Bình minh ló dạng muôn thú thức giấc, thủy quái, cầm điểu, thú vật bắt đầu cất lên những tiếng rống hung bạo, từng người ngủ trên bàn tiệc cũng từ từ tỉnh giấc, cơ thể sau một buổi tiệc nồng nhiệt đã có một chút uể oải, bọn họ là tu sĩ cũng không biết đã bao nhiêu lâu rồi bản thân chưa trải qua lại cảm giác buông thả như thế này.
Mấy ức người nhìn nhau lại ôm quyền thi lễ với đối phương, hôm nay sẽ không có kẻ thù chỉ có bằng hữu, có lẽ là vì cung chủ Vạn Niên, hoặc cũng có thể vì một buổi tiệc rượu đêm qua đã để hận thù của mọi người đối với nhau tạm thời gác lại, những cao thủ đỉnh tiêm nhìn lấy hai bóng người ở phía xa, Long Bạch lại cười nói:
"Hàn Vũ Thiên, lão phu biết ngươi không cần những thứ như Bán Thần binh, nên sính lễ lão phu mang tới là ba lần xuất thủ giúp đỡ ngươi, chỉ cần ngươi phá hủy ba miếng ngọc này, dù ở bất kì đâu lão phu nhất định sẽ tới, thứ này là bảo vật long nhân tộc, chỉ trao cho những hậu bối quan trọng hoặc là bằng hữu chi giao, lão phu hi vọng ngươi không từ chối.
"
Ba miếng ngọc khắc hình rồng từ trong ống tay áo bay tới chỗ Hàn Vũ Thiên, hắn không có từ chối thu lấy ngọc bội ôm quyền nói:
"Long Bạch tiền bối, kể từ bây giờ hai ta đã là bằng hữu chi giao, không cần khách khí.
"
Long Bạch hài lòng nhẹ gật đầu cũng không nói gì thêm, Trần Thái Phú nhìn về phía Vũ Lâm Nhàn lại thở dài, lão bước đến bên cạnh Long Bạch lại vung ra một cái lệnh bài nói:
"Đây là Hòa Thiên Pháp Ấn của lão phu, tuy không thể được như Long Bạch, nhưng nó giúp ngươi trong thời gian nửa nén nhang có thể chống đỡ liên tiếp công kích của Thần Cảnh, tương lai chắc chắn thứ này sẽ diệu dụng.
"
Mọi người nghe xong đều là kinh hãi không thôi, nửa nén nhang chống đỡ công kích thần linh, chuyện này thật khó mà có thể tin được, thứ bảo vật như vậy dù cho thế nào cũng phải làm vật trấn bảo hoặc giữ cho riêng mình, ai cũng không nghĩ tới Trần Thái Phú lại hào phóng tới mức độ này.
Trần Thái Phú đương nhiên không có khả năng đem ra được Hòa Thiên Pháp Ấn diệu dụng như vậy, dù hắn có là trưởng lão của một nhánh Thiên Thần Điện cũng không thể lấy ra được, chỉ có cấp độ như người truyền thừa Thần Vương, hoặc Thánh Nữ như Vũ Lâm Nhàn mới có thể lấy ra được, đây là Vũ Lâm Nhàn đưa cho lão làm việc này.
Hàn Vũ Thiên thu lấy ngọc ấn hình hồ điệp màu bích cũng ôm quyền nói:
"Đa tạ.
"
Tiếp theo đó là một quyển trục bay thẳng tới mặt của Hàn Vũ Thiên, Vũ Lâm Nhàn thản nhiên nói:
"Giao dịch giữa hai ta đã xong.
"
Hàn Vũ Thiên xem qua đúng là một cuộn trục thông hành của Trang Viên Hồ Điệp, dù là Thánh Nữ Trang Viên Hồ Điệp, nhưng để lấy được quyển trục cho phép một sinh linh phế địa đặt chân vào Thiên thì Vũ Lâm Nhàn phải dùng ra không ít tâm tư, cái giá trở thành Thiên Tông so với tài lực nàng bỏ có một chút không bằng.
— QUẢNG CÁO —
Hắn ôm quyền với Vũ Lâm Nhàn lại chỉ thấy nàng lạnh lùng mang theo đệ tử rời khỏi đây, Tam Thủ thở dài vung tay lấy ra một cái lệnh bài ma khí quỷ dị nói:
"Đây là Ma Vương Lệnh của ta, không cần ta nói thì ngươi cũng biết rồi.
"
Hàn Vũ Thiên bắt lấy ma lệnh đôi mắt lóe lên một vẻ hài lòng, có thứ này thì tới Thiên hắn tha hồ mà triệu tập ma tộc để cắm rễ ở đó, Ma Vương Lệnh có một vài công dụng mà cái danh bằng hữu ma hoàng cũng không giúp được hắn, ở trong ba người thì Tam Thủ là kẻ mang ra sính lễ có một chút đắt giá.
Tới giữa trưa thì mọi người đều đã rời khỏi không còn thế lực nào lưu lại, Hàn Vũ Thiên dìu lấy Kiều Nguyệt Nga cười nói:
"Nàng mệt rồi đúng không?"
Kiều Nguyệt Nga thở dài nói:
"Thành nương tử của chàng rồi thì đúng là mệt hơn trước rất nhiều, biết vậy ta không thèm làm cung chủ phu nhân.
"
Hàn Vũ Thiên lại hơi bóp nhẹ mũi nàng nói:
"Vậy thì làm nương tử cho Hàn Vũ Thiên ta thôi.
"
Hàn Diệp phía xa ghé qua bên cạnh Luân Chi nói:
"Luân Chi ca, huynh nói xem phụ thân có từng nói ra mấy lời này chưa?"
Luân Chi cũng chỉ biết lắc đầu, Thải Thuận Nhi gần đó cũng rất vui vẻ nói:
"Lần đầu chúng ta thấy ông ấy như vậy nhỉ?"
Mấy trưởng lão và quản sự đều là gật đầu phụ họa không phủ nhận lời của nàng, Hàn Vũ Thiên thấy vậy thì ho nhẹ nói:
— QUẢNG CÁO —
"Được rồi, lui hết đi.
"
Mọi người từ từ lui đi vẫn không thể che được nụ cười trên mặt, đây là lần đầu bọn họ thấy được vị cung chủ lạnh lùng cư xử như vậy, thật làm người khác muốn xem thêm một chút.
Sáng sớm ngày thứ hai lại bắt đầu, lúc này người của Vạn Niên Cung chỉnh tề có mặt đầy đủ ở đại điện rộng lớn, số lượng đệ tử ước chừng đã đạt tới con số bảy trăm vạn nhân lực, còn chưa tính tới Vân Linh Tông, Hải Hoàng Cung, Thái Hòa Tông, Đoạn Tình Viện, Hoa Thần Điện, Vô Dục Điện, Tinh Linh Thần Thụ, Hàn gia, Nhân Ngư tộc và một số thế lực phụ thuộc, chỉ riêng Vạn Niên Cung thì đã trình độ cỡ này, nếu toàn bộ gộp lại cũng phải là một ức tám trăm vạn người.
Số lượng người như vậy ngoại trừ Vạn Niên Cung thì không thế lực nào ở tứ vực có thể so sánh được, nhìn lực lượng hùng hậu đứng ở trước mắt Hàn Vũ Thiên lại thản nhiên nói:
"Tài nguyên đám dị tộc kia đã đem tới chưa?"
Hàn Tôn đứng dậy ôm