Hàn Vũ Thiên vung tay áp lực Chí Thánh giáng xuống, toàn bộ khuông viên 20 dặm phàm là sinh mệnh tồn tại đều bị áp chế.
"Loan Phú, bản cung muốn ngươi hôm nay phải đền tội rồi, Loan gia làm ra không ít cản trở với Vạn Niên cung.
"
Hàn Vũ Thiên vung tay ma trảo to lớn trăm trượng hướng phía Loan gia bên trong Quẩn Thống thành mà chộp xuống.
Ma trảo che trời đập xuống thì toàn bộ người trong Loan gia sẽ không ai sống sót rời đi, Loan Phú gào lớn:
"Dừng lại!"
Hàn Vũ Thiên mỉm cười nhìn Loan Phú nói:
"Sắp chết tới nơi rồi, còn muốn nói lời trăng trối gì sao?"
Loan Phú cắn răng ánh mắt hiện lên từng sợi máu nói:
"Tha cho bọn họ, việc gây rối Vạn Niên cung là do tự thân ta đi làm, không liên quan tới tộc nhân của ta.
"
Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu nghe cũng có lý cười nói:
"Bụng làm dạ chịu, không cần phí lời.
"
Hàn Vũ Thiên vung tay ma trảo lại tiếp tục chộp xuống, Loan Phú thở dốc gầm lên:
"Thanh kiếm này, ta sẽ đổi với ngươi, điều kiện là tha cho tộc nhân Loan gia.
"
Lời này như là ranh giới cuối cùng, cũng là biện pháp duy nhất để trao đổi với Hàn Vũ Thiên, nhưng ngẩn đầu nhìn lên thì ánh mắt của thanh niên này, lại là cười nhạt xem thường hắn tới cực điểm.
"Ngươi còn muốn trao đổi? Ngươi đang là vật trong tay của ta, còn muốn ra điều kiện, thật là nực cười biết mấy? Kiếm đó về sau vẫn thuộc về bản cung chủ, chạy đi đâu được đây?"
Hàn Vũ Thiên vẫn là chặn hết đường lui của Loan gia, hắn là thật sự muốn để Loan gia rơi vào diệt vong triệt để?
Không, thứ hắn muốn chính là nửa thân kiếm còn lại, Loan gia đến cuối cùng là chôn giấu ở nơi đâu, xem thử tới trình độ sắp toàn diệt, thì Loan gia có đem nó ra làm vật cứu mạng cuối cùng.
Hàn Vũ Thiên lại một lần nữa phát lực thì ma trảo đã phóng ta thêm trăm trượng, bao quát toàn bộ Quẩn Thống thành, bất kì ai bên trong cũng tuyệt vọng.
Từ trong thành đánh lên mấy đạo pháp tắc, đó là vài vị Thánh Nhân tồn tại trong Quẩn Thống thành, bọn họ không cam lòng bị giết chết như vậy, chỉ có thể lao lên vùng vẫy một cách tuyệt vọng.
"Một nửa thanh kiếm đã mất, dùng để đổi lấy mệnh của Quẩn Thống thành, đây là lời cầu xin của ta, không phải trao đổi.
"
Loan Phú cuối cùng vẫn là cắn chặt răng nói ra điều mà Hàn Vũ Thiên đã chờ đợi từ lâu, hắn vung tay ma trảo lập tức hóa thành ma khí tiêu tán, Hàn Vũ Thiên nhìn về phía Loan Phú xòe tay ra nói:
"Đưa đây.
"
Loan Phú không chút do dự ném kiếm gãy về phía Hàn Vũ Thiên.
"Gia chủ! Bảo vật gia tộc không thể đưa cho kẻ khác.
"
"Gia chủ, dù có chết cũng đừng giao bảo vật.
"
"Đây là tổ tiên truyền xuống, có chết cũng không bỏ thanh kiếm đó!"
Từng cái trường lão đều tuyệt vọng nằm ở trên đất, nếu có cơ hội chuyển động thì bọn họ nhất định phải liều mạng.
"Câm miệng chó lại hết cho ta!"
Loan Phú hét lớn giọng nói trầm khàn mang theo toàn bộ tức giận, hắn nhìn một đám tiểu bối rồi quay sang mắng nhiếp trưởng lão Loan gia:
"Lũ hỗn đảng! Tổ tiên là cái gì chứ? Là những lão tặc đã chết rồi, còn các ngươi còn sống sờ sờ ra đấy, lại nghe theo lời mấy cái xác khô chôn sâu 3 tấc đất sao?"
