“Bạch tiểu thư muốn mặt mũi?” Tiết U Nhiễm theo bản năng hỏi ngược lại. Nghe thấy bên cạnh có tiếng cười khẽ, Tiết U Nhiễm bỗng nhớ tới bây giờ nàng đang giả bộ không thể dùng loại giọng điệu này, vội vàng đổi thành giọng điệu thành khẩn: “Bạch tiểu thư muốn mặt mũi?”
Được rồi, vừa nói ra những lời này, càng thêm giấu đầu lòi đuôi. Những người đang có mặt trong đại sảnh Khách Duyệt lâu lập tức cười vang, phần đông ánh mắt không hề cố kỵ nhìn về phía ngực Bạch Tuyết Lan. Ngay cả khách trong phòng bao cũng bị dẫn ra xem náo nhiệt. Trong lúc nhất thời, tiếng cười thay nhau nổi lên. Bên cạnh càng ngày càng truyền đến nhiều tiếng cười nhạo, Bạch Tuyết Lan mất hết thể diện, rốt cuộc không ở được, nén lệ che mặt chạy đi. Tiết U Nhiễm tự nhận nàng không định làm Bạch Tuyết Lan mất mặt như vậy, là bản thân Bạch Tuyết Lan không ý thức được vấn đề mà thôi. Chính là, có lẽ, nàng cùng Bạch Tuyết Lan kết thù lớn...
“U U, sao nàng lại có thể ở đây?” Mang U U vào phòng bao, tháo mũ trên đầu U U xuống, Sở Lăng Húc nghi ngờ hỏi. U U lúc này không phải là nên ở nhà chăm sóc Tiểu Quân Ức sao? Còn giả dạng tiểu nhị, rất là khả nghi.
“Tọa trấn Khách Duyệt lâu.” Tiết U Nhiễm ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ nhìn nóc phòng bao. Không nghĩ tới nóc nhà Khách Duyệt lâu lại hoa lệ như vậy, hoa văn giao nhau, màu sắc rực rỡ, đẹp mắt vô cùng.
“U U, nàng thật sự không biết lừa người.” Cùng với giọng êm ái pha bất đắc dĩ, nụ hô ôn nhuận dừng trên trán Tiết U Nhiễm. Hắn cũng sẽ không bức nàng, cần gì chột dạ như vậy?
“Đừng có dùng cái bộ dáng này. Bản cung sẽ không bị nam sắc mê hoặc.” Gương mặt đỏ lên, nghiêm mặt quay đầu, Tiết U Nhiễm từ chối chống lại Sở Lăng Húc ôn nhu. Vô ý hái hoa ngắt cỏ mới là đáng ghét nhất. Dù nàng có tức giận cũng không thể đối mặt với bộ dáng vô tội của hắn.
“Xin hỏi công chúa điện hạ đại giá Khách Duyệt lâu, có gì muốn làm?” Buồn cười ôm Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc trả lời theo giọng điệu công chúa của nàng. Hắn quả thật cái gì cũng không làm, bội phần vô tội.
“Bản cung làm việc, không cần lí do.” Lý do nàng đã nói cho Sở ngốc tử, là tự Sở ngốc tử không tin. Tọa trấn Khách Duyệt lâu, đuổi Bạch Tuyết Lan.
“Vậy nàng giả thành bộ dáng này là có chuyện gì?” Giật nhẹ quần áo tiểu nhị trên người Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc tiếp tục nói.
“Chơi vui.” Tiết U Nhiễm nhắm mắt lại, bịa bừa lấy một lý do. U U không muốn nói, thật đúng là dụ không ra. Biết rõ tính tình của U U, Sở Lăng Húc cũng không lại tiếp tục truy hỏi: “Vậy nàng dự định chơi bao lâu?”
“Xem tâm tình.” Cúi đầu chôn trong ngực Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm mới sẽ không nói cho Sở ngốc tử biết trước khi chưa hoàn toàn đánh đổ Bạch Tuyết Lan, nàng tuyệt không dừng tay. Thù hận kiếp trước có thể lãng quên theo hạnh phúc đời này, nhưng phu quân của nàng tuyệt sẽ không lại nhường cho kẻ khác. Dám can đảm mơ ước phu quân của Tiết U Nhiễm nàng, tự tìm đường chết.
