Hàn Vũ Thiên ngẩn đầu nhìn Tử Yêu Vương cười nói:
"Súc sinh, bằng vào một mình ngươi còn chưa đủ để bản cung chủ bỏ ra đại giới.
"
Lâm Lộc nghe vậy đôi mắt trầm xuống, thân hình chớp động trảo thủ vươn ra nhắm tới thủ cấp của Hàn Vũ Thiên.
Hắn đứng nơi đó bình thản như không, ngay giờ khắc trảo kia cách một gang tay thì cước thủ từ phía dưới đá lên làm lệch trảo của Tử Yêu Vương.
Bạch Kỳ Du tràn đầy hận ý nhìn Lâm Lộc nói:
"Ta đây muốn xem thử Đạo Tổ yêu tộc có bao nhiêu lợi hại.
"
Khí cơ bùng lên thiên địa đại đạo tràn ngập khắp ngàn vạn dặm, đây chính là kết quả của việc để hơn chục vị Đạo Tổ giao thủ.
"Các ngươi mượn nhờ một khắc này mà cảm ngộ đi.
"
Hàn Vũ Thiên truyền âm cho tất thảy cao thủ Chuẩn Tổ của nhân tộc, bọn họ ngơ ngác rồi cũng nhắm mắt cảm ngộ không hề để ý phía trước là yêu tộc hùng mạnh mà họ từng sợ hãi.
Người của Vạn Niên Cung cũng rơi vào cảm thụ không hề chú ý tới đối thủ của mình nữa.
Vân Du Hầu thấy Hàn Tôn đột nhiên dưỡng thần thì kinh ngạc không thôi, hắn lợi dụng thời điểm này vung ra cự quyền về phía đó.
Tiểu Bảo dung nhập cùng với Vạn Niên Bảo Tọa hợp thành nhất thể, cửu thải xoay chuyển thiên địa chấn động tạo thành màn sáng phủ lấy toàn bộ nhân tộc đại quân vào trong.
"Vạn Niên Hộ Pháp Cửu Thải Thánh Viên.
"
Một quyền của Vân Du Hầu chạm vào màn sáng tạo thành chấn động kinh người, một quyền nối tiếp một quyền nện vào trên màn sáng.
"Đây là cái quái gì?!"
Vân Du Hầu tức giận ngưng tụ mười thành lực lượng vào quyền rồi đấm xuống, màn sáng cửu thải của Hàn Tôn từ từ rạn nứt.
Đột nhiên có một bóng người ngồi xuống bảo tọa làm cho cửu thải thánh quang lần nữa hưng thịnh.
Vân Du Hầu toàn lực không thể công phá cửu thải màn sáng thì cau mày nhìn đám người nhân tộc, đầu óc nhanh nhạy của hắn nói cho bản thân biết rằng đám nhân tộc là đang cảm thụ thứ gì đó.
"Nhìn đi đâu vậy?"
Hàn Vũ Thiên bàn tay mang theo lôi điện chộp lên đỉnh đầu của Vân Du Hầu, lôi điện phóng xuất hắn kêu lên đau đớn rồi ngã về phía sau.
Hắn vẫn để tay ở đỉnh đầu cự viên dùng sức kéo ra lại lấy được một phần linh hồn của Vân Du Hầu, nhìn thì một phần nhỏ nhưng thật tế là lấy đi một nửa linh hồn của nó.
Hàn Vũ Thiên đem phần linh hồn kia nhốt vào trong thức hải, hắn lại hướng tới phía truyền tống trận lao đến.
Lâm Lộc quay đầu thấy Hàn Vũ Thiên nhắm tới truyền tống trận cũng không có một chút biến sắc, Hàn Vũ Thiên vung ra một kiếm Băng Liên Tuyết Nhiên đánh tới.
Kiếm kia không có phá hủy truyền tống trận mà lại bị một cổ hắc ám chi lực nào đó hấp thu lấy, nhìn lại thì có một ma tộc lưng hơi còng toàn thân trơ xương cầm lấy cốt trượng.
