Hắn khoanh chân ngồi ở một vách đá nhìn xuống cảnh đẹp xung quanh, khí tức đã không ổn định như trước.
Bóng người màu đen và bóng người hoàng kim xuất hiện, từ phía sau truyền pháp lực cho Hàn Vũ Thiên.
"Ngươi chỉ mới từng này tu vi lại dám tạo ra thứ vũ khí vượt cấp như vậy, không sợ mình không đủ tuổi thọ mà chết sao?"
Bóng đen có vẻ phẫn nộ, bóng hoàng kim thì lắc đầu nói:
"Hắn từ xưa tới giờ luôn xem trọng ân tình, trách như thế nào được?"
Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Dù như thế nào đi nữa ta vẫn có 2 tên ăn bám lâu lâu được việc bên cạnh mà."
Bóng đen hừ lạnh cố ý đẩy pháp lực mạnh hơn làm Hàn Vũ Thiên thổ huyết.
Ngồi truyền pháp lực tới mấy ngày, Hàn Vũ Thiên mới khôi phục lại sức mạnh ban đầu, hắn cũng không rảnh rỗi ngồi ở đây nghỉ ngơi một thời gian.
Vào tối ngày hôm đó hắn đã âm thầm rời đi, Hàn Vũ Thiên mang theo Thanh Tuyền và Uy Lân, bọn họ tiến tới chiến là Lang Lăng sâm lâm.
Nơi đây vì Ác Long biến mất nên trật tự đã bị đảo lộn, bọn yêu thú không cùng nhau đánh đuổi nhân tộc nữa, mà chém giết lẫn nhau tranh giành lãnh địa theo bản năng của chúng.
"Gào!"
Một con khỉ bốn tay từ trêи cây cao nhảy xuống, tứ quyền nện xuống hướng Hàn Vũ Thiên, hắn vung tay lên băng khí phiêu động tạo thành một cái hộ thuẫn.
"Căn Nguyên Sung Pháo."
Hàn Vũ Thiên bung tay xuất hiện 8 khối nước trước mắt, hắn điểm về phía trước một cái thì 8 khối nước phát sáng hóa thành từng tia nước sắc bén vô cùng.
Chạm vào một thứ gì đó liền nổ tung như chữ Pháo trong tên của nó, một đòn này thổi quét lá cây phía trêи lộ ra một bầy yêu hầu 4 tay 2 đuôi.
"Chào, lũ súc sinh."
Hàn Vũ Thiên ánh mắt lộ ra sát ý toàn thân bộc phát tu vi vung kiếm về phía bầy khỉ.
Một cổ sát ý như hung thần ác sát kịch liệt áp chế bản năng của bọn chúng, toàn thân lông tóc dựng đứng sợ hãi theo phản xạ muốn chạy trộn.
"Gừ."
Một tiếng gừ này thôi đã khiến bọn yêu hầu trở nên hung tợn liều mạng xông tới.
Hàn Vũ Thiên kiếm quang quét tới cắt đôi mấy chục con yêu hầu, thanh kiếm trong tay lóe lên lại hóa thành một thanh đao.
"Đao Lôi Bạo Diệt."
Đao quang mang theo lôi điện xé tan thi thể yêu hầu, một đường càn đã chết hơn một nữa.
Một tiếng rống to phẫn nộ vang lên, yêu hầu lông vàng 6 tay 3 đuôi xuất hiện, nó gầm lên kim quang hưng thịnh cơ bắp tăng vọt.
"Thánh?"
Hàn Vũ Thiên cau mày thật không nghĩ tới nhiều năm trôi qua yêu hầu này đã là Thánh Nhân.
Yêu hầu dễ dàng chặn được một đao của Hàn Vũ Thiên, 4 tay còn lại hướng bụng của hắn mà nện tới.
"Viêm Bạo!"
Nhưng tay trái Hàn Vũ Thiên đã sớm ngưng tụ một khối hỏa diễm như hạt tiêu trong tay, hắn búng tay một cái liền khiến ngọn lửa bùng phát nổ văng hầu vương.
"Nhân tộc đáng chết, cút đi."
Hầu vương tức giận gào thét một thân kim quang đã thu lại hóa thành màu nâu âm trầm.
Cơ thể hầu vương to lên mấy trăm trượng hóa thành hình dáng cự viên, Hàn Vũ Thiên lui về sau tay bấm pháp ấn một lúc hừ lạnh nói:
"Bản thể của ngươi thật sự là cự viên, thu phục ngươi làm hộ thú quả nhiên rất cần thiết."
Pháp ấn vừa xong Hàn Vũ Thiên vung tay lên liền có hắc ám xuất hiện, bao phủ lấy cơ thể hắn từ từ xâm nhập vào trong máu thịt.
"Thâm Uyên Ma Thể."
Hắc ám tạo thành cái kén rất nhanh đã tản ra xung quanh, một thân ma lực thuần túy, ánh mắt đỏ như máu, nụ cười lộ ra răng nanh đáng sợ.
Hầu vương cự quyền buông xuống, Hàn Vũ Thiên cũng là đánh tới một quyền, hình ảnh trước mắt làm người ta liên tưởng tới một con kiến đang tranh phong với một con khỉ to hơn mình mấy ngàn lần.
Thật là ngu xuẩn và hoang đường tới mức độ nào, nhưng con kiến