“Được.” Sở Lăng Húc gật gật đầu. U U biết đúng mực, không xông ra được họa lớn. Huống chi, cho dù là chọc thủng trời, cũng có hắn vá.
Thành tây Bạch gia.
Sâu trong trạch viện, hành lang gấp khúc quanh co. Một nữ tử áo trắng bước nhanh về khuê phòng, đẩy cửa ra bổ nhào vào trên giường, gào khóc.
“Tiểu thư, quần áo ngài ẩm, không thay sẽ bị cảm lạnh.” Một đường đuổi từ Khách Duyệt lâu về, tiểu nha hoàn dừng một chút, cuối cùng vẫn làm hết phận sự nhắc nhở Bạch Tuyết Lan thay quần áo.
“Đi ra ngoài!” Nghe nói thay quần áo, Bạch Tuyết Lan đang đau buồn, càng thêm ủy khuất rồi. Lớn như vậy, khi nào thì nàng ta từng chịu qua loại nhục nhã này? Hôm nay chỉ là một tiểu nhị, thế nhưng cũng dám đùa giỡn nàng ta. Nàng ta tuyệt sẽ không bỏ qua như vậy. Còn có Sở Lăng Húc, nàng ta xem trọng gì đó đừng mong chạy. Thiếp lại thế nào? Nương nàng ta là một nữ tử thanh lâu, còn không phải vẫn vào cửa lớn Bạch gia như thường? Cho dù chỉ là thiếp, được niềm vui của phu quân, dù là chủ mẫu cũng không làm gì được nàng ta.
Bạch Hữu là con trai trưởng Bạch gia lại thế nào? Gặp gỡ thứ nữ như nàng ta, cũng phải cẩn thận cân nhắc suy nghĩ. Thấy Bạch Tuyết Lan không có hành động, tiểu nha hoàn thức thời lui ra. Tiểu thư nhà mình có dung mạo, có thủ đoạn, cao ngạo không chịu nổi một chút đả kích. Chính là hành động của tiểu thư ở Khách Duyệt lâu hôm nay, thật sự có chút lỗ mãng. Chẳng trách tiểu nhị lấy nước hất tiểu thư, vị trí tiểu thư đứng quả thật không đúng.
Khách Duyệt lâu chỉ có một cầu thang, bị tiểu thư ngăn chặn vốn là không đúng. Thôi, thích khóc thì khóc, thích nháo thì nháo, dù sao cũng không phải lần đầu tiên. Chỉ cần không chiếm được này nọ hợp mắt, tiểu thư đều sẽ khóc nháo như vậy. Nghĩ thông suốt, tự nhiên sẽ tốt. Quả nhiên, một khắc sau, Bạch Tuyết Lan tự động đứng dậy. Gọi tiểu nha hoàn đổi quần áo khác, sắc mặt như thường đi tìm đại tẩu Tiêu Vũ Sắt mới vào cửa không lâu. Trong phòng vắng vẻ, Tiêu Vũ Sắt ngồi một mình, nhớ lại chuyện cũ, xuân buồn thu thương.
“Đại tẩu, ca ta đâu?” Bạch Tuyết Lan luôn luôn khinh thường Tiêu Vũ Sắt. Trước kia khinh thường nàng là vì Tiêu gia như bán nữ nhi cho Bạch gia bọn họ, bây giờ khinh thường nàng là vì nàng ta thế nhưng ngu xuẩn ôm vàng nhìn bạc, bỏ qua tòa núi vàng như Sở Lăng Húc. Từ sau ngày ở Khách Duyệt lâu ngẫu nhiên gặp gỡ Sở Lăng Húc, Bạch Tuyết Lan lập tức bị hút hồn. Nàng ta cũng không đánh trận khi chưa nắm chắc. Gả cao cưới thấp, công chúa đại vị cao quý lại gả cho Sở gia, Bạch Tuyết Lan không cho rằng công chúa sẽ không oán hận.