"Phệ Ma Vương?!"
Vũ Lâm Nhàn tràn đầy kinh ngạc nhìn lấy ma tộc vừa xuất hiện, cao thủ Đạo Tổ được đồn đại là không thể tồn tại ở phế địa, vậy mà chỉ trong một trận chiến này đã thấy hơn chục vị.
"Hắn giống với hai tên trước đó.
"
Hàn Vũ Thiên híp mắt thấy được Phệ Ma Vương đã là nhận ra kẻ này cũng là phân thân của Thần Cảnh ma tộc.
"Hàn Vũ Thiên đúng chứ? Bản vương khuyên ngươi nên rút khỏi cuộc chiến này, tuy rằng ngươi và hoàng có mối quan hệ rất tốt, nhưng nếu chống đối thì có tốt đến mấy cũng phải vạn kiếp bất phục.
"
Hàn Vũ Thiên lắc đầu thản nhiên nói:
— QUẢNG CÁO —
"Hoàng của các ngươi mới có tư cách nói chuyện với bản cung chủ, còn lũ ma đầu dơ bẩn thì câm miệng lại.
"
Toàn trường đều yên lặng trong kinh hãi và há mốc mồm, đây là một Thánh Tông đang nói chuyện với Đạo Tổ, vậy mà lại thốt ra được những lời này.
"Không biết tiến lui, ta đành phải ngăn lại con đường tu luyện của ngươi tại đây.
"
Phệ Ma Vương nâng lên cốt trượng hóa ra ma hải ngưng tụ năm ngọn giáo hắc ám.
Hàn Vũ Thiên phất tay bạch hỏa đầy trời cũng hóa thành ngũ kiếm, đột nhiên Phệ Ma Vương cảm nhận được bản thân suy yếu, lão cũng không biết bản thân xảy ra tình huống gì, nhưng cũng không có mất bình tĩnh mà hướng công kích về phía thiếu niên bên dưới.
Hai bên binh khí hình thái trái ngược giao thủ lại càng thêm phần bắt mắt, ai ai cũng tưởng rằng Hàn Vũ Thiên đã sớm bước vào Đạo Tổ, nhưng lại không biết là do thực lực của Phệ Ma Vương bị suy yếu.
Bạch hỏa và hắc ám tương khắc không chịu yếu thế trước đối phương, bọn chúng đấu đá còn kịch liệt hơn cả thủy hỏa tương khắc của tu sĩ thông thường.
"Thái Dương Thần Hỏa!"
Hàn Vũ Thiên ngưng tụ thái dương bạch hỏa to đến ngàn trượng chói sáng, Phệ Ma Vương cũng ngưng tụ ra hắc ám hừ lạnh nói:
"Để ta xem hỏa diễm ngươi mạnh hay hắc ám bản vương lợi hại, Hắc Ám Địa Tinh!"
Đạo Tổ xung quanh đột nhiên ngừng trận chiến đều nhìn tới hướng đó, Huỳnh Thanh tràn đầy hứng thú nói:
"Đen thì cực đen, trắng thì thuần trắng, cuộc chiến hắc bạch không biết ai mới là kẻ thắng?"
Hàn Vũ Thiên trong lòng cũng nhấc lên từng cơn hồi ứng giữa cuộc chiến của ba vị đại đế năm đó, hắn lại càng thêm hung bạo quyết liệt hơn.
Chí Tông kích phát khí lực làm cho vạn linh quy phục không tự chủ được phải quỳ xuống, Phệ Ma Vương thấy bản thân đang rơi vào thế bất lợi, chuẩn bị lấy ra ngụy thần khí thì thấy Hàn Vũ Thiên truyền âm nói:
"Ngươi cũng thấy kết cục của hai đạo phân thân ma vương trước rồi chứ? Dù là ngụy thần khí chỉ cần bản cung chủ bỏ ra một ít đại giới cũng có thể phá đi.
"
Phệ Ma Vương trong lòng sao động cũng đảo mắt một cái nói:
"Hừ, xem như ngươi lợi hại.
