Tên rất thú vị." Mặc dù không nhã nhưng cũng không tục. Sở Lăng Húc ở trong lòng yên lặng nói.
"Đây còn không kém nhiều lắm." Nghe được Sở Lăng Húc nói như vậy, Tiết U Nhiễm vẻ mặt
đắc ý.
"Tiểu thư tiểu thư, Tư Nguyệt mua được Sơn tra* rồi." Tiết U Nhiễm vừa dứt lời, Tư Nguyệt đã hấp tấp chạy vào.
(*) Sơn tra: Tóm tắt từ tài liệu của giáo sư Đỗ Tất Lợi, sơn tra (Fructus Crataegi) còn được gọi là bắc sơn tra, nam sơn tra, dã sơn tra, aubepine. Cũng có loại được gọi là sơn tra, nhưng tên đúng của các dược thảo này là táo mèo và chua chát.
"Ta nói này Tư Nguyệt, ngươi không thể chậm một chút sao? Lại không có người thúc dục ngươi đem Sơn tra đưa đến đây." Tư Nguyệt đến thật là đúng lúc, Tiết U Nhiễm trong lòng cười thầm , trong miệng lại oán giận nói. Hai người còn tiếp tục đơn độc ở chung, phu quân khẳng định lại sẽ mượn cớ cáo từ.
"Tiểu thư, Tư Nguyệt nói cho ngài nghe, Sơn tra này rất mới mẻ. Trở về nhất định có thể đổi được niềm vui của phu nhân." Quận chúa nhà mình nhấn mạnh qua ở bên ngoài không được để lộ thân phận, nếu không lần sau ra ngoài sẽ không mang theo nàng. Tư Nguyệt bây giờ thời thời khắc khắc đều cẩn thận, chỉ sợ nói sai. Gọi phu nhân tuyệt đối không sai!
"Ừ. Gói kỹ mang về." Liếc mắt một cái Sơn tra trong tay Tư Nguyệt, Tiết U Nhiễm phân phó nói.
"Tiết tiểu thư mua cho lệnh đường?" Phu nhân, hẳn là mẫu thân của Tiết tiểu thư đi? Sở Lăng Húc nhìn Sơn tra hỏi.
"Ừ. Mẫu thân ta mấy ngày nay khẩu vị không tốt lắm. Nghe nói Sơn tra có thể gợi lên thèm ăn, cho nên ta để cho Tư Nguyệt đi mua trở về thử một chút." Không có gì phải giấu giếm, Tiết U Nhiễm cho biết chi tiết. Đời này, nàng nhất định sẽ đối xử tử tế với người bên cạnh.
"Sơn tra quả thật không tệ. Tiết tiểu thư cũng có thể thử thay đổi món ăn cho lệnh đường. Đổi mấy món mới, có lẽ sẽ giúp lệnh đường ăn nhiều hơn chút." Nhớ đến đoạn thời gian trước bà nội luôn kêu chán ăn, Sở Lăng Húc nhẹ giọng đề nghị.
"Cám ơn Sở công tử quan tâm. Đúng rồi, Sở công tử có thể đề cử một chút mấy món điểm tâm đặc sắc của Khách Duyệt lâu hay không? Huynh trưởng trong nhà vô cùng nhớ mỹ vị của Khách Duyệt lâu." Hôm qua ca ca đồng ý giúp nàng kéo Tần Trạch Dật chỉ có một điều kiện: Món ngon của Khách Duyệt lâu. Thức ăn ngoan cái gì cũng không dễ đóng gói, điểm tâm cũng không sai biệt lắm.
Chắc là vị Tiết công tử kia đi! Sở Lăng Húc trong bụng hiểu rõ, kiên nhẫn giúp Tiết U Nhiễm giới thiệu.
Tiết Vương phủ, ở một khắc nhìn thấy Tiết Kỳ Văn kia, Tần Trạch Dật lập tức hiểu Tiết U Nhiễm lại ra phủ. Mặc cho Tiết Kỳ Văn đông lạp tây xả kéo thời gian, trong lòng Tần Trạch Dật sinh ra từng trận nghi ngờ. Bên ngoài rốt cuộc có cái cái có lực hút như vậy, làm cho U Nhiễm lặp đi lặp lại nhiều lần ra phủ?