Trưởng lão toàn bộ giật bắn mình không thể tin được, Loan Phú dùng toàn lực đứng dậy dưới uy áp của Hàn Vũ Thiên nói:
"Bảo vật đó là vật cứu mạng của các ngươi sao? Giữ bảo vật có thể để toàn bộ tộc nhân sống được sao?"
"Ngu ngốc! Trước tiên các ngươi phải còn mạng để sống, nếu chết rồi nắm bảo vật trong tay thì làm được gì?"
Loan Phú hít một hơi thật sâu tựa hồ như đã hạ quyết tâm nói:
"Bảo vật này mất, về sau nếu là duyên trời định thì Loan gia sẽ lại có một bảo vật khác để uy danh thiên hạ, đâu nhất thiết phải là thanh kiếm này?"
— QUẢNG CÁO —
Người trẻ tuổi Loan gia ý chí sáng bừng lại thêm kính trọng gia chủ của mình, trưởng lão thì ai cũng trầm mặc không nói lời nào, Loan Phú lấy hơi lại tiếp tục nói:
"Bảo vật chỉ là một món đồ để chúng ta sử dụng, không phải vật cho chúng ta tôn thờ, tự đứng lên dựa vào bản thân mình phát triển, đừng có mượn thanh danh của bảo vật, nếu các ngươi thấy lời của gia chủ như ta sai, thì cứ trực tiếp rời khỏi Loan gia.
"
Toàn bộ yên lặng bao gồm cả Hàn Vũ Thiên, hắn thấy Loan Phú tính cách có chút không được tốt, nhưng lại nghĩ chu toàn cho tộc nhân của mình, đạo lý thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Loan Phú có lẽ đã hiểu rất rõ và không muốn gia tộc mình phải lãnh chịu thứ tai ương này, Hàn Vũ Thiên giải áp chế trên người của Loan Phú nói:
"Xong lời muốn nói rồi, thì dẫn đường đi.
"
Tộc nhân Loan gia không ai phản đối nữa, bọn họ yên lặng nhìn gia chủ của mình dẫn đường cho Hàn Vũ Thiên tới trước cổng Loan gia.
Hắn chấp tay sau lưng thần niệm thổi quét, không cảm nhận được điểm dị thường bên trong Loan Gia Phủ, cũng là đề phòng trong lòng càng thêm một tầng.
Loan Phú bước tới một gốc tường còn mới toanh, một quyền vỗ xuống ở đó lại mở ra một mật thất, ở chỗ cực kỳ bình thường ai ai cũng có thể nhìn thấy, lại ẩn chứa một mất thất.
Hàn Vũ Thiên bước theo Loan Phú xuống dưới, một cây đuốc được đột sáng, kế tiếp lại bước đi sâu hơn.
Mật thất này hẹp chỉ có thể nối đuôi mà đi, Hàn Vũ Thiên đôi mắt lóe lên lam quang nhàn nhạt, nhìn xuyên thấu xuống mật thất đen tối kia.
Hàn Vũ Thiên đột nhiên dừng lại bàn tay sờ vào bức tường bên cạnh, một dòng chữ làm hắn chút kinh ngạc, đây chính là một dòng kinh phật.
Tô Lăng giới này, Hàn Vũ Thiên chưa thấy sự xuất hiện của phật môn, hắn cứ tưởng nơi đây phật tử từ thiên ngoại chưa giáng lâm, nhưng hiện thực đã cho thấy phật môn đã từng tồn tại ở Tô Lăng giới.
Nhưng vì một nguyên nhân nào đó mà đã bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử, Loan Phú như là cảm nhận Hàn Vũ Thiên đã ngừng di chuyển thì quay đầu nhìn lại, hắn kinh ngạc nhìn thấy Hàn Vũ Thiên đang là xem xét những dòng chữ kia.
"Đi thôi.
"
Hàn Vũ Thiên coi xong dòng kinh phật kia liền theo bước chân của Loan Phú bước xuống mật thất.
Đi được một lúc thì họ đã tới được một căn phòng cũ nát, nơi đây trốn rỗng chỉ toàn bụi đất và mạng nhện, Hàn Vũ Thiên híp mắt lại quan sát cử động của Loan Phú.
Loan Phú một quyền nện giữa phòng liền thấy mặt đất trung chuyển tạo ra một cái trận pháp truyền tống, trận này vừa sáng lên đã đưa 2 người họ tới một vùng không gian khác.
Nơi này trông thì có vẻ như một khu rừng nhỏ, đủ thứ loài sinh sống, Hàn Vũ Thiên phóng thần niệm quan sát, chỉ cảm nhận được xung quanh toàn bộ là yêu thú cấp thấp, căn bản là không có một chút uy hiếp nào.