Phu thê bất hoàm tự nhiên cũng là phần thắng của nàng ta. Làm thiếp cũng có kỹ thuật của làm thiếp, làm tốt cũng có thể vinh hoa phú quý, vô cùng hưởng thụ. Mà nàng ta nguyện ý ủy thân làm thiếp, trừ bạc của Sở gia, càng bởi vì Sở Lăng Húc chiếm đi trái tim của nàng ta. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Muốn bắt Sở Lăng Húc, phải hiểu biết tất cả về hắn. Mà Tiêu Vũ Sắt, chính là thua hoạch ngoài ý muốn khi nàng ta phái người đi tìm hiểu Tiêu Vũ Sắt. Trước đây, Bạch Tuyết Lan khinh thường cùng Tiêu Vũ Sắt làm
bạn. Dù sáng dù tối chèn ép, cũng không phải không có. Nếu không phải Tiêu Vũ Sắt cùng Sở Lăng Húc chung đụng hai năm, có thể để Bạch Tuyết Lan sử dụng, Bạch Tuyết Lan tuyệt đối sẽ không quan tâm đến Tiêu Vũ Sắt.
“Không biết.” Tiêu Vũ Sắt thu hồi không được như ý trên mặt, Bạch Tuyết Lan là người duy nhất ở Bạch gia cho nàng ta sắc mặt tốt, Tiêu Vũ Sắt lòng mang cảm kích. Không biết? Là hoàn toàn không quan tâm hay là không có tư cách biết? Che giấu tốt khinh thường trong mắt, Bạch Tuyết Lan khẽ thở dài: “Ca ta chính là tính tình càn quấy, Đại tẩu cũng đừng để ý.”
Bạch Tuyết Lan khuyên giải làm Tiêu Vũ Sắt cảm động vạn phần, hai mắt nóng lên, giữ chặt tay Bạch Tuyết Lan: “Đại tẩu biết.”
Cố nén xúc động rút tay về, trên mặt Bạch Tuyết Lan vẫn là vẻ mặt quan tâm: “Cũng là Bạch gia chúng ta có lỗi với Đại tẩu. Nếu Đại tẩu gả cho Sở đương gia, tất nhiên sẽ không rơi vào hoàn cảnh như vậy.”
“Húc ca ca, hắn...” Trong lúc vô tình đã từng nhắc đến Húc ca ca với Bạch Tuyết Lan, không nghĩ tới lại lấy được đồng tình của Bạch Tuyết Lan. Cho dù là thương hại, cũng là ấm áp nàng ta khó có thể cảm nhận được ở Bạch gia.
“Hôm nay ta gặp qua Sở đương gia, không hổ là người trong lòng Đại tẩu. Tính tình ôn hòa, khí chất thanh quý. Vốn muốn giúp Đại tẩu nói một câu, chỉ tiếc khó giữ bí mất nếu nhiều người biết. Cuối cùng...” Bạch Tuyết Lan muốn nói lại thôi, mang theo một chút áy náy.
“Húc ca ca... Hắn có tốt không?” Giọng nhỏ bé yếu ớt như tơ, hỏi ra những lời này giống như hao hết tất cả khí lực của Tiêu Vũ Sắt. Làm người sao có thể vô sỉ đến mức này? Không phải ngươi bám cành cao khác trước sao? Sao ngươi không hỏi vị Triệu công tử kia có tốt không? Sở Lăng Húc tốt hay không tốt mắc mớ gì đến ngươi? Trong lòng Bạch Tuyết Lan điên cuồng mắng, trên mặt lại là cảm động lẫn thê lương. Giống như vô ý rút tay ra, cầm khăn tay lau khóe mắt không hề có nước, mới nói: “Đại tẩu yên tâm, hắn tốt lắm.”
“Tuyết Lan, cám ơn.” Ở trong mắt Tiêu Vũ Sắt, Bạch Tuyết Lan là người tri tâm nhất của nàng ta. Tất cả bí mật của nàng ta đều có thể nói với Bạch Tuyết Lan. Toàn bộ Bạch gia, duy nhất thật tình đối đãi nàng ta cũng chỉ có vị Bạch gia tiểu thư nhận hết sủng ái này.