"Trạch Dật, ta đang nói với huynh rốt cuộc huynh có nghe hay không?" Thấy Tần Trạch Dật ngồi im ở một bên không biết đang suy nghĩ gì, Tiết Kỳ Văn không nhịn được hỏi.
"Hả? Cái gì?" Suy nghĩ bị cắt đứt, Tần Trạch Dật mặt không đổi sắc nhìn về phía Tiết Kỳ Văn.
"Ta là nói, huynh đệ chúng ta thật lâu chưa cùng nhau tụ tập. Từ sau lần trước ở Khách Duyệt lâu gặp qua Sở Lăng Húc, huynh liền thường xuyên hướng phía U Nhiễm chạy. Cũng dành không ra thời gian, thật đúng là không giải thích được." Có một số việc hắn mặc kệ nhưng không có nghĩa là hắn cái gì cũng không biết, Tiết Kỳ Văn vẫn cảm thấy hành động của Tần Trạch Dật dạo này có thâm ý khác.
"Muốn tụ tập còn không đơn giản? Hôm nào huynh gọi Chu Trinh, Triệu Thụy mấy người bọn họ, chúng ta đi Khách Duyệt lâu tụ họp một chút." Nghe vậy, Tần Trạch Dật không để ý nói. Chu trinh là con của Binh bộ Thượng thư, Triệu Thụy là con của Lại bộ Thượng thư. Mấy người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ, quan hệ không tệ lắm.
"Chu Trinh thì không thành vấn đề, gọi sẽ đến. Triệu Thụy đoán chừng không được, hắn gần đây vừa ý một tiểu cô nương." Nhắc đến Triệu Thụy, Tiết Kỳ Văn vẻ mặt cười xấu xa. Hễ là cô nương có chút thùy mị, Triệu Thụy tiểu tử kia đều là ai đến cũng không cự tuyệt. Nhưng hết lần này đến lần khác đều có không ít nữ tử thích bộ dáng kia của hắn. Nhưng là suy nghĩ một chút cũng đúng, Triệu Thụy lớn lên miễn cưỡng được xem là dễ nhìn, cộng thêm bộ dáng con nhà giàu ra tay hào phóng, sợ là những nữ tử có ý đồ leo lên quyền quý chạy theo như vịt đi!
"A? Hắn lại đổi người rồi? Đoạn thời gian trước không phải nói là coi trọng tiểu thư nhà Đại nhân nào sao?" Nghe được Triệu Thụy lại vừa ý một tiểu cô nương, Tần Trạch Dật có chút kinh ngạc. Quý Như Nhã là nữ nhi của một Đại thần nhất phẩm, cũng không phải là người mà tiểu cô nương bình thường có thể so sánh với.
"Quý gia tiểu thư không quan tâm hắn. Tiểu tử này tức giận chạy đến trên đường tùy tiện quyến rũ một cô nương thấy thuận mắt." Nghĩ đến dáng vẻ luôn cam chịu của Triệu Thụy khi ở trước mặt Quý Như Nhã, Tiết Kỳ Văn cười trên nỗi đau của người khác nói.
"Tiểu tử này! Cũng không sợ ngày nào đó lật thuyền trong mương*. Kia cũng không phải là lỗi của Quý gia tiểu thư. Triệu Thụy tiểu tử này cả ngày bừa bãi, còn không bằng quyết tâm suy nghĩ một chút xem nên làm như thế nào để lấy được niềm vui của Quý gia tiểu thư." Tần Trạch Dật đã gặp qua Quý Như Nhã, ấn tượng đối với nữ tử này cũng không tệ lắm.
(*) Lật thuyền trong mương: Nguyên văn là “âm câu lý phiên liễu thuyền”, chỉ sai lầm không đáng có.
"Lật thuyền cũng không phải sợ. Cũng chỉ là một nữ nhi của cửa hàng gạo nhỏ. Nghe nói nàng kia còn là tự mình dán lên, Triệu Thụy cũng không đem nàng ta như thế nào. Về phần Quý gia tiểu thư, vẫn là để lại cho Thái tử điện hạ ngài đi!" Tiết Kỳ Văn cũng không tin một Triệu Thụy nho nhỏ có thể lấy được trái tim của Quý Như Nhã. Ai mà không biết Quý Như Nhã kia tầm mắt cực cao, trong mắt chỉ có một mình Thái tử cao cao tại thượng mà thôi. Làm sao còn có thể để ý đến tên Triệu Thụy ăn chơi trác táng kia?