Từng tóp người xuất hiện có quen có lạ làm cho người của Vạn Niên Cung cảnh giác cao độ, Hàn Vũ Thiên nhắm mắt định thần chờ đợi không gian thông đạo kia, từ trong đó lóe lên ma quang liền thấy Lam Huyền bay ra đứng ở không trung đôi mắt quét ngang tứ phía, ánh mắt chạm vào thân ảnh quen thuộc ở đỉnh tòa cung điện.
Thân ảnh nàng thấp thoáng đã đứng ở trước mặt Hàn Vũ Thiên, Lam Huyền nhìn hắn thản nhiên nói:
"Tu vi ngươi tới tận bây giờ mới đột phá Đạo Tổ, thật không xứng để làm đối thủ của ta rồi.
"
Hàn Vũ Thiên vẫn nhắm mắt nhưng thanh âm lại có chút trào phúng nói:
"Nếu ta đoán không lầm thì ngươi còn chưa chạm đến Chí Tổ? Trùng tu nhiều lần như vậy mà vẫn mắc phải sai lầm cơ bản nhất sao?"
Lam Huyền híp mắt lại có một chút ngoài ý muốn khi Hàn Vũ Thiên vẫn có thể nhìn thấu tu vi của nàng, Hàn Vũ Thiên chạm rải mở mắt lườm nàng rồi nhìn về phía gần ức sinh linh vừa mới xuất hiện kia, đây mới chính là thứ mà hắn chờ đợi chứ không phải Lam Huyền.
Khi một sinh linh từ một thế giới khác buông xuống thì chuyện đầu tiên mà chúng làm là tìm lấy lãnh thổ cho riêng mình, mà hiện tại tràn cảnh đó đang bắt đầu diễn ra, từng tộc trong đó bắt đầu hướng đến từng đảo nhỏ của Vạn Niên Cung công kích tới, Hàn Vũ Thiên không có khoanh tay đứng nhìn mà vung ra một chưởng, cự thủ hiện trực tiếp chộp chết mấy chục tên Chuẩn Tổ cường giả.
Từng người của Vạn Niên Cung nhiều năm chinh chiến sớm đã sinh ra phản xạ chiến đấu, bọn họ nghênh địch không chút rối loạn, mà ngược lại kẻ rối loạn là mấy dị tộc thượng cổ kia, trải qua mấy trăm vạn năm bị vây hãm trong bí cảnh, ngược lại sức chiến đấu giảm mạnh không kịp để phản ứng với sự phản công của Vạn Niên Cung bên nay, rất nhiều kẻ không trở tay kịp mà hóa thành thi thể rơi rải trên đất.
"Đáng giận!"
Một trung niên của Huyết Sát tộc tức giận gầm lên liền thấy huyết bức dực xòe ra tràn ngập mùi huyết tinh, hắn đập cánh lao thẳng về phía Cửu Huyễn gần đó, Cửu Huyễn đưa mắt nhìn tới lại chỉ cười nhạt, đôi mắt tràn ngập thất thải chi quang phóng ra xâm nhập vào ý chí của tên Huyết Sát tộc kia.
Khuôn mặt hắn trở nên mê man nhưng cơ thể vẫn lao thẳng đến như mất đà, Cửu Huyễn vung kiếm chém kẻ kia làm đôi, trung niên Huyết Sát tộc không thể thoát ra huyễn cảnh mặc cho sinh cơ đang dần hao hụt hết kia, hắn chỉ mới là Thánh Tông thượng vị, nhưng với huyết mạch đặc thù của Huyết Sát tộc cũng có thể tự tin đánh với Chuẩn Đạo một trận, nhưng không ngờ được lại chết dưới tay một thiếu niên trẻ tuổi không có một chút danh tiếng gì của nhân tộc.
"Chuẩn Đạo.
"
Một tộc nhân Huyết Sát tộc tu vi Chuẩn Tổ liếc mắt là đã nhìn ra được tu vi của Cửu Huyễn, hắn không ngờ được một tên trẻ tuổi lại có tu vi bậc này, Huyết Sát tộc hung lệ mà tu vi cao nhất chỉ là trung vị cảnh Đạo Tổ, chết một Thánh Tông viên mãn cũng xem như tổn thất lớn ở trong tộc, bởi môi trường sinh sống trước kia trong bí cảnh của họ là ở vách núi, không hề có nhiều tài nguyên, nên thiên phú có mạnh thì tu vi cũng không mấy cao thâm.
Một bên khác lão già Hải tộc vung tay nhấc tay tạo ra sóng thần hướng tới Vạn Niên Cung mà công phá, Hàn Vũ Thiên không có động thủ mà một thân ảnh thoáng hiện lên, kiếm ý sắc bén cùng với băng hàn lạnh lẽo xoẹt ngang bầu trời cùng với sóng hải va chạm ầm ầm.
Kiếm ý xuyên thủng sóng hải hướng tới lão già đâm bật lão ra ngoài vài trăm trượng, Hàn Vũ Thanh tay cầm chiến kiếm khí thế hiên ngang không sợ trời không sợ đất, nhiều người nhìn lấy cảnh này cũng có một chút rung động, ngay cả một vài tộc nhân trong các dị tộc thượng cổ đều đưa mắt ngưỡng mộ nhìn tới, nhân tộc tới thời điểm hiện tại vẫn là thế lực gì đó rất đáng gồm.
