Lam Huyền cau mày, thân hình thoáng động đã tránh xa ra ngàn dặm, nàng ta thật không nghĩ tới Hải Thần Thủy Liêm Sơn đã chết mấy vạn năm lại còn lưu lại thủ bút này.
"Đáng ghét, lũ thần linh bại trận mà thôi, xem thử ngươi làm gì được bản hoàng.
"
Lam Huyền cơ thể tản ra ma khí ngập trời tràn đầy hung lệ và tà ác tới cực điểm, Thủy Liêm Sơn nâng tay trường thương hiệu triệu sóng hải cuồng cuộn ồ ạt ngưng tụ.
"Giết!"
Lam Huyền hất tay ma ảnh khổng lồ hiện thân, nhìn thì chính là Lam Huyền phiên bản cự đại, trong tay hư ảnh nắm lấy Ma Thần Tam Long Kiếm, ma uy cùng với thần uy vừa va chạm cũng là lúc hai hư ảnh kia vung ra công kích.
Thần khí va chạm làm cho quy tắc rung chuyển liên tục vận hành với tốc độ cực cao, không gian thí luyện lỏng lẽo chỉ vì một đòn này đã kích hoạt quy tắc đang ngủ say nào đó, không gian gia cố ngay lập tức, ngay cả Lam Huyền cũng không ngờ được lại phải gặp lấy cảnh này.
Không gian gia cố sẽ làm tọa độ ban đầu bị thay đổi, nàng sẽ phải mất kha khá thời gian lưu lại thí luyện để tìm một tọa độ mới rời khỏi đây.
Hải Thần hư ảnh bề ngoài cứng rắn, nhưng sau một kích va chạm đã phạt nhạt đi rất nhiều, Lam Huyền dù không có nhận lấy thương thế cũng phải tiêu hao nguyên lực hơn nửa mới ngăn cản được hư ảnh Hải Thần.
"Ma đạo, đừng hòng lấy được truyền thừa của hải tộc.
"
Thủy Liêm Sơn nâng lấy trường thương điểm về phía Hải Thần Cung, cung điện vốn yên ắng lại lập tức bạo khởi lam quang hóa thành màn sáng bao bọc thần cung, Hải Thần cũng thu về trong lệnh bài thần tông rồi chui vào trong cung điện.
"Cấm chế.
"
Lam Huyền sắc mặt bình tĩnh không có bất ngờ về việc bên trong Hải Thần Cung có cấm chế, nàng thu hồi ma thân lại lấy ra một tấm da dê tản ra hắc ám chi lực hùng hậu, đây gọi là Ma Tịch, chí bảo của ma tộc mà chỉ có ma hoàng thuần huyết mới sử dụng được nó, Ma Tịch lại có ấn ký của Lam Huyền ở trên đó.
Lam Huyền đẩy Ma Tịch về phía màn sáng bảo hộ thần cung, chỉ thấy màn sáng kịch liệt đào thải khí tức của Ma Tịch, hai bên phản ứng kịch liệt chỉ thấy từng đường ma vân bám vào màn sáng rồi lan tỏa ra khắp nơi, nàng đã đến tận đây để tìm tài nguyên tu luyện, đương nhiên có chuẩn bị đầy đủ, rất nhanh màn sáng bảo hộ kia đã biến mất.
Từ trên đỉnh Hải Thần Cung phóng ra lam quang ý đồ phá hủy Ma Tịch, ầm ầm một tiếng khói bụi mịt mù, Ma Tịch vẫn như cũ lơ lửng nơi đó không thể bị phá hủy, Lam Huyền cười nhạt nói:
"Chí bảo ma tộc, ngay cả Nam Minh cũng không thể làm gì được, ngươi chỉ là tàn hồn lại mang ý đồ phá hủy Ma Tịch, đúng là ngu xuẩn.
" — QUẢNG CÁO —
Nàng ta bước chân tiến về phía Hải Thần Cung, mặc kệ cho vô số cấm chế của các đời Hải Hoàng liên tục đánh tới, Ma Tịch hộ thân bên cạnh tản ra ma văn ngăn cản, bất luận Hải Thần Cung có cố gắng tới mấy cũng không thể làm gì được Lam Huyền.
Vừa vào trong Hải Thần Cung thì nàng cũng có một chút bất ngờ nhìn lấy đại sảnh to lớn này, hai bên đường đi chính là tượng Hải Hoàng các đời của hải tộc, cứ mỗi đời Hải Hoàng nhậm chức sẽ được đúc tượng ở đây, đặt ở chính giữa đại sảnh.
Hai bên đường đi tổng cộng có 80 vị Hải Hoàng của hải tộc, đây là minh chứng cho thấy hải tộc phồn thịnh tới mức nào, 80 vị Thần Hoàng chí cao đại biểu cho việc hải tộc huy hoàng từ thời thượng cổ đã hơn ức năm, bức tượng đặt ở chính giữa sảnh là của Thủy Liêm Sơn không sai, hắn đã là vị Hải Hoàng cuối cùng của hải tộc, là một dấu chấm hết cho hải tộc phồn thịnh.