“Đại tẩu khách khí như vậy làm cái gì? Còn không bằng nói thêm cho ta biết chút chuyện xưa giữa ngươi cùng Sở đương gia.” Ánh mắt lóe sáng như sao, Bạch Tuyết Lan sẵng giọng. Nếu không phải Tiêu Vũ Sắt còn có tác dụng, nàng ta cần gì phải phí tâm ở trước mặt người chán ghét nhất diễn trò?
“Được được.” Bị tươi cười trên mặt Bạch Tuyết Lan gợi lên tốt đẹp đã từng có, Tiêu Vũ Sắt bắt đầu tiếp tục nói về thời gian chung đụng của nàng ta và Sở gia. Đều không bỏ sót, có Sở nãi nãi, có Sở phu nhân, có Sở lão gia, dù là Sở Diệp Triển, Sở Kinh Triết đều có nhắc tới. Chỉ riêng Sở Lăng Húc, có thể cung cấp cho nàng ta nói thật sự là vô cùng ít. Vì không muốn quét hưng trí của Bạch Tuyết Lan, hoặc là vì tiếc nuối, bắt đầu nói càng ngày càng càng nhiều về Sở Lăng Húc, càng ngày càng sai lệch.
Bạch Tuyết Lan nhanh chóng nương theo lời kể của Tiêu Vũ Sắt tìm kiếm hồi tưởng thuộc về Sở Lăng Húc. Ở trong lòng âm thầm miêu tả Sở Lăng Húc mang nàng ta không quen, suy nghĩ Sở Lăng Húc ôn nhu, phỏng đoán sở thích của Sở Lăng Húc. Cả ngày nay, Sở Lăng Húc tra sổ sách xong nhưng không có lập tức rời khỏi Khách Duyệt lâu. U U kiên trì phải đợi tới mặt trời lặn, Sở Lăng Húc vẫn không rõ vì sao. Thẳng đến khi nhìn thấy Sở Mộng Văn vẻ mặt mệt mỏi lại khó nén vui sướng đi ra từ phòng bếp, Sở Lăng Húc mới biết muội muội mình cũng bị U U dẫn ra ngoài. Hỏi kỹ mới biết U U muốn giúp Mộng Văn và Sở Thạch chuẩn bị cho sau này, Sở Lăng Húc đối với chuyện này vui vẻ nhận lời.
“Sở ngốc tử, bản cung thâm minh đại nghĩa như thế*, đối đãi tốt với tiểu cô. Chàng không biết nên biểu hiện chút à?” Được Sở Lăng Húc tán thành, Tiết U Nhiễm tâm tư xoay chuyển, đắc ý nói.
“Chút của cải ấy của tại hạ sợ là không vào được mắt công chúa điện hạ.” Lắc lắc ly trà trong tay, Sở Lăng Húc cười nhạt trả lời.
“Ai muốn chút của cải ấy của chàng chứ? Bản cung thật sự chướng mắt.” Vừa nói ra miệng, Tiết U Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy tính toán không chu đáo, chuyển lời nói: “Đương nhiên, chướng mắt cũng là của bản cung.”
“Sở Lăng Húc khẽ cười một tiếng, yên lặng gật đầu: “Vậy U U muốn vi phu biểu hiện thế nào?”
“Một đoạn thời gian tiếp theo, thiếp đều sẽ cùng Mộng Văn đến Khách Duyệt lâu. Cho nên, cầu Sở đương gia mỗi ngày sau khi làm hết việc lại đến Khách Duyệt Lâu đi một vòng. Không giới hạn canh giờ, cho dù chỉ lộ mặt cũng được.” Sở ngốc tử xuất quỷ nhập thần, qua lại không định, xem Bạch Tuyết Lan chờ người kiểu gì? Không nắm được rõ ràng, Bạch Tuyết Lan cũng chỉ có thể mỗi ngày đều canh giữ ở đại sảnh Khách Duyệt lâu chiêu sinh ý. Kể từ đó, Khách Duyệt lâu kiếm được bạc, bực bội nàng nghẹn trong lòng cũng bay mất, còn có thể ngày nào cũng được nhìn thấy Sở ngốc tử. Một mũi tên trúng ba con chim, cớ sao lại không làm?