"Nhân tộc tầm thường sao có thể sánh được với Thần Mạch Nhân tộc?"
Một trung niên hắc bào tràn đầy khinh thường một bước đạp ra đã xuất hiện trước mặt của Hàn Vũ Thiên, hắn ta tên gọi Công Tôn Nhạn một quyền đấm tới, Hàn Vũ Thiên cũng một quyền đơn giản đối cứng với Công Tôn Nhạn, chỉ thấy Công Tôn Nhạn bay ngược ra ngoài đến vài trăm trượng mới dừng lại được thân hình.
"Làm sao có thể?"
Công Tôn Nhạn thần sắc kịch biến không ngờ tới đối phương vậy mà một quyền bức lui được hắn, Hàn Vũ Thiên lần nữa vung quyền mang theo khí hàn hóa thành quyền khí đánh tới.
Quyền khí lướt ngang pháp tắc ngưng kết, tổ huyết của Đạo Tổ trong ngàn dặm đều không thể kích hoạt, Công Tôn Nhạn kinh hãi tựa hồ chỉ trong chớp mắt đã mất đi hai phần ba chiến lực, chỉ có thể cắn răng dồn nén pháp lực tới cực điểm cùng với quyền kia va chạm chính diện, thời khắc mấu chốt lại thấy bóng người ngăn trước mặt của Công Tôn Nhạn, một quyền cùng với quyền khí va chạm không hề thua kém.
"Đạo Tổ viên mãn.
"
Hàn Vũ Thiên híp đôi mắt lại không ngờ tới Thần Mạch nhân tộc lại có Đạo Tổ viên mãn, người kia là trung niên bạch y tản ra khí tức bức người, kẻ này tên gọi Công Vô Tà.
"Hoàng Kim Chấn Thần Quyền.
"
Công Vô Tà vung ra quyền pháp nổi danh của Thần Mạch Nhân tộc hướng tới phía trước mà đánh, Hàn Vũ Thiên nhếch môi Thâm Uyên Ma Thể kích hoạt biến hắn thành một ma nhân cường tráng.
"Ma Uyên Ám Ngục.
"
Hàn Vũ Thiên vung ra ma quyền bộc lộ sự tà ác vốn có của ma tộc, ngay cả Tam Thủ cũng trừng mắt kinh ngạc không thôi, ma tức này theo hắn còn thuần khiết hơn cả hoàng điện hạ, thật không ngờ được bằng hữu của hoàng lại thần bí đến vậy.
Hai màu sắc tương phản, hai quyền tương khắc ầm ầm va chạm tạo thành chấn động thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người xung quanh, kết quả vẫn như cũ là ngang tài ngang sức, Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Nếu ta lại gia tăng thêm lực lượng thì thế nào?"
Công Vô Tà con ngươi co rút có một chút khó tin với lời vừa rồi, mà kì thật Hàn Vũ Thiên ban nãy chỉ là tung chiêu đơn giản, không có gia trì pháp tắc, tổ huyết hay khí vực gì lên trên, chỉ đơn thuần là pháp lực và quyền ý.
Hàn Vũ Thiên phóng lên không trung một quyền ngưng tụ lại gia trì thêm pháp tắc, Ma Uyên Ám Ngục lần nữa được thi triển làm cho bầu trời trong xanh hóa thành hắc ám, đây chính là pháp tắc hiển hóa.
Công Vô Tà hai quyền va vào nhau lại hừ lạnh quát:
"Thiên Thủ Hoàng Kim Quyền.
"
Hai tay liên tục đấm ra ngàn vạn quyền ý kim sắc chói mắt như lưu tinh giáng thế vậy, nhưng so với ma quyền của Hàn Vũ Thiên thì không đáng là gì.
Hai bên va chạm lần nữa lại thấy Công Vô Tà đã lui hai bước về sau, tuy không thụ thương nhưng ai cũng biết chiêu vừa rồi là hắn đã bại.
"Lại đến.
"
Hàn Vũ Thiên lại vung quyền lần này ai cũng thấy không chỉ bầu trời tối sầm lại, mà ngay cả mặt đất, cây cối, sông ngòi, cuồng phong đều là một màu u tối, đây chính là pháp tắc và khí vực được gia trì lên một quyền kia.
Quyền thế lần này còn khủng khiếp hơn trước phải nói là gấp trăm lần, Công Vô Tà nét mặt lại bình tĩnh tới lạ thường, quyền ý cũng lóe lên kim sắc lần nữa.
"Hoàng Kim Phá Thần Quyền.
"
Quyền của Công Vô Tà cũng tương tự có lực lượng mạnh hơn trước gấp trăm lần, cùng với đòn trước đó của hai người chỉ như là đùa vui mà thôi, bây giờ mới chính là nghiêm túc thật sự a.
Hai bên va chạm trực tiếp phá hủy một hòn đảo lân cận thành cặn bả, trận pháp bảo hộ cũng chỉ là vật trang trí, sóng nước nổi lên