"
Vụ nổ khuếch tán đẩy lui Phệ Ma Vương bay ra ngoài va chạm vào truyền tống trận phá hủy nó, thân hình còn chưa dừng lại mà văng ra xa khỏi Thiên Vực đại lục.
Lâm Lộc tối sầm mặt lại nhìn ra được Phệ Ma Vương là không muốn giây vào Hàn Vũ Thiên, mới mượn nhờ một kích này để thoái lui, Tử Yêu Vương hừ lạnh nói:
"Đúng là kết minh nhầm phe rồi, ban đầu chọn long nhân tộc thì đã khác.
"
"Gì mà chọn long nhân tộc làm đồng minh chứ?"
Một thanh âm tràn ngập long khí truyền ra khắp đất trời, long ảnh uốn lượn lại hóa thành lam quang chiếu sáng thiên địa, Long Nhược Hà dẫn theo hai vị Chuẩn Tổ long nhân tộc đứng không trung.
Tử Yêu Vương đôi mắt sáng rực lập tức nói:
"Long nhân tộc, trước đó chúng ta còn bàn tính về kế hoạch đánh Thiên Vực, nếu hợp tác thì thứ mà các ngươi muốn ở Thiên Vực đều sẽ đưa các ngươi.
"
Long Nhược Hà cười một trận sảng khoái nói:
"Đúng, đúng thật là có nhắc chuyện này.
"
Tử Yêu Vương trong lòng len lỏi một tia thắng lợi thì đột nhiên bị lời tiếp theo của Long Nhược Hà làm cho biến sắc.
"Nhưng tiếc là long nhân tộc của bọn ta không có hứng thú, ta tới đây là vì đảm bảo mạng sống của Hàn Vũ Thiên, không phải vì yêu tộc.
"
Tử Yêu Vương trầm giọng nói:
"Được, nhưng món nợ các ngươi đối với các vị Tuần Thiên Giả thì sao?"
— QUẢNG CÁO —
Long Nhược Hà thản nhiên nói:
"Món nợ long nhân tộc đối với Tuần Thiên Giả đương nhiên vẫn còn đó, nhưng hôm nay bọn ta nhất định phải để Hàn Vũ Thiên an toàn.
"
Tử Yêu Vương lửa giận sôi trào nói:
"Vậy ta thay mặt các vị Tuần Thiên Giả đòi lại món nợ với long nhân tộc, không được nhúng tay vào cuộc chiến này.
"
Long Nhược Hà lại lắc đầu nói:
"Lâm Lộc, nợ là của Tuần Thiên Giả, đòi hay không đòi cũng là quyền của Tuần Thiên Giả, từ khi nào đến lượt ngươi lên tiếng thay mặt?"
"Ngươi! "
Tử Yêu Vương nắm chặt nấm đấm vẫn kiên quyết không bỏ qua, hắn lấy ra một cái túi càn khôn, Hàn Vũ Thiên nhìn cái túi đó lập tức trầm mặc.
Một khắc túi càn khôn vừa mở liền bị một sợi tóc thẳng như kim xuyên qua, túi kia trực tiếp bị phá không hề lưu lại bất cứ mảnh vải vụn nào.
Toàn bộ đều kinh ngạc nhìn sợi tóc quay về phía Hàn Vũ Thiên lại đang lơ lửng trên lòng bàn tay của hắn.
"Hắn! "
Xí Ly tràn đầy kinh ngạc nhìn vào sợi tóc rồi nhìn lại thiếu niên nhân tộc, Hàn Vũ Thiên sát khí bốc lên đầy trời làm cho bọn họ đang nghĩ mình đang đối diện với một ác thần thực thụ.
"Bản cung chủ rất ít khi bộc lộ sát khí ra ngoài, nhưng ngươi, Tử Yêu Vương lại là một trong số ít kẻ làm được điều này.
"
Đôi mắt màu lam tuyệt đẹp kia phát sáng lại hoàn toàn triển lộ ra sự lạnh lẽo đến tận sâu trong linh hồn của bọn họ.
Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Tử Yêu Vương,