Màn rượt đuổi này thật như không có hồi kết, thứ gọi là súng kia làm cho Hóa Thần chật vật không thôi.
Hàn Vũ Thiên liên tục giữ khoảng cách, nhưng hắn lại không có kế hoạch gì tiếp theo, chỉ có thể chạy giữ khoảng cách với đám người Hóa Thần này.
"Long Ba Động!"
Khẩu súng hình rồng ngưng tụ một đạo bảy sắc hào quang, bắn tới một hư ảnh cự long lao tới.
Hóa Thần tu sĩ con ngươi co rút pháp tắc ẩn hiện vỗ một chưởng tới, nhưng không nghĩ tới pháp tắc vừa thiên triển đều đã bị vô hiệu hóa.
Ai cũng đầy vẻ mặt khó hiểu nhưng không có thời gian, liền thay đổi tế ra pháp bảo chống đỡ.
Hàn Vũ Thiên lúc này vạch ra một vết nứt không gian bước vào trong đó, hắn đã trở về Bắc Quan thành lướt nhìn xung quanh thấy lão già thanh bào đang trị thương.
"Thiên Sát Kiếm, Thiên Phạt Nhân Gian."
Hàn Vũ Thiên chém ra một đạo bạch quang chiếu rọi thiên địa u ám này.
Cùng lúc đó Bắc Quan thành chủ cũng vung một chưởng tới, hai bên giáp công làm lão già thanh bào không kịp phản ứng, trực tiếp bị chém đứt tay phải và một chưởng giáng xuống mặt đất.
Thần hình chớp động cả hai đã tới phía sau lão già thanh bào, ma khí và kim quang chộp tới.
Lão già thanh bào vừa giận vừa hận chết không nhắm mắt, Hàn Vũ Thiên thản nhiên hút hết toàn bộ chuyển hóa thành năng lượng.
Tới lúc đám người Hóa Thần quay về thì đã muộn, tiên quân của bọn họ đã bị đánh tan tát chỉ còn không quá nửa.
Hàn Vũ Thiên nằm nghiêng ở một cái ghế dài nhìn rất cao quý, một tay chóng đầu một tay bốc một quả nhỏ cho vào trong miệng.
"Ngươi dám!"
Lão già áo bào nâu kinh hãi gào lên, lão thấy được lớp da của lão già thanh bào đang được Hàn Vũ Thiên làm chỗ kê chân.
"Ồ, các ngươi về rồi à?"
Hàn Vũ Thiên như chỉ vừa mới phát hiện ra đám người Hóa Thần liền bật dậy hỏi, hắn đặt lớp da xuống đất rồi dậm giày lên chà chà vài cái cho sạch chân, tựa như đó là một tấm vải chà giày không hơn không kém.
"Chết!"
Lão già áo bào nâu phẫn nộ rút ra một thanh trọng kiếm bổ tới, Giao lão đột nhiên xuất hiện pháp lực ngưng tụ vỗ vào miệng vết thương do viên đạn lúc trước làm bị thương của lão già áo nâu.
Một kϊƈɦ này làm cho miệng vết thương chấn động, máu tươi tràn ra truyền tới cơn đau kịch liệt.
Lão già áo bào nâu đau nhưng buông trọng kiếm ra, lúc này có một bóng người dùng một ngón tay quay ngược trọng kiếm về phía lão già áo bào nâu.
Ngón tay đẩy tới trọng kiếm đâm vào lòng ngực của lão, Hàn Vũ Thiên không phải chỉ là đâm trọng kiếm vào không thôi, ở đó còn có một đạo ma khí ăn mòn rất đáng sợ.
"Ngươi!"
Lão già áo bào nâu lui về sau rút thanh trọng kiếm ra, nhưng ma