Lam Huyền nhìn lấy từng bức tượng của hải tộc nét mặt lại càng nhiều hơn là vẻ thỏa mãn và khinh thường, nàng bước đi chậm lại giọng vang khắp đại điện nói:
"Hải tộc, các ngươi giao chiến với ma tộc đã hơn ức năm, kết quả cuối cùng vẫn phải chịu sự diệt vong không thể thay đổi, chống đối ma tộc thì đây là kết cục xứng đáng cho các ngươi.
"
Lam Huyền bước đi từ thần sắc khinh thường lại chuyển sang coi trọng nhìn tới một vài bức tượng thản nhiên nói:
"Giang Minh, Hồng Y, Mỹ Hà, Tố Bắc, Đông Phương Khê, Khánh Điền, Thủy Trúc! "
Nàng kể tên của vài vị Hải Hoàng mà bản thân từng giao chiến thở dài nói:
"Chúng ta tử chiến không biết bao nhiêu lần rồi? Đã vượt qua ức vạn trận chưa? Từng đời ta trùng tu chuyển thế đều gặp phải hải tộc các ngươi ngáng đường, bản cung vừa hận vừa thấy vui lại có một chút buồn.
"
Nàng trầm tư một lúc lâu rồi lại nói:
"Ta hận vì sao hải tộc các ngươi luôn chống đối mà không chịu thuần phục, ta vui vì đã gặp được những bằng hữu chi giao, còn việc ta buồn là bản thân vẫn còn sống mà các ngươi đã chết cả rồi.
"
Một đạo thân ảnh già nua đột nhiên ngưng tụ bước tượng cuối cùng ở đường đi này, lão ta bộ dáng hòa ái lại có vảy cá và mang ở cổ trông không khác gì mấy so với nhân ngư tộc, Lam Huyền đưa mắt nhìn tới đạo linh hồn kia con ngươi co rút nói:
"Giang Minh.
"
Giang Minh nhìn lấy Lam Huyền trong mắt cũng có một chút hoài niệm, lão lắc đầu thở dài nói:
"Ta giờ chỉ còn là một đạo linh hồn thể mà thôi, Ma Tổ, ngươi vì không để bản thân tọa hóa mà không ngừng trùng tu thân thể hết lần này tới lần khác, thật không sợ sẽ một ngày gặp lấy kết cục bi thảm sao?" — QUẢNG CÁO —
Giang Minh chính là Hải Hoàng đời đầu của hải tộc, hay nói đúng hơn là lão tổ khai sinh ra hải tộc, lão ta trước kia từng được gọi là Hải Đế, là đế trong chư thần đỉnh thiên lập địa không một ai có địa vị cao quý bằng lão ở thời điểm ấy, nhưng dù vậy thì địa vị của lão cũng chỉ là nhị lưu, thời kì đó nhân tộc đã là bá chủ, bị lão tranh mất một cái chức vị đệ nhất mà thôi, nhưng nhân tộc vẫn nắm xếp hạng nhị, tam, tứ, ngũ, thời kì đó hoàng chính là danh xưng dành cho Kim Thần chân chính.
Cả hai nhìn nhau như trở lại cuộc chiến long trời lỡ đất ở thời đại xa xưa kia, ma tộc không biết từ đầu ồ ạt tràn ra khắp nơi trên Tô Lăng giới, biến mỗi vùng đất chúng lướt ngang qua đều là địa ngục trần gian không bất luận sinh mệnh nào được lưu lại, Giang Minh chấp tay sau lưng đôi mắt tràn đây sát cơ nhìn lấy ma khi đầy trời kia.
"Giết đi, đem hết sinh linh ở đây trở thành thức ăn cho ma tộc, trở thành thú vui cho ma tộc.
"
Một vị ma đế Lôi Hoằng Thiên dẫn đầu chư ma tiến thẳng tới Hải Hoàng Cung đang ngự trị ở đại hải rộng lớn phía Tây Tô Lăng giới, Giang Minh nắm trong tay Hải Thiên Lam Hoàng Thương cùng với ma đế Lôi Hoằng Thiên đại chiến một trận khiến cho thế giới rúng động không thôi, kết quả cuối cùng là Lôi Hoằng Thiên chết bởi lưỡi thương sắc bén của Giang Minh.
Ở thời điểm đó Tô Lăng giới nhấc lên sóng to gió lớn lại xưng tụng Giang Minh làm Diệt Đế Thần Chủ, vì hắn là người duy nhất có thể giết chết ma đế ở cuộc chiến kinh khủng giữa thần và ma này, so với mấy thần linh nhân tộc chỉ có thể giằng co thì Giang Minh ở đẳng cấp hoàn toàn khác.
"Hay cho một Hải Đế, hay cho Diệt Đế Thần Chủ, bản hoàng đây muốn xem thử ngươi có bao nhiêu đảm lượng mà dám giết ma đế của ma tộc.
"
Từ trong hắc ám vô tận xuất hiện một cái cửa đồng khổng lồ che khuất cả bầu trời, chỉ thấy một nữ nhân tuyệt diễm