"Buổi tối hôm nay toàn bộ sẽ bắt đầu trận đối kháng đầu tiên ở trung tâm Trụ Hư thành.
"
Trung niên tên Trụ Bá Lạc giải thích một chút, hắn hơi ngưng lại nhìn về phía Hàn Vũ Thiên nói:
"Mỗi một trận thắng của các ngươi đều sẽ được thưởng tài nguyên, nhưng riêng Hà Vô Thi lại muốn mạng của đối thủ, điều này đã được Trụ Hư xem xét và chấp thuận, đối kháng sẽ được sắp xếp ngẫu nhiên đối thủ cạnh tranh, kẻ nào gặp trúng Hà Vô Thi thì cẩn thận một chút ha.
"
Trụ Bá Lạc rất thích phong cách của Hàn Vũ Thiên, ánh mắt nhìn tới là sự hài lòng chưa từng có với các đợt đối kháng trước đây.
"Ha ha ha, vậy thì ta sẽ chờ thử xem là ai mới cần cẩn thận.
"
Thanh niên lúc trước gây sự tên là Tủy Đằng vẫn còn rất ghi hận vụ lúc trước liền châm chọc, cả đám người tản ra chuẩn bị cho trận đối kháng tối nay.
Tủy Đằng trong bóng tối mua chuộc người sắp xếp cho mình và Hà Vô Thi đấu với nhau, cũng là không lâu sau đó trong bóng tối Hà Vô Thi cũng mua chuộc cho mình đấu với Tủy Đằng.
"Lạc trưởng lão, cả 2 người này dường như rất muốn chạm mắt nhau trên đài đấy.
"
Ngươi sắp xếp bị mua chuộc kia không hề động lòng mà âm thầm về báo cho Trụ Bá Lạc nghe, Trụ Bá Lạc đập bài cười nói:
"Tốt, cứ theo ý bọn họ, tiểu tử Tủy Đằng này tuổi trẻ ngu muội, còn Hà Vô Thi ít nói nhưng lại rất tàn bạo, theo tìm hiểu thì hắn chỉ lấy mạng đối phương không lấy phần thưởng, vừa giết được những kẻ gây rối vừa có được thanh danh vang xa.
"
Người sắp xếp đã hiểu ý của trưởng lão liền cúi người rời đi.
Màn đêm buông xuống Trụ Hư thành vẫn nào nhiệt và phồn hoa, tổng cộng là 10 sàn đấu được sắp xếp ở trung tâm thành.
"Thật là náo nhiệt.
"
"Nghe nói những người này lợi hại hơn mấy người trước rất nhiều.
"
"Chỉ là nghe nói mà thôi, hiện tại cứ chính mắt nhìn thấy chẳng phải sẽ rõ sao?"
Bọn họ từng nhóm người kéo nhau tới trung tâm thành, người thì ngoài đường xem, người thì ngồi ở trong lầu các uống trà chờ đợi.
"Hà Vô Thi sẽ đấu với Tủy Đằng trong trận này.
"
Một chấp sự đứng lên sàn đấu ra hiệu cho 2 người bước lên sân, tay của chấp sự hạ xuống ra hiệu bắt đầu.
Tủy Đằng định mở miệng châm chọc thì Hàn Vũ Thiên đã lao tới, sát khí trùng thiên không chút lưu thủ.
Tủy Đằng kinh sợ rút ra trường đao một đường bổ xuống, Hàn Vũ Thiên chuyển người một cước ngăn lấy lưỡi đao.
"Hừ, Hà Vô Thi ngươi muốn chết!"
Tủy Đằng hừ lạnh một đao quét ngang, nhưng Hàn Vũ Thiên dễ dàng dùng đầu gối ngăn lại.
Chân hắn không phải là cứng cáp có thể chặn lấy lưỡi đao, mà là được một lớp băng dày bao bộc mỗi khi chạm vào lưỡi đao.
"Chó con vẫn còn sủa bây sao?"
Hàn Vũ Thiên cười lạnh từ trong hư không hiện ra ma trảo chộp tới, Tủy Đằng lui về sau tránh trước, vừa chỉnh lại thân hình liền bị một cước vào bụng.
Tủy Đằng không vì thế mà từ bỏ cơ hội, hắn một tay giữ lấy chân của Hàn Vũ Thiên, tay còn lại dùng trường đao từ dưới quét lên.
Cái chân bị giữ lại ấy lập tức bị cắt lìa, Hàn Vũ Thiên nhìn chân trái chảy máu không chút bận tâm.
Hắn nâng tay lên một thanh kiếm xuất hiện, Hàn Vũ Thiên mỉm cười tiếp tục lao tới.
"Thật là điên cuồng.
"
"Bị cắt chân vẫn còn di chuyển được.
"
"Đúng là lợi hại.
"
Đám người phía dưới tung hô vang dội, ai cũng phấn khích trước một màn mở đầu này.
Hàn Vũ Thiên lách người tránh được trường đao, tóc trắng bay xõa ngăn tầm nhìn của Tủy Đằng.
Tới lúc tóc hạ xuống một đường kiếm liền phi tới, hắn phản xạ kịp lúc tránh ra chỉ bị một vết cắt ở mặt.
"Hà Vô Thi nhận lấy Đao Hạ Trảm Sơn của ta.
"
Một đao hạ xuống uy áp đè nặng lên vai mọi người, Hàn Vũ Thiên lui về sau một kiếm lóe lên lôi điện trắng xóa chém tới.
Cả 2 va chạm khói bụi ngút trời, lôi điện xông thẳng lên cửu thiên,