Bọn họ lại đi sâu vào trong khu rừng, dưới một gây cây lớn lại có một bia mộ khắc trên đó dòng chữ, Loan Phách, hẳn là tên của người được chôn cất nơi đây.
Loan Phú vái lạy 3 cái thở dài một hơi bất đắc dĩ, hắn tay bắt vào hư không lấy ra trận đồ, vẽ lên vài điểm liền thấy trận đồ sáng lên, mặt đất run rẩy lại trồi lên 2 pháp bảo lấp lánh.
Một cái là kim sắc hào quang, một cái màu bạc chói mắt, nói đúng hơn bên trái là một bộ công pháp, bên phải là nửa thân kiếm bị gãy.
Nhưng chưa đợi bọn họ tiến tới chạm lấy bảo vật, một đoàn hào quang bạt nhàn nhạt xuất hiện, lão thái bà lưng còng vác theo oải trượng.
"Tiểu bối, ngươi tới đây làm gì đây? Đem bảo vật của Loan gia đi đâu à?"
Lão thái bà xuất hiện vậy mà hỏi ra mấy câu đối với Loan Phú, rồi nhìn về phía Hàn Vũ Thiên như đã hiểu ra chuyện gì đó.
"Loan Phách bà bà, Loan gia gặp nạn, hiện tại cần giao bảo vật để giữ lấy an nguy toàn tộc.
"
Lão thái bà oải trượng nhất chuyển hất bay Loan Phú, để lại một vệt máu dài rơi xuống mặt đất.
"Gặp kẻ mạnh liền giơ tay đầu hàng, lại còn muốn đưa bảo vật của lão thân cho chúng? Lũ tiểu bối vô dụng.
"
Hàn Vũ Thiên mở to mắt thật không ngờ tới cái lão thái bà này chết rồi, vẫn khăn khăn đó là bảo vật của mình, đúng là chuyện rất ít thấy.
"Xem ra để một đám con cháu trông coi e là không được rồi, tìm cách thoát ly khỏi đây thôi.
"
Lão thái bà bà liếc nhìn xung quanh có chút suy tính, Hàn Vũ Thiên cũng không quan tâm tới lão thái bà, một tay hướng phía nửa thân kiếm mà đưa tới.
"Lão thân nói đừng có đụng vào!"
Lão thái bà đánh tới một trượng, nhưng lúc này lại bị bàn tay của Hàn Vũ Thiên gắt gao nắm lấy cổ tay.
Không sai, chính là nắm lấy cổ tay của một đạo linh hồn, đây là nhờ vào Âm Sát Thất Hồn, người tu luyện nó có thể tác động vào bất kì linh hồn nào, dù là khí linh hay lão thái bà trước mắt.
"Chết rồi thì luân hồi chuyển kiếp, đừng có dây giưa với trần thế làm gì.
"
— QUẢNG CÁO —
Hàn Vũ Thiên hất Loan Phách ra nắm lấy lưỡi kiếm trong tay, Loan Phách như phát điên lập tức hét lớn:
"Của ta, là của ta mà, lão thân tu mấy kiếp mới đoạt được bảo vật này, đã chia cho đám tiểu bối các ngươi một nửa rồi, sao còn tới đây đòi thêm chứ, một lũ tham lam!"
Lão thái bà tóc tai dựng đứng bạo phát ra hồn lực kinh người, toàn bộ cây cối và yêu thú đều bị hút sạch sinh mệnh.
Lão thái bà này rất nhanh đã biến thành linh hồn tràn ngập đáng sợ, Hàn Vũ Thiên tiện tay thu luôn kim sắc pháp quyết, hắn nhìn lão thái bà giận dữ thì cười nhạt xem thường.
Âm Sát Thất Hồn đối với linh hồn khắc chế tương đối mạnh, nếu không muốn nói là tuyệt đối, xem như lão thái bà này đốt linh hồn liều mạng, vẫn là không thể giết hắn.
"Âm Sát, Nhị Vụ Thôn Ma, Ma Trương.
"
Theo lời này một đạo ma khí hội tụ thành một chiếc kén bên cạnh Hàn Vũ Thiên, chiếc kén rất nhanh hội tụ thành một ma vật cầm trường mâu.
Tu vi của nó được triệu hồi vậy mà đạt tới Thánh Nhân viên mãn, Hàn Vũ Thiên dùng tay lại điểm lên mi tâm nó 2 đạo tử và bạch, đôi mắt đỏ mở ra đã bắt đầu có sự sống.
"Thức ăn của ngươi phía trước.
"
Ma vật gào lên rồi phi thân lao